Chương 14 Nhưng mà sao cô lại tức giận như vậy cơ chứ?
- Trang Chủ
- Anh Rể Đến Rồi - Sở Thiên Hoài (Tác giả: Hoài Thiên)
- Chương 14 Nhưng mà sao cô lại tức giận như vậy cơ chứ?
Loại người như Võ Nhuệ Phong, cái gã không thiếu nhất chính là khả năng nhìn sắc mặt người khác, nghe xong liền lập tức lên tiếng: “Tôi thích nhất là khuyên người khác hướng thiện, cậu Sở giao bọn họ cho tôi đi?”
Sở Thiên Hoài bất giác cười, nói: “Được thôi”.
Võ Nhuệ Phong vẫy vẫy tay, mấy tên cao to cường tráng liền tiến lên phía trước, xách hai vợ chồng nhà Trương Hoành Bân đi ra ngoài.
Trương Hoành Bân và Hồ Huệ Huệ bị doạ cho biến sắc.
Vốn tưởng rằng lần này có thể thấy dáng vẻ xui xẻo của Sở Thiên Hoài, nhưng không ngờ rằng hoạ này lại đổ lên đầu chính mình.
Lòng họ tràn đầy sợ hãi.
Nếu biết trước sẽ thế này, có đánh chết họ cũng không dám chọc tức Sở Thiên Hoài.
Trương Hoành Bân lớn tiếng nói: “Anh Phong à, chúng ta từng uống rượu với nhau mà, cho anh em chút thể diện, tha cho chúng tôi được không?”
“Mày là cái thá gì chứ, cũng xứng xưng anh em với ông mày à?”, Võ Nhuệ Phong cười lạnh đáp: “Nếu như ai từng kính rượu ông mày mà đều muốn ông mày cho chút thể diện, há chẳng phải muốn ông mày mệt chết hay sao?”
Trương Hoành Bân còn định nói thêm gì nữa, thì mấy tên to con bên cạnh đã vung ống thép vào đúng miệng gã.
Răng cửa của gã bị gãy, miệng dính đầy máu,t thét lên thảm thiết.
Sắc mặt Hồ Huệ Huệ trắng bệch, toàn thân run rẩy, giọng run bần bật: “Sở Thiên Hoài, anh không thể đối xử với chúng tôi thế này được, mau thả chúng tôi ra… nếu không thì anh cũng không có kết quả tốt đẹp đâu…”
Sở Thiên Hoài bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, nể tình cô gọi tôi là anh Thiên nhiều năm như vậy, tôi sẽ không động đến cô đâu”.
Nghe thấy lời này, Võ Nhuệ Phong ngay lập tức ra hiệu cho đàn em của mình thả Hồ Huệ Huệ ra.
Hồ Huệ Huệ lớn tiếng nói: “Thả cả chồng tôi ra nữa”.
Sở Thiên Hoài hừ lạnh một tiếng, quay người sang một bên, châm điếu thuốc.
Cho dù có là nể tình cảm ngày xưa đi chăng nữa, anh cũng chẳng phải là người hiền lành gì, nếu không, những năm qua ở nước ngoài, anh cũng sẽ không có được thành tựu như bây giờ.
Hai tên đàn em tiến về phía trước, Hồ Huệ Huệ không dám nói thêm gì nữa, đuổi theo Trương Hoành Bân chạy ra khỏi con hẻm.
Rất nhanh sau đó, ngoài con hẻm bỗng truyền lại tiếng đánh nhau “bốp bốp”, tiếng Trương Hoành Bân kêu thảm thiết và Hồ Huệ Huệ cầu xin tha mạng.
“Không làm phiền cậu Sở nghỉ ngơi nữa”.
Võ Nhuệ Phong phủi phủi quần áo, chuẩn bị đưa thủ hạ rời đi.
Ánh mắt Sở Thiên Hoài bỗng loé lên: “Đợi chút”.
Võ Nhuệ Phong lập tức dừng chân: “Cậu Sở vẫn còn gì chỉ giáo?”
Sở Thiên Hoài lấy ra chiếc bút trong tay, kê một đơn thuốc, đưa cho Võ Nhuệ Phong, “Phổi của anh có chút vấn đề khá nghiêm trọng, uống thuốc theo đơn này trong vòng một tháng”.
Bốn phương pháp chẩn bệnh của Đông y, đó là kiểm tra, nghe, hỏi và sờ.
Cho dù Sở Thiên Hoài chưa trực tiếp tiếp xúc với cơ thể của Võ Nhuệ Phong, nhưng chỉ cần nhìn thôi, anh vẫn có thể biết rằng Võ Nhuệ Phong đang bị ung thư phổi.
Nhưng cũng chỉ là ung thư giai đoạn đầu, Võ Nhuệ Phong cõ lẽ cũng chưa ý thức được bản thân mắc bệnh.
Võ Nhuệ Phong có hơi bất ngờ.
Bình tĩnh trở lại, hai tay gã nhận lấy đơn thuốc, khoé miệng nhếch lên để lộ chút ý cười miễn cưỡng: “Cảm ơn”.
Sở Thiên Hoài gật đầu: “Bên trên có số điện thoại của tôi, trong quá trình uống thuốc có vấn đề gì thì có thể gọi cho tôi”.
“Được”.
Võ Nhuệ Phong nắm chặt nắm tay, quay người dẫn đàn em rời đi.
Xe đi được một đoạn, Võ Nhuệ Phong nhìn lướt qua một lượt phương thuốc cùng số điện thoại, trực tiếp mở cửa sổ, ném tờ giấy ra ngoài, khinh thường nói: “Tưởng bản thân là Hoa Đà sao, mày mới có bệnh, cả nhà mày đều có bệnh”.
Tên thủ hạ lái xe cẩn thận hỏi: “Anh Phong, có cần tập hợp thêm vài anh em nữa, để xử thằng ôn kia không?”
Võ Nhuệ Phong lắc đầu: “Oan gia nên giải không nên kết, chuyện này chấm dứt tại đây thôi”.
Trong mắt đàn em hiện lên một tia kinh ngạc, Võ Nhuệ Phong bình thường không phải là người dễ nói chuyện như vậy.
Dường như nhìn ra được sự bối rối trong mắt đàn em, Võ Nhuệ Phong giải thích: “Lúc nãy tao nhìn ra được sát khí trên người gã, chỉ có những người đã quen với việc giết chóc mới có thể toả ra sát khí mãnh liệt như vậy”.
“Em hiểu rồi”. Tên đàn em hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi bệnh viện”. Võ Nhuệ Phong đưa tay lên sờ đầu, cười toe toét: “Bị gã ta nói như thế, trong lòng tao đột nhiên có chút khó chịu”.
Ngoài ngõ có một chiếc xe Bentley màu đen.
Quảng Mi Nhi ngả lưng trên chiếc ghế da thoải mái, lười biếng nói: “Người này y thuật vô song, tay nghề cũng tốt. Càng hiếm hơn là có bản lĩnh như vậy lại thản nhiên sống một cách khốn khổ, không ngờ Nghiêu Châu vẫn có nhân vật như vậy”.
“Hơn nữa, không thể tra ra được lý lịch của anh ta, quả thực là có chút thần bí”. Quảng Mi Nhi vuốt trán: “Tôi càng ngày càng có hứng thú với anh ta rồi”.
Gió đêm thổi qua, con hẻm lại trở về yên tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ban đầu Sở Thiên Hoài còn định vào thăm trại trẻ mồ côi, nhưng trải qua những rắc rối kia, anh hoàn toàn không muốn đi nữa.
Anh dùng ngón tay dụi tàn thuốc rồi ném nó vào thùng rác trong góc, chuẩn bị tìm một chỗ uống vài ly.
Còn chưa kịp rời đi, một chiếc xe Bentley màu đen từ từ đi tới rồi dừng ngay trước cửa.
Mở cửa xe, Quảng Mi Nhi mặc chiếc áo gió màu be bước ra: “Bây giờ có lẽ cậu sẽ không từ chối đi ăn cùng chị nữa nhỉ?”
Sở Thiên Hoài ngạc nhiên nói: “Chủ tịch Quảng, sao cô lại ở đây?”
Quảng Mi Nhi nhíu mày, trách móc: “Tôi gọi cậu là em trai, cậu gọi tôi là chủ tịch Quảng, xem thường chị đây phải không?”
Sở Thiên Hoài cười nhẹ, gọi lại một tiếng: “Chị Mi Nhi”.
“Làm tổn thương trái tim của chị thì cũng phải bồi thường cho chị một cái ôm chứ?”
Quảng Mi Nhi nở một nụ cười đầy quyến rũ, nhẹ nhàng tiến về phía Sở Thiên Hoài.
Sau đó không đợi Sở Thiên Hoài từ chối, cô ta đã dang tay ôm chặt lấy Sở Thiên Hoài, thân thể như đang dính sát vào người của Sở Thiên Hoài vậy.
Một giọng nói đầy phẫn nộ từ phía bên cạnh vang lên: “Sở Thiên Hoài, đã nói là tối nay cùng tôi đi họp lớp rồi mà, anh xem mấy giờ rồi?”
Hoá ra là Kiều Thi Thi!
Cô ở nhà càng nghĩ càng thấy áy náy, nên đành phải ra ngoài tìm Sở Thiên Hoài.
Trước đó hai vợ chồng Kiều Học Thương sợ Sở Thiên Hoài ra ngoài lông bông, không làm việc nên đã cài đặt ứng dụng định vị trên điện thoại di động của Sở Thiên Hoài, vì vậy Kiều Thi Thi muốn tìm Sở Thiên Hoài không hề khó.
Không ngờ rằng lại bắt gặp đúng cảnh Quảng Mi Nhi đang ôm ấp Sở Thiên Hoài, Kiều Thi Thi tức đến mức nổ cả phổi rồi.
Theo lí mà nói, nếu bản thân đã không yêu Sở Thiên Hoài thì cho dù anh có yêu đương với ai đi chăng nữa, trong lòng cô cũng không nên có bất cứ dao động nào chứ.
Nhưng mà sao cô lại tức giận như vậy cơ chứ?
Sở Thiên Hoài ngạc nhiên.
Họp lớp? Chưa từng nghe cô nhắc qua bao giờ.
Quảng Mi Nhi lúc này mới thả Sở Thiên Hoài ra, nở nụ cười với Kiều Thi Thi: “Cô Kiều, chào cô”.
“Chào cô, chủ tịch Quảng”.
Kiều Thi Thi nói dứt câu, liền kéo cánh tay của Sở Thiên Hoài về phía mình: “Tôi cùng chồng còn phải tham gia họp lớp, không còn nhiều thời gian nói chuyện phiếm với chủ tịch Quảng nữa”.
Nói xong, cô liền lôi Sở Thiên Hoài ra ngoài.
Từ khi kết hôn tới giờ, đây là lần đầu tiên Kiều Thi Thi làm ra hành động thân mật như thế này, một cảm giác rất đặc biệt làm trái tim Sở Thiên Hoài như được gột rửa sạch sẽ.
Phía sau, âm thanh của Quảng Mi Nhi vọng tới: “Cô Kiều, nếu đã không thích cậu ấy, tôi khuyên cô nên buông tay sớm một chút, hà cớ gì cứ phải làm cho cả hai người đều khó chịu cơ chứ?”
Cô ta cười khúc khích: “Tôi vẫn còn đang đợi để theo đuổi cậu ấy đây!”
Mặt Sở Thiên Hoài đột nhiên tối sầm lại.
Vị chủ tịch Quảng này, cũng quá là…