Chương 1: Em vợ đáng giận
Ánh mặt trời ngả dần về Tây, Sở Thiên Hoài lê bước chân nặng nề trở về nhà.
Cả nhà đã ăn xong cơm tối, trên bàn chỉ còn lại một chút cơm thừa canh cặn, chẳng có ai coi một thằng con rể ở rể như anh ra gì.
Bố vợ Kiều Học Thương vẻ mặt sa sầm hỏi: “Lấy được tiền chưa?”
Em trai vợ là Kiều Thư Kỳ có một cô người yêu, bên nhà gái yêu cầu phải mua một căn nhà đứng tên cho cô ta.
Căn nhà một trăm mét vuông, với mức giá nhà đất ở thành phố Nghiêu Châu thì số tiền phải trả lần đầu là ba trăm nghìn tệ.
Nhà họ Kiều chỉ có một trăm năm mươi nghìn tệ tiền tiết kiệm nên số tiền còn thiếu rất nhiều, Kiều Học Thương yêu cầu Sở Thiên Hoài phải đi đến đơn vị mà anh công tác để ứng trước lương một năm.
Mẹ vợ Lý Nguyệt Mai nhíu mày nói: “Không lấy được tiền thì cút, nhà chúng tôi không muốn nuôi loại vô dụng như anh nữa”.
Sở Thiên Hoài cười khổ, trong lòng dâng đầy cảm giác chua xót.
Kiều Thư Kỳ đang vùi đầu chơi battlegrounds bĩu môi nói: “Chị tôi đồng ý cưới một kẻ vô dụng như anh, là phúc do đời trước anh tu được, anh có mang thận đi bán để đền đáp cũng xứng đáng”.
Lúc này, vợ anh là Kiều Thi Thi từ trên lầu đi xuống.
Mái tóc dài mượt như thác đổ buông xõa xuống trên vai, mày mắt như họa, dung nhan tuyệt đẹp.
Sở Thiên Hoài nhìn về phía Kiều Thi Thi, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng.
Nếu như không phải quá yêu Kiều Thi Thi thì anh chẳng muốn sống ở cái nhà này thêm một ngày.
Hai năm trước, Sở Thiên Hoài xuất hiện trên con phố cổ của thành phố Nghiên Châu, anh không biết mình là ai, không biết mình từ đâu đến, chỉ biết mình tên là Sở Thiên Hoài.
Kiều Thi Thi lương thiện thấy anh đáng thương nên mỗi ngày đều lấy đồ ăn từ quán nhà mình mang cho anh ăn, khiến cho anh lúc đó đang hoang mang và trơ trọi cảm nhận được tình thương ấm áp.
Mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười của Kiều Thi Thi dần dần in sâu vào trong tâm trí anh.
Anh, đã yêu sâu đậm người con gái này!
Từ đó, Sở Thiên Hoài đã chọn một cái gầm cầu cách phố cổ không xa làm nhà của mình.
Mỗi ngày sau khi quán đồ nướng nhà họ Kiều bắt đầu bán hàng, anh đều sẽ đứng từ xa ngắm nhìn Kiều Thi Thi, sau khi cô dọn hàng thì anh liền đi đến giúp đỡ dọn dẹp vệ sinh.
Dùng chút cơm thừa lại có thể đổi được sức lao động miễn phí, mối làm ăn này tính thế nào cũng không bị thiệt thòi, cho nên vợ chồng Kiều Học Thương đều không ngăn cản.
Sau này, do cả thôn mà nhà họ Kiều ở cần phải di dời và được đền bù chia nhà tái định cư.
Do con trai và con gái đều chưa thành gia lập thất, cho nên theo quy định nhà họ Kiều chỉ được chia cho một căn nhà, điều này khiến hai vợ chồng Kiều Học Thương cảm thấy mình bị thiệt thòi, nên bọn họ bắt đầu thúc giục Kiều Thi Thi lúc đó đã đủ tuổi kết hôn phải nhanh chóng đi tìm người kết hôn.
Kiều Thi Thi quá mệt mỏi với việc bị thúc giục này nên mới nghĩ ra một cách, gả cho Sở Thiên Hoài, giúp bố mẹ lấy được nhà xong rồi lại ly hôn.
Mặc dù không biết lai lịch của anh, nhưng qua một thời gian tiếp xúc, cô tin tưởng Sở Thiên Hoài không phải là người xấu.
Hơn nữa, ngoại trừ Sở Thiên Hoài, cô cũng không tìm được người nào đồng ý phối hợp với kế hoạch của cô, bởi vì người khác sẽ không thể nào đồng ý nghe theo sự sắp đặt của cô.
Sau khi Kiều Thi Thi nói suy nghĩ của mình cho Sở Thiên Hoài xong, anh chẳng buồn suy nghĩ đã ngay lập tức đồng ý.
Không cần phải ở bên ngoài ăn gió nằm sương, còn có thể ngày ngày được ở chung với người mà mình thích, anh sao có thể từ chối.
Hai vợ chồng Kiều Học Thương mặc dù cảm thấy để con gái gả cho một kẻ ăn mày thì sẽ mất hết mặt mũi, nhưng nghĩ đến căn nhà giá trị hàng mấy trăm nghìn tệ thì bọn họ vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Nhà họ Kiều nhờ người nhập hộ khẩu cho Sở Thiên Hoài vào thành phố Nghiên Châu, để anh và Kiều Thi Thi đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, còn tìm cho anh một công việc.
Mặc dù hai vợ chồng Kiều Học Thương mỗi ngày đều châm chọc mỉa mai Sở Thiên Hoài, thái độ với anh cũng cực kỳ tệ, mà Kiều Thi Thi cũng chẳng mặn chẳng nhạt với anh, nhưng Sở Thiên Hoài vẫn vô cùng thỏa mãn.
Kiều Thi Thi khẽ mím đôi môi anh đào: “Việc cưới xin của Thư Kỳ là chuyện quan trọng nhất trong nhà lúc này, nếu như có thể, tôi vẫn hy vọng anh có thể gắng hết sức tìm cách giải quyết”.
Sở Thiên Hoài vội nói: “Anh đã đi xin bên phòng kế toán rất lâu, nhưng mà người ta không cho phép ứng trước tiền lương…”.
Không đợi Sở Thiên Hoài nói hết câu, Lý Nguyệt Mai đã lạnh lùng nở nụ cười rồi ngắt lời anh: “Vô dụng!”
Kiều Thư Kỳ nói bằng giọng giễu cợt: “Đúng là cảm thấy không đáng thay cho chị gái tôi, một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu”.
Kiều Thi Thi trợn mắt lườm Kiều Thư Kỳ, rồi quay sang nói với Sở Thiên Hoài: “Trong bếp còn có cháo, tôi đi làm nóng cho anh”.
Sở Thiên Hoài vội nói: “Không cần, anh ăn tạm chút đồ là được”.
Anh đi vào trong bếp múc một bát cháo nhỏ, sau đó lấy chiếc bánh màn thầu và chỗ thức ăn thừa đã nguội ngắt ra bắt đầu ăn cơm.
Anh chưa ăn được mấy miếng thì Kiều Học Thương đã lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn, anh tốt xấu gì cũng đi làm được một năm rồi, bình thường chẳng có lấy chút tiền tiết kiệm nào à?”
Sở Thiên Hoài móc một điếu thuốc từ trong túi ra châm lửa hút, lúc nhìn thấy ánh mắt hung tợn của Lý Nguyệt Mai thì lại dập điếu thuốc đi, cười khổ nói: “Tiền lương mỗi tháng của con chỉ có hơn hai nghìn tệ, đưa cho Thư Kỳ một nghìn tệ tiền tiêu vặt, còn lại cũng miễn cưỡng để dùng cho cả nhà ăn uống, làm gì còn có tiền tiết kiệm”.
“Không có tiền anh còn mặt mũi đi hút năm tệ một bao thuốc? Mau cai thuốc đi, ít nhất cũng tiết kiệm được một chút”.
Kiều Thư Kỳ nhiếc móc Sở Thiên Hoài một câu, sau đó từ trong túi rút ra bao thuốc Phù Dung Vương hai mươi tệ một bao, đốt một điếu thuốc rồi mới nói tiếp: “Bạn gái của tôi nói rồi, nhà và xe không được thiếu một thứ nào”.
Anh ta bày ra dáng vẻ anh xem mà sắp xếp đi.
Kiều Học Thương vẻ mặt sầu khổ: “Vậy biết làm thế nào đây?”
Lý Nguyệt Mai nhíu chặt hai đầu lông mày, thở dài thườn thượt.
Một hồi lâu sau, ánh mắt bà ta rơi lên người Sở Thiên Hoài, bỗng nhiên sáng rực lên rồi nói: “Đưa viên trân châu trên cổ của anh ra đây cho tôi”.
Sở Thiên Hoài thoáng ngẩn ra.
Kiều Thi Thi khẽ nhướn mày: “Mẹ, mẹ lấy trân châu của người ta làm gì?”
Lý Nguyệt Mai nói: “Viên trân châu kia hình như làm bằng ngọc, hẳn là cũng đáng giá, mang đi bán đi”.
Sở Thiên Hoài trợn to mắt, vội nói: “Không được bán!”
Hai năm trước anh tỉnh lại ở thành phố Nghiên Châu, quên đi tất cả mọi ký ức, ngoại trừ quần áo mà anh mặc trên người ra, chỉ còn có mỗi viên ngọc mà anh đeo trên cổ.
Lý Nguyệt Mai đanh giọng quát: “Một viên ngọc cỏn con quan trọng? Hay là việc chung thân đại sự của Thư Kỳ quan trọng?”
Sở Thiên Hoài lòng đắng chát giải thích: “Con không phải là keo kiệt. Nhưng viên ngọc này trước mắt là thứ duy nhất liên quan đến quá khứ của con, con còn muốn dựa vào nó để tìm ra được lai lịch và thân phận…”.
Lý Nguyệt Mai vẻ mặt đầy khinh miệt ngắt lời: “Một kẻ ăn mày như anh thì có được thân phận gì?”
“Đồ vô ơn”, Kiều Học Thương lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Nếu không nhờ chúng tôi, thì anh còn đang đi tranh đồ ăn với đám chó hoang ở ngoài đường kia kìa, chúng tôi chẳng đòi điều kiện gì đã gả con gái cho anh, anh đến cả viên ngọc cũng tiếc không lấy ra”.
Sở Thiên Hoài thở dài: “Ngoại trừ viên ngọc này, những cái khác con đều có thể cho mọi người”.
Kiều Học Thương vẻ mặt mang đầy sự khinh bỉ nói: “Anh còn có cái gì khác nữa, anh thử nói tôi nghe xem”.
Kiều Thi Thi nhíu chặt lông mày: “Ba, mẹ, ba mẹ đừng ép anh ấy nữa, viên ngọc này rất quan trọng với anh ấy”.
Lý Nguyệt Mai hung tợn lườm Kiều Thi Thi: “Chẳng lẽ hôn nhân của Thư Kỳ thì không quan trọng à?”
“Viên ngọc này hôm nay tôi phải lấy bằng được!”
Kiều Thư Kỳ bước lên trước, vươn tay định giật lấy viên ngọc trên cổ Sở Thiên Hoài.
Sở Thiên Hoài bất giác lùi về phía sau: “Ngọc tôi không cho cậu được”.
“Nể mặt mà còn không biết điều hả? Có tin tôi đập chết anh không?”
Kiều Thư Kỳ nổi giận quát, vung nắm đấm đấm mạnh về phía mặt Sở Thiên Hoài.
Sở Thiên Hoài bị Kiều Thư Kỳ đấm cho loạng choạng ngã về một bên, đầu anh va mạnh vào góc bàn phát ra một tiếng “cộp” rất to.
Cơn đau đớn ập đến, hai mắt Sở Thiên Hoài tối sầm lại rồi ngất đi, “bịch” một tiếng ngã vật ra đất, người đã không còn biết gì nữa.
Lúc này, tựa như có một bộ phim điện ảnh đang từ từ chiếu lướt qua trong đầu anh.
Bởi vì đầu bị đập mạnh mà Sở Thiên Hoài đã hồi phục lại trí nhớ của mình!