Ánh Nắng Ban Mai - Dorissss - Chương 39
Bên này, An Cảnh Nghi đang chật vật thay trang phục vì hôm nay nàng có buổi tiệc ra mắt Quốc Vương nhưng Hạ Vũ không hề nói cho nàng biết trước khiến An Cảnh Nghi tức đến tím người.
“Đúng là tức chết mình mà. Khi nào về chị biết tay em”.
An Cảnh Nghi bước vào Cung điện Hoàng Gia, tất cả mọi người đều cuối chào khi thấy Lục Diệp Lệnh yên vị trên người nàng. Tất nhiên, họ cũng ý thức được đây sẽ là chủ nhân tương lai của nơi này nên càng không dám đắc tội.
“Quốc Vương”. Nàng cuối chào người đàn ông đầy quyền lực ngồi ở chính giữa bàn ăn.
“Đến rồi à? Đây là người mà con đã nói với ta?”. Thấy Quốc Vương tỏ vẻ nghiêm nghị hù doạ nàng đến sợ chết khiếp, Hạ Ảnh Quân cùng Hạ Vũ liền lên tiếng.
“Ba có thể đừng đem khuôn mặt đó ra hù người khác được không?”. Chị nhìn ba mình một cách chán nản.
“Mất con dâu là không có cháu để bế đâu nha”. Cô cũng không vừa, không nói thì thôi chứ vừa lên tiếng liền trực tiếp đâm vào tim đen của ông. Còn nàng khi nghe nhắc đến cháu thì mặt thoáng đỏ.
“Được rồi ta không đùa nữa. Nào con nhóc kia mau dìu con dâu ta ngồi xuống”. Thái độ quay ngoắt 180 độ của ông khiến nàng bất ngờ.
Mọi người vừa ăn miếng đầu tiên ông đã cất lời khiến An Cảnh Nghi sặc cả thức ăn.
“Nè, Louis, chừng nào con định rước con dâu của ta về đây? Hay mai luôn đi”. Lời nói của ông khiến chị, cô và nàng đồng loạt ba chấm. Có nôn cũng phải từ từ, gì đâu mà rớt hết không còn miếng liêm sỉ nào luôn.
“Ba đừng doạ em ấy”.
“Louis mà dám cả gan bắt nạt con, cứ nói cho ta biết. Ta nhất định sẽ dạy cho đứa nhóc này một bài học nhớ đời”. Chưa gì Quốc Vương đã thiên vị con dâu.
Cả gia đình đang vui vẻ cùng nhau thì bất ngờ xuất hiện thêm hai người nữa.
“Chú, con về rồi này”
“Anh hai”
Hai người vừa lên tiếng chào lần lượt là Hạ Liên – em của Hạ Phong và Lâm Việt – con trai bà ấy.
“Gọi Quốc Vương”. Hạ Vũ gằn giọng nhắc khéo. Thái độ này của cô cho thấy họ chẳng thân thiết là mấy.
“Được rồi, gọi sao cũng được? Đều là người một nhà cả mà”. Ông thấy không khí có vẻ căng thẳng liền lên tiếng xoa dịu.
“Hai chị vẫn khoẻ chứ?”
“Gọi Lucy”
“Gọi Louis”
Cả hai chị em cùng đồng thanh.
“Chúng ta không thân thiết đến vậy đâu nhỉ?”. Thái độ của chị cũng trở nên gay gắt kể từ khi hai người này xuất hiện. An Cảnh Nghi ngồi một bên cũng nặng nề theo, không dám lên tiếng.
“Được rồi hai đứa. Em với cháu ngồi xuống ăn cơm với cả nhà anh đi”. Sau lời nói của ông thì chén đũa ngay lập tức được người hầu mang lên. Ảnh Quân thấy thế liền chuyển sang ngồi cùng phía với cô và nàng.
Lâm Việt ngồi xuống vị trí đối diện nàng. Ánh mắt đồng thời cũng rơi lên người An Cảnh Nghi. Cậu ta cứ nhìn chằm chằm đến thơ thẫn cả người.
“Chị gái xinh đẹp. Chị là ai vậy? Sao trước giờ em chưa từng gặp qua chị”. Vừa mở miệng đã vô lễ. Cậu ta ngay lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Hạ Vũ.
“Lâm Việt, không được vô lễ”. Thấy ánh mắt dè chừng của những người hầu ở đó cùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của chị và cô. Hạ Liên lên tiếng nhắc nhở Lâm Việt.
Nàng không biết chuyện gì xảy ra nên lễ độ đáp lại cho phải phép trước mặt trưởng bối.
“Chị là An Cảnh Nghi, con gái của Thừa tướng”.
Thấy nàng trả lời, cậu ta cũng niềm nở đứng dậy đưa tay ra “Rất vui được gặp chị”.
Nàng chật vật với bộ váy để đứng dậy dự định đáp lại cái bắt tay đó nhưng cô đã nhanh hơn bắt lấy tay Lâm Việt mà ra sức siết chặt.
“Chị làm gì vậy?”. Cậu ta có hơi quạu quọ nhưng cũng không dám lớn tiếng vì dù sao cô cũng là Điện hạ con của người đứng đầu đất nước. So về vai vế chắc chắn cậu ta không thể sánh bằng.
“Tôi không thích người khác chạm vào người phụ nữ của tôi”. Hạ Vũ lãnh đạm đáp lời.
Lâm Việt nghe xong thì giật cả mình, chút nữa là đầu rơi lúc nào không hay.
Lúc này, ánh mắt của cậu ta mới va vào thứ lấp lánh trên cổ nàng.
“Lục Diệp Lệnh? Sao chị lại có thứ đó?”. Cậu ta bỗng dưng phản ứng mạnh khi nhìn thấy thứ đó. Cũng dễ hiểu thôi, thứ đó có thể hô mưa gọi gió, đứng trên vạn người nên ai mà chẳng muốn có được.
“Là chị ấy đưa cho chị”. Nàng cũng chẳng e ngại mà đáp thẳng.
“Chú à? Sao lại?”.
“Được rồi, được rồi. Louis là người kế vị nên Lục Diệp Lệnh chú đã giao lại cho nó”.
Nghe nói Quốc Vương vậy, Lâm Việt chỉ đành câm lặng nhưng có vẻ không cam tâm cho lắm.
“Con ăn no rồi. Xin phép người con về phòng”.
“Con cũng vậy. Xin phép”.
“Con cũng no rồi ạ”.
Thế là cả ba kéo nhau về phòng. Quốc Vương nhìn bọn trẻ chỉ biết khẽ thở dài.