Ánh Nắng Ban Mai - Dorissss - Chương 37
Đến khi tắm ra, tất nhiên do chủ quan là đây phòng của mình, An Cảnh Nghi chỉ khoác trên người một chiếc áo tấm mỏng manh mà bước ra ngoài. Áo mỏng đến nỗi chỉ lướt ngang mà có thể nhìn thấu mọi thứ bên trong.
Tiếng cánh cửa ‘cạch’ mở ra thu hút sự chú ý của cô đang sải lai nằm trên giường. Hạ Vũ khựng lại khi thấy nàng bước ra, mặt cô đỏ bừng, mắt vẫn chăm chăm vào cơ thể của nàng mang theo ý cười không đứng đắn mà khẽ nuốt nước bọt. An Cảnh Nghi thì từ lúc bước ra vẫn mải mê vừa đi vừa lau tóc nên không hề thấy có con người biến thái nào đó đang ngồi thưởng thức mình ở trên giường.
Hành động lau tóc dừng lại, khăn trên đầu vừa được lấy xuống thì hai ánh mắt chạm vào nhau.
“Aaaa, tên biến thái nhà chị, cút ra ngoài cho em”. An Cảnh Nghi hét lên thất thanh, lấy tay che chắn cơ thể. Nàng không ngờ rằng Hạ Vũ lại nhân lúc nàng tắm mà lẻn vào.
An Cảnh Nghi vội quay người chuẩn bị bỏ chạy vào nhà vệ sinh nhưng không kịp nữa rồi. Hạ Vũ nắm lấy tay nàng kéo lại, khiến cả cơ thể An Cảnh Nghi đổ sầm xuống giường rồi nhanh chóng bị cô kìm hãm dưới thân mình.
“Chị không được làm bậy”. Má nàng phiến hồng vì cảm nhận được hơi thở lẫn nhiệt độ của người trên thân.
“Là ai câu dẫn chị trước, hử? E là nguyện vọng này chị không thể đáp ứng cho em rồi”. Cô nhìn nàng bằng cặp mắt sắc lang.
Không đợi nàng đáp lại, cô cuối xuống bá đạo chiếm lấy môi nàng ra sức liếm láp. Làm sao cô có thể kìm chế trước cảnh xuân tuyệt vời như vậy?. An Cảnh Nghi ngoan cố không cho cô tiến vào bên trong, Hạ Vũ bèn cắn nhẹ đôi môi căng mọng ấy. Ngay lập tức nàng hé môi, thừa lúc đó Hạ Vũ tiến vào, càn quấy bên trong khoang miệng của nàng. Hai chiếc lưỡi không xương điên cuồng quấn lấy nhau đến khi cả hai cạn kiệt mới buông tha nàng.
“Đồ vô sỉ, chị mau buông em ra”.
Nụ hôn vừa dứt, nàng ngay lập tức kháng cự nhưng không hề có tác dụng, chỉ làm cho Hạ Vũ càng thêm hứng thú.
“Bé con, ngoan nào!”. Hạ Vũ ấn hai tay nàng xuống giường rồi khoá chặt ở đó. Môi cô áp vào chiếc cổ trắng ngần ấy, liên tục kích thích, tạo ra những dấu hôn. Từng chỗ cô đi qua đều để lại vết tích.
“Ưm..ưm…ha… Đừng mà”. Đầu óc nàng đã bắt đầu mụ mị không còn đủ tỉnh táo cũng như chẳng còn chút sức lực để kháng cự nữa, đành bất lực thuận theo cô. Hạ Vũ cũng không khác gì, ánh mắt của cô đã bị dục vọng chiếm lấy.
Cô đưa tay xuống thắt lưng giật phăng dây áo tắm khiến nó tuột ra khỏi thân nàng. Một cơ thể trắng trẻo hiện ra mang theo mùi hương thoang thoảng xộc thẳng mũi cô. An Cảnh Nghi quá xấu hổ đành quay mặt đi.
Hành động tiếp đó của cô khiến nàng bất ngờ vô cùng. Hạ Vũ đưa tay nhào nắn đôi gò bồng kia, trêu ghẹo, chơi đùa cùng nó. Còn An Cảnh Nghi đã bị cô kích thích đến độ cả cơ thể nóng rang lên, bên dưới cũng bắt đầu ngứa ngáy, khó chịu.
“Vũ,… Ưm…không được…em khó chịu”. Giọng của nàng khàn đục bởi tia dục vọng. Nhưng với cô thì điều đó vô cùng quyến rủ.
“Ưm, ha… Chỗ đó không được!”. Hạ Vũ di dời, hôn từng chút một, từ ngực dọc theo bụng xuống eo rồi theo xuống đùi trong của nàng, chạm vào chỗ đó. Cơ thể nàng bắt đầu phản ứng dữ dội, run bần bật vì chịu sự kích thích từ cô.
Tưởng như Hạ Vũ sẽ tiếp tục trêu ghẹo nhưng cô bất ngờ trườn lên, lại gần tai nàng thủ thỉ vào:
“Hình như em gái của em rất có hứng thú với việc chúng ta đang làm”. Ban đầu nàng cũng không hiểu ý nghĩa của câu nói đó đến khi nhìn ra cửa thì mới hoàn toàn ngộ ra.
Uyển Như đang đứng thập thò ở đó. Cô ta dự định sẽ tấn công vào phòng của Hạ Vũ tối nay nhằm cướp người từ tay nàng. Nhưng cô ta thật không ngờ, đến khi vào, phòng lại trống rỗng chẳng thấy người đâu liền suy đoán cô đã qua phòng nàng nên mới có cảnh như hiện tại.
Nàng nhíu mày, An Cảnh Nghi biết rõ rằng cô em gái này không hề tốt lành như vẻ bề ngoài. Từ nhỏ bất thứ cái gì nàng thích chắc chắn cô ta sẽ đoạt lấy cho bằng được. Tất nhiên, Hạ Vũ cũng không ngoại lệ. Nàng nhìn ra đó bằng ánh mắt sắc lạnh như muốn cảnh cáo người kia kèm theo đó là một nụ cười đắc thắng.
“Bất cứ thứ gì tôi đều có thể nhường cho cô nhưng người của tôi đừng hòng đụng vào”.
An Cảnh Nghi dùng hết sức lật người Hạ Vũ áp xuống giường tiện tay lột toàn bộ quần áo của cô quăng xuống đất rồi dùng chăn phủ thân thể của cả hai.
“Vợ à, chúng ta tiếp tục thôi”.
Lời này là nàng cố tình nói lớn để cho kẻ rình rập kia phải rút lui.
Hạ Vũ bị phủ trong chăn không yên phận, tay lần mò xuống cấm vực mà càn quấy.
“Ưm…ưm…”. Nàng cựa quậy cố thoát ra nhưng bị người bên dưới ra sức ôm chặt.
“Cô ta còn bên ngoài”. Nàng nghe thế cũng không phản kháng nữa.
Những tiếng ái muội vang lên khiến cho cô ta tức muốn thổ huyết, cuối cùng cũng chịu rời khỏi đó nhưng trong lòng vẫn không cam tâm.