Ánh Nắng Ban Mai - Dorissss - Chương 35
“Cảnh Nghi, đêm dạ tiệc này hinh như tổ chức hơi quá. Không phải chỉ có học sinh trong trường tham gia thôi hay sao? Sao ba mẹ họ cũng đến đây vậy?”
“Tớ thấy đây rõ ràng đây là tiệc xem mắt thì đúng hơn. Chán chết đi được, biết thế tớ sẽ không đến đây đâu” Nàng mang theo khuôn mặt đầy chán nản đáp lời em
“Chán quá đi. Sao chị ấy còn chưa tới nữa?”
“Tớ và cậu ra ngoài tránh mặt một lúc sẵn đợi hai chị ấy tới. Ở đây ồn ào quá, tớ không thích”
Hai người sảy bước ra ngoài đột nhiên khựng lại bởi tiếng hô vang của ai đó
“Bá tước Olwen đến”
Mọi người ở buổi tiệc ồn ào, nhốn nháo. Họ không ngờ rằng nhân vật lớn như thế này lại xuất hiện ở đêm dạ hội nhỏ bé như thế. Tất cả mọi người ở buổi tiệc đều hành lễ vì dù sao ông ấy cũng là người có quyền cao chức trọng trong bộ máy nhà nước. Hiện tại ở bữa tiệc, có lẽ Bá tước là người có chức vị cao nhất. Duy chỉ có nàng vẫn còn đứng thẳng lưng không hề hành lễ vì dù sao nếu so vai vế thì An Cảnh Nghi cũng là con của Thừa tướng, tương lai sẽ kế thừa cơ đồ của cha mình, mà chức vị này ngang cơ với Công tước và lớn hơn Bá tước tận hai bậc. Hành động đó thu hút sự chú ý của Bá tước
“Này, con nhỏ kia sao không quỳ? Có biết đây là ai không hả?” Một tên hầu cận bên Olwen lên tiếng khiến đám đông đổ mồ hôi hột vì sợ Bá tước nổi giận, hậu quả sẽ khó lường
“Này, cậu mau hành lễ đi. Ông ấy là người mà cậu không nên chọc vào đâu” Lạp Lạp thấy tình hình có vẻ bất ổn bèn níu lấy tay áo của nàng mà thỏ thẻ
Bá tước Olwen tiến đến chỗ nàng đang đứng và sự chú ý rơi vào sợi dây chuyền mà cô đang đeo trên cổ
“Đây là…. Bắt cô ta lại cho tôi!!!” Một đám cảnh sát xông đến vây lấy nàng. Tất cả mọi người kinh hãi và Lạp Lạp cũng không ngoại lệ
[Cô ấy phạm tội gì sao? Sao lại bắt cô ấy]
[Chết cô ta rồi. Chọc vào người không nên chọc]. truyện kiếm hiệp hay
[Không phải chứ. Cô gái ngu ngốc này]
Những con người có mặt ở đó bàn tán xôn xao
“Ông định làm gì?” Nàng cuối cùng cũng chịu mở lời
“Dây chuyền cô đeo trên cổ từ đâu mà có?” Ông ta mắt dán lên sợi dây chuyền gặng hỏi
“Do đâu mà có đâu tới lượt ông quyết định? Nó là của tôi dựa vào đâu mà ông bắt tôi?”
Nàng cũng cứng cỏi không kém
“Láo xược ở đây đến lược cô lên tiếng?”
“Hình như ông chưa biết tôi là ai nhỉ?” An Cảnh Nghi nở nụ cười mỉa mai tiến đến thỏ thẻ vào tai ông ta
“Ba tôi là An Cảnh Ngôn”
Nghe xong ông ta khựng lại vài giây, dù sao thì ba của nàng cũng có chức vị hơn ông ta nên cũng phải nể nang bảy phần nhưng
“Cô gái, có lẽ tội của cô có lẽ ba cô cũng không gánh nổi. Đây là Lục Diệp Lệnh được truyền từ đời này sang đời khác của hoàng gia. Chỉ có người thừa kế vương vị mới có nó. Và từ nhỏ, Louis Điện hạ đã đeo nó”
Bá tước Olwen nói xong thì hiện trường ồn ào hơn bao giờ hết
[Trời ơi, cô ta ăn cắp nó]
[Cô ta không muốn sống nữa sao?]
“Con nhỏ kia mày dám ăn cắp bảo vật của Hoàng Gia” Một tên cảnh sát ngạo mạn tiến đến định dùng tay túm lấy tóc An Cảnh Nghi nhưng ngay sau đó đã bị thân thủ của nàng hạ gục nằm bẹp xuống đất.
“Đừng có tùy tiện đụng chạm vào tôi. Hơn nữa cá người đã điều tra đâu mà khẳng định tôi ăn cắp nó” Nàng không nhanh không chậm thanh minh nhưng hình như đều không có tác dụng.
“Đủ rồi, các người không được phép ức hiếp cậu ấy” Mặc dù rất sợ nhưng em vẫn cố đứng ra bảo vệ nàng khiến An Cảnh Nghi không khỏi bật cười vì sự dễ thương đó
“Cậu ra ngoài đợi hai chị ấy đi. Chuyện này tớ sẽ giải quyết. Không sao đâu, cậu đừng lo lắng” An Cảnh Nghi chỉ đành an ủi, mục đích để Lạp Lạp tránh mặt vì không muốn em dính dáng đến việc này.
An Cảnh Nghi cũng rất bất ngờ với lai lịch của sợi dây chuyền. Không ngờ từ sớm, Hạ Vũ đã tin tưởng nàng như vậy. Thấy nàng đứng thất thần, cả đám cận vệ cầm vũ khí nhào lên, định động tay động chân với nàng nhưng ngay sau đó phải dừng hẳn vì sự xuất hiện của một người
“Người phụ nữ của ta cũng dám cả gan động vào. Các người hết muốn sống rồi sao?” Hạ Vũ bước vào, trên người đang mặc Hoàng phục, mặt Bá tước trắng bệch không còn một giọt máu nào
[Hạ Lão Sư? Sao cô ấy lại mặc đồ kì lạ như thế chứ]
[Cô ấy dám chọc vào Bá tước sao? Dũng cảm thật!]
[Bị ngu thì có]
Sự xuất hiện của cô khiến mọi người không khỏi thắc mắc khi dám động chạm đến vị Bá tước này. Nghe thấy những con người ở đây nói lời bất kính lão ta mặt tối sầm hét lớn vì không muốn bị vạ lây
“Im miệng. Louis Điện hạ đến lượt các người bàn tán hay sao?” Ông ta nó xong liền cuối chào 90 độ
“Louis Điện hạ” Tất cả mọi người ở đó bàng hoàng mà cuối chào. Họ không thể nào tưởng tượng được rằng vị điện hạ này sẽ xuất hiện ở đây, hơn nữa người đó còn rất thân thuộc.
Còn Hạ Vũ lúc này mặt đã tối sầm, xông đến chỗ An Cảnh Nghi đang đứng
“Em không sao chứ?”
Nàng mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ mình vẫn ổn
“Louis Điện hạ, sao ngày lại tới đây?” Ông ta dè dặt mở lời
“Ta đến đây thì mới chứng kiến được cảnh này chứ? Ai bảo rằng cô ấy ăn cắp bước ra đây” Hạ Vũ đầy phẫn nộ khiến tất cả mọi người đều câm nín, thấy thế cô tiếp tục trút giận thay nàng
“Người đâu? Lôi tất cả mấy tên cảnh vệ này ra chặt đứt hết tay chân cho ta. Còn về ông dán liền ba câp bậc. Các người nghe cho rõ đây, Lục Diệp Lệnh trên cổ cô ấy chính là của ta. Và cô ấy chính là vợ tương lai của ta do Quốc Vương đích thân sắc phong. Các người dám có ý kiến? Có muốn chết hết một lần luôn không?” Thấy cô có vẻ sắp mất đi bình tĩnh nàng níu lấy tay Hạ Vũ.
“Sao thế? Đau chỗ nào sao?”
Với người ngoài thì như con sư tử dũng mảnh còn khi đối mặt với nàng lại là người ôn nhu hết mực. Nàng mỉm cười lắc đầu khiến cô bình tĩnh hơn được một chút, lấy từ trong người ra một chiếu thư trên đó còn có con dấu của Quốc Vương
“Đây là chiếu thư do cha ta đích thân sắc phong cô ấy. Ai còn dám ý kiến?”
Nói xong, trút giận cũng xong, cô thấy buổi dạ tiệc này thật vô vị liền trực tiếp bế nàng lên trước sự chứng kiến của mọi người thong dong rời khỏi đó.