Ánh Nắng Ban Mai - Dorissss - Chương 28
“Ưmm…”
Nàng cố hết sức đẩy Hạ Vũ ra khỏi người mình, nhìn cô bằng một ánh mắt vô cùng nghiêm túc rồi cất lời
“Hạ Vũ, chị cùng em đến một nơi được không? Chỉ một lát thôi”
“Tùy em”
Nói rồi, An Cảnh Nghi ngồi vào ghế lái trực tiếp đạp ga phóng đi.
“Hạ Vũ, chúng ta không thể tiếp tục tình trạng như thế này nữa” Nàng suy nghĩ rồi nhìn qua chỗ cô đang ngồi đầy buồn bã còn Hạ Vũ chỉ mãi mê ngắm cảnh ngoài cửa sổ tuyệt nhiên không nói một lời nào.
‘Két’ Đã đến nơi, cả hai bước xuống xe
“Chị vẫn còn nhớ chứ?”
Cô mím môi gật đầu. Đây chính là nơi mà Hạ Vũ suốt hai năm qua chưa một lần bước đến vì cô rất sợ, sợ sẽ nhớ đến An Cảnh Nghi, sợ bản thân cô không kìm chế được mà chạy đi gặp nàng, sợ thái độ lạnh nhạt của nàng… Đối với Hạ Vũ đây chính là cực hình dành cho cô. Hạ Vũ nén mọi nỗi đau bước đến cạnh bờ sông Hạ hít lấy không khí nơi đây – nơi mà cô và nàng từng thuộc về nhau.
“Hạ Vũ, chúng ta còn có thể….” Chưa đợi nàng nói ra trọn vẹn, cô dường như hiểu được nàng định nói những gì vội quay lưng định rời khỏi đó nhưng đã bị nàng giữ chặt từ đằng sau
“Hạ Vũ, chị không được phép rời đi” Cô cảm nhận được cảm giác ấm nóng ở trên lưng mình, là nước mắt nàng đã rơi.
“An Cảnh Nghi, em nên nhớ chúng ta đã không còn là gì của nhau nữa rồi? Đừng vượt quá thân phận” Khi nói ra câu này, trái tim cô như có hàng ngàn mũi tên đâm vào, rất đau, đau đến nỗi cô như chết đi sống lại. Còn An Cảnh Nghi khi nghe Hạ Vũ thốt ra lời nói ấy, nàng bật khóc nức nở trong lòng đầy tội lỗi. Chính nàng là người đã đẩy tình yêu của cả hai đến bờ vực. Bây giờ, nàng sao có thể bào chữa nữa đây? Khi nàng lấy lại bình tĩnh, đôi tay càng siết chặt lấy cô.
“Em xin lỗi. Là em không đủ tin tưởng chị, là em không tin tưởng vào tình yêu của hai chúng ta. Em rất hối hận. Giá như…”
“Cảnh Nghi, em nên biết tình yêu không nên tồn tại hai từ giá như…” Giọng cô bắt đầu khàn đi
“Em biết. Nhưng em đã làm. Em không buông được. Em luôn tìm kiếm chị trong suốt hai năm qua. Mỗi ngày, mỗi ngày đều không ngừng nhớ đến chị” Nàng nghẹn đi nhưng vẫn cố tiếp tục
“Em yêu chị. Em không muốn chúng ta mãi mãi chỉ là hai đường thẳng song song, mãi mãi chỉ có thể nhìn nhau chứ không thể sánh bước bên cạnh”
“An Cảnh Nghi, tôi thà là hai đường thẳng song song, ít nhất tôi còn có thể nhìn thấy em. Nhưng một khi cắt nhau, có thể chúng ta vụt mất nhau. Tôi không muốn điều đó” Cô lúc này đã không kiềm chế được, nước mắt lăn dài trên má. Từ tận đáy lòng, cô còn rất yêu nàng cũng không trách nàng về những chuyện đã xảy ra nhưng chỉ là không chịu được cảm giác khi mất đi nàng. An Cảnh Nghi đang ôm thì cảm giác người Hạ Vũ đang run lên vội vàng xoay cô lại đối diện với mình. Cảnh tượng trước mắt xé toạc tim gan nàng.
“Chị ấy khóc ư? Mình đã làm cho chị ấy phải rơi nước mắt. Tệ thật” An Cảnh Nghi trong lòng đầy chua chát
“Cảnh Nghi, chị xin lỗi. Chị không đủ có can đảm đối mặt với tình cảm của em và cũng không thể chịu đựng được cảm giác mất em thêm một lần nào nữa”
Hạ Vũ bỏ chạy, lao về phía trước bỏ mặt tất cả, cô không thể tiếp tục đối mặt với nàng nữa. Giờ đây, cô chỉ muốn rời khỏi đây thật xa.
Từ lúc cô rời khỏi, nàng vẫn thẫn thờ đứng đó nhìn theo hướng Hạ Vũ bỏ chạy. Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt đứt mọi suy nghĩ của nàng
“Alo, Nghi Nghi. Sao rồi, em chị đã đổ chưa?” Là Ảnh Quân gọi tới hỏi thăm tình hình của cả hai. Nàng im lặng một hồi lâu cũng lên tiếng
“Chị à. Có phải em sẽ mấy đi chị ấy đúng không?” Giọng nàng khẽ run. Qua điện thoai, chị cũng nhận thấy tình hình có vẻ không ổn
“Cảnh Nghi, em đang ở đâu? Chị lập tức đến đó”
Một lát sau, cuối cùng Hạ Ảnh Quân cũng đã đến và hiện tại đang ngồi cạnh nàng nhưng cả hai đều giữ im lặng. Mãi một lúc sau chị mới mở lời
“Có phải, Hạ Vũ em ấy…”
Chị chưa nói hết câu cái gật đầu của nàng cũng đủ làm Ảnh Quân hiểu chuyện gì đang xảy ra
“Thật ra, em ấy còn rất yêu em. Hai năm trước, khi hai đứa chia tay, nó đã rất đau khổ, suốt ngày chỉ bia với rượu. Thời gian sau cũng đã khá lên nhưng không khả quan là mấy, em ấy đồng ý điều kiện của ba chị sẽ thừa kế vương vị nhưng thực chất chỉ muốn cắm đầu vào công việc để quên đi em. Em ấy đã rất dằn vặt, nên chị mong em sẽ suy nghĩ thật kĩ. Hạ Vũ không thể chịu đựng được điều đó thêm một lần nào nữa đâu?”
Sau khi cả hai tâm sự xong, chị cũng đưa nàng trở về trường. Nằm trên giường, An Cảnh Nghi chỉ lo mãi nghĩ về lời nói của chị mà không cách nào ngủ được
“Hạ Vũ, là em có lỗi. Em sẽ bù đắp mọi thứ cho chị. Xin lỗi chị rất nhiều”
Nàng âm thầm bật khóc, không để phát ra tiếng động mãi cho đến khi thiếp đi