Chương 12
“Sao có thể xinh đẹp đến vậy chứ? Đúng là vợ của mình mà hihi”
Nàng đang tủm tỉm một mình thì cô bỗng mở mắt ra nhìn khiến nàng có tật giật mình
“Cậu, cậu.. dậy từ lúc nào vậy?”
“Từ lúc mà cậu gọi tớ bằng “VỢ của mình”” Cô cố tình nhấn mạnh khiến ai đó đỏ bừng mặt.
“Cậu.. tớ đi vệ sinh cá nhân đây” An Cảnh Nghi chạy một mạch vào nhà vệ sinh bỏ lại Hạ Vũ ngồi một mình trên giường.
Sau khi cả hai đã chuẩn bị xong thì di chuyển đến lớp học. Trước khi ra khỏi phòng, Hạ Vũ không quên lấy kính mang vào để tránh gây sự chú ý nhưng rất nhanh đã bị An Cảnh Nghi ngăn lại
“Kính này không hợp với cậu đâu”
Tất nhiên là cô biết bản thân mình không hợp với việc đeo kính nhưng cô lại cố tình đeo vì không muốn gây sự chú ý quá nhiều để có thể dễ dàng thực hiện nhiệm vụ.
“Nhưng, nhưng tớ..”
“Không nói nhiều. Tớ sẽ tịch thu cái kính này luôn”
Thế là có người bị mất luôn cái kính một cách vô cớ. Cô đành ngậm ngùi chứ làm sao dám bật lại nóc nhà đây. Hạ Vũ và An Cảnh Nghi vừa đến hành lang của lớp học thì có bao cặp mắt dồn về phía Hạ Vũ khiến nàng có phần hơi khó chịu. Mọi người tụm lại bàn tán, xì xầm to nhỏ
Học sinh A: “Trời ơi, cậu ai là ai vậy chứ, sao có thể xinh đẹp được như vậy?”
Học sinh B:” Hình như cậu ấy là Hạ Vũ, học lớp kế bên. Cậu ấy bỏ kính ra trông đẹp thật”
Học sinh C:”Tớ sẽ cua được cậu ấy cho xem”
Học sinh D:” Tớ muốn rụng trứng rồi đây này huhu”
Cô và nàng không quan tâm mà lướt qua đám đông đến lớp học. Khi bước vào, tất cả mọi người đều sốc trước nhan sắc của Hạ Vũ. Thậm chí còn có người còn đến xin số điện thoại, thông tin liên lạc của cô khiến nàng tức muốn
bốc khói.
Đến giờ ăn trưa, cô và nàng đang ăn trưa vui vẻ cùng nhau thì có người nào đó cầm khay cơm bước đến khiến cả hai thay đổi thái độ 180 độ
“Rồi xong cô hồn kéo tới” Hạ Vũ mang vẻ mặt đầy khinh bỉ mà cất tiếng
” Cô hồn tới thiệt. Sáng nay ra đường quên thắp nhang” Thấy tò mò, nàng nhìn theo ánh mắt của cô. Người đó không ai khác chính là Bạch Nhật Nam
“Chào em, anh có thể ngồi đây cùng em được không?”
“Xin lỗi, em đang ăn cùng bạn em rồi. Phiền anh ngồi chỗ khác” Nàng đầy chán ghét mà đáp lại, thậm chí còn không thèm nhìn anh ta một cái khiến Bạch Nhật Nam tức đến cứng cả họng.
“Bạn gái tôi nói anh không nghe rõ sao?” Thấy anh ta cứ đứng lì ở đó mãi cô liền lên tiếng
“Bạn gái?”
“Anh không nghe lầm đâu. Hai chúng tôi đã là người yêu của nhau” Lúc này nàng cũng lên tiếng
“Người yêu gì chứ? Em là vợ chưa cưới của anh. Hai gia đình của chúng ta đã tính đến hôn sự rồi?”
“Tôi đồng ý làm vợ của anh lúc nào. Đó là gia đình của chúng ta, không liên quan đến tôi”
“Em!!! Được để tôi coi hai người quen được bao lâu. Cô tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa” Nói xong anh ta cũng tức giận mà bỏ đi.
6h chiều
Khi cô và nàng đang ôm nhau say giấc thì điện thoại của cô bỗng reo lên. Thấy cái tên trên điện thoại, cô liền đứng dậy ra ngoài ban công mà bắt máy.
“Alo. Em nghe”
“Có nhiệm vụ cho em đây”
Người ở đâu dây bên kia chính là Ảnh Quân. Nghe tới đây cô liền cau mày
“Tối nay 8 giờ, tại khách sạn X, phòng 270, Bạch Nhật Cường sẽ đi gặp một đối tác rất quan trọng. Người đối tác này có liên quan rất lớn đến việc chúng ta điều tra. Em tìm hiểu xem rốt cuộc người đó là ai? Và thu thập chứng cứ giúp chị”
“Bạch Nhật Cường? Chủ tịch thành phố này?”
” Đúng là hắn. Mọi việc nhờ em. Nhớ cẩn thận”
” Em biết rồi”
Nói xong, cô cũng dập máy tức tốc thay đồ rời khỏi nhà không quên để lại lời nhắn cho An Cảnh Nghi.
7 giờ 45 tại khách sạn X
Cô đã lẻn ra khỏi trường thành công và hiện tại cô đang mặc trên người một bộ đồ lao công chờ mục tiêu đến. Một chiếc xe đen lao nhanh đến, Bạch Nhật Cường bước xuống đi thẳng vào phòng 270 và không hề đem theo vệ sĩ nào bởi có lẽ hắn không muốn bị ai để ý và biết mình đang làm việc xấu. Cô cũng lẽn theo sau hắn nhưng với khoảng cách rất xa. Hắn ta vào phòng còn tên đối tác thì chưa thấy đến, thế là cô dở chứng tò mò bèn qua phòng kế bên mở cửa ban công, thành công tiếp ban công phòng kế bên một cách nhẹ nhàng. Lúc này, hắn và người kia đang bàn bạc với nhau việc gì đó thì nghe tiếng gõ cửa. Mặt mày của hắn phòng trở nên cau có như muốn giết người đến nơi
“Ai đó?” Bạch Nhật Cường lên tiếng gặng hỏi
“Tôi là phục vụ. Tôi đem rượu mà khách sạn chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho ngài”
“Không cần” Hắn lên tiếng quát tháo cô phục vụ
“Đây là tâm lòng của ông chủ chúng tôi. Xin ngài hãy nhận nó”
Nghe tới đây hắn cũng nể mặt mà ra nhận lấy. Chính xác thì cô nàng phục vụ mang rượu đến chính là đồng bọn của cô. Hạ Vũ nhân lúc này lẻn vào trong phòng muốn xem tên kia rốt cuộc là thần thánh phương nào. Nhưng vào đến phòng lại không có ai, nhìn lại trên bàn có một chiếc laptop
“Không lẽ… Họp qua chiếc laptop này”
Cô mở lên trong đó có rất nhiều tài liệu, chứng cứ mà hắn phạm tội. Sau một hồi xem xét kĩ lương, Hạ Vũ lấy trong túi ra một chiếc USB chép toàn bộ tài liệu vào đó. Khi vừa xong, thì tiếng cửa mở ra khiến cô giật bắn người vội đóng laptop nấp sau chiếc rèm gần đó.