Chương 10
“Thất tình?”
“Đúng, là thất tình”
“Hahahahahah. Thất tình? Em làm gì có tình mà thất. Người ta có thích em đâu” Chị không thể nào nhịn cười vì cô em gái ngốc nghếch của mình.
“Được rồi, không đùa với em nữa. Chị đã nắm được thông tin mới cần nói cho em biết” Đang đùa giỡn bỗng dưng Ảnh Quân trở nên nghiêm túc
“Chị, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Có người đang cố thâu tóm quân sự với mục đích xấu. Thế lực của người đó ngày càng lớn mạnh. Còn về người đó là ai, làm vậy với mục đích gì thì chị vẫn chưa rõ”
“Có liên quan đến ngôi trường này?”
“Không sai. Nên chị muốn nhờ em giúp chị điều tra rõ chuyện này. Sắp tới chị có việc cần xử lí nên sẽ rời khỏi đây một thời gian”
“Được, em biết rồi”
“Nhớ cẩn thận”
Cả hai đang nói chuyện với nhau thì bông có ai đó gõ cửa phòng. Ảnh Quân đứng dậy lại gâng cửa xem xét.
“Là em dâu. Bây giờ làm sao đây” Đúng vậy, chính là nàng đã đi tìm cô. Sau khi Hạ Vũ đem tất cả đồ đạc ra khỏi phòng kí túc xá của cả hai thì An Cảnh Nghi cũng về tới nhưng khi nhìn thấy căn phòng trống không, tất cả đồ đạc đều biến mất khiến nàng trở nên hoang mang hơn bao giờ hết, mắt cô bắt đầu đỏ hoe, chạy đi khắp nơi tìm cô. Nhưng có tìm thế nào cũng không thấy bèn tới tìm Ảnh Quân.
“Chị, nói em không có đây. Em đã xin phép trường về nhà rồi”
Sau câu nói đó thì cô cũng vội kiếm chỗ lánh mặt. Chị mở cửa ra, mặt đối mặt với nàng
“Có chuyện gì sao” Chị lên tiếng hỏi nàng
“Không có…. Chỉ là cho tớ hỏi Hạ Vũ có ở đây không?”
“Hạ Vũ? Chẳng phải ở cùng cậu sao?”
Nàng cũng kể lại toàn bộ sự việc cho chị nghe không bỏ sót chi tiết nào
“Tớ tin Hạ Vũ không phải con người tùy tiện”
“Nhưng tớ đã tận mắt chứng kiến?”
“Vậy trước đó thì sao? Cậu có nghe được họ đã nói gì không?”
“Tớ… Không!!”
“Vậy thì tại sao cậu lại đổ lỗi cho Hạ Vũ?”
Sau câu nói đó cả hai đều im lặng bất chợt chị lên tiếng
“Cậu có thể không tin lời tớ. Nhưng camera trên sân thượng sẽ không biết nói dối. Còn bây giờ tớ mệt rồi. Cậu về trước đi”
Nàng vừa quay lưng đi thì chị không nỡ, đành lên tiếng
“Cậu không cần tìm Hạ Vũ. Cậu ấy không còn ở đây đâu”
“Cậu biết cậu ấy ở đâu sao? Làm ơn nói cho tớ biết đi” Một chút hi vọng đã loé lên, nàng không thể để nó vụt mất được.
“Cậu ấy trở về nhà rồi. Cậu về đi”
Nàng đành rời khỏi đó. Sau khi trở về kí túc xá, An Cảnh Nghi không cách nào ngủ được, nằm lăn qua lăn lại bỗng cô nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó
“Alo. Chú Dương!! Chú điều tra giúp con chuyện này” Chú Dương mà nàng nhắc đến chính là cánh tay đắc lực bên cạnh ba nàng”
“Tiểu thư?”
“Chú giúp con tìm bản trích xuất camera trên sân thượng chiều nay của trường con. Con cần gấp”
“Được. Tiểu thư đợi tôi một lát”
Một lát sau, bản camera đầy đủ nhất cũng được gửi qua. An Cảnh Nghi há hốc mồm với những gì đã xảy ra, An Cảnh Nghi hối hận vô cùng. Thì ra là nàng đã hiểu lầm cô. Bây giờ thì biết tìm cô ở đâu đây. Tâm trạng của nàng đang trở nên nặng nề thì nhận được tin nhắn từ một người lạ
“Ảnh Quân?” Đúng vậy, người gửi tin nhắn đến là chị với nội dung như sau “Nếu cậu muốn tìm thấy Hạ Vũ thì tối ngày mai, 7h hãy đến bên bờ sông Hạ. Cậu sẽ tìm thấy cậu ta ở đó”
Sau khi đọc xong tin nhắn, tâm trạng của nàng nhẹ nhõm hơn phần nào.
Tối hôm sau, nàng mặc một chiếc váy ngắn phối cùng áo sơ mi, bên ngoài khoác thêm áo gile trông đơn giản nhưng xinh đẹp vô cùng. An Cảnh Nghi ôm theo tâm trạng hồi hộp trên chiếc taxi ra bờ sông Hạ. Đến nơi, nàng bước xuống sông đi dọc theo bờ sông. Gió thổi nhè nhẹ, không khí lành lạnh phả vào người nàng nhưng lúc này đây An Cảnh Nghi không còn tâm trạng nghĩ đến điều đó. Đi một đoạn, nàng bắt gặp một dáng hình quen thuộc đang đứng quay lưng lại với mình.
“Hạ Vũ” Nàng cố gắng gọi lớn tên cô, chỉ sợ vụt mất Hạ Vũ một lần nữa
“An Cảnh Nghi? Là An Cảnh Nghi” Cô đang đứng hóng gió thì bất chợt nghe một giọng nói quen thuộc vang lên thì không khỏi bất ngờ quay lại. Lúc này đây, An Cảnh Nghi bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt cô.
“Làm sao cậu biết tớ ở đây?”
“Là Ảnh Quân nói cho tớ biết”
Không đợi Hạ Vũ hồi đáp, thì bất ngờ nàng kéo cô vào nhẹ nhàng hôn lướt trên môi. Hạ Vũ đứng hình với hành động của An Cảnh Nghi. Dù chỉ là thoáng qua, nhưng Hạ Vũ hoàn toàn có thể cảm nhận rõ ràng. Môi cô bất giác cong lên. Có lẽ, nụ hôn này thay cho nỗi nhớ cũng thay cho lời xin lỗi mà nàng đã nợ cô.
“Tớ xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu”
Không khí trở nên khẩn trương khi nàng không nhận được câu trả lời từ Hạ Vũ.