Chương 6
Giây tiếp theo, cảnh sát ập vàoGiây tiếp theo, cảnh sát ập vào
***
Tối đó Dương Khiêm Nam nhận được tin — Ưng Triều Vũ vào đồn cảnh sát.
Trận mưa này của Bắc Kinh mãi không ngớt, cũng không hề có ý định tạnh. Anh cúp điện thoại, sắc mặt tối sầm hỏi người bên cạnh: “Xe tôi có đang ở chỗ cậu không?”
“Thằng nhóc kia lại xin cậu đi vớt à?”
Tiền Đông Đình hết sức vui mừng, rung rung điếu thuốc. Khuôn mặt anh ta khá dài, da vàng môi dày, là tướng mạo điển hình của kẻ gian trong phim Hồng Kong. Anh ta giương mắt lên nói đùa: “Ưng Triều Vũ đúng là một quả mìn của ông bố cậu ta mà. Khối u này của họ phải được kiểm tra thật kỹ vào. Tôi thấy thà cậu tiết kiệm chút hơi sức còn hơn, cứ để cậu ta sống yên trong đấy mấy ngày đi.”
Có người đi tới đưa chìa khóa xe, Dương Khiêm Nam nhận lấy, nói: “Đi thôi.”
Đồn cảnh sát Tam Lý Đồn, gần quảng trường Thái Cổ.
Nơi này không thiếu nhất là quán bar. Nổi tiếng nhất là Milanda&Co, tỉnh lại trong cõi mộng, chỉ dành cho hội viên, chủ yếu là show diễn và Theme Night. Một loạt quán bar nhỏ mở ra mặt đường, đối diện với Thái cổ, nhìn từ giữa không trung, mỗi tòa kiến trúc đều là một màn sương bảy màu. Khi lái xe dọc theo con phố này, độ rung từ loa siêu trầm truyền vào tận ngực phổi.
Đây chính là nơi Ôn Lẫm gặp chuyện.
Cố Li đến Quảng trường Đỏ tìm người, không may là Trình Thành không có ở đó. Cô xảy ra tranh chấp với mấy người phục vụ ở hành lang, mấy người đàn ông mặc đồng phục cũng không chịu đựng được cô, nhếch miệng nói: “Vậy tôi có thể làm được gì bây giờ? Hôm nay không phải ca của anh Thành, hay là tôi đổi cho cậu được không?” Cố Li có uống chút rượu nên không chịu bỏ qua: “Cậu gọi điện đi, gọi anh ấy tới đây.”
“Dựa vào cái gì hả –”
Người nọ cười rồi muốn rời đi song bị Cố Li túm chặt lại. Đúng lúc cả hai bên đều đang mất kiên nhẫn thì Ưng Triều Vũ xuất hiện.
Cậu ta cùng một đám người đang được dẫn đến phòng bao, đột nhiên dừng lại, chỉ cho một chàng trai bên cạnh nhìn: “Mẹ nó, kia có phải là cô gái lần trước thắng tiền của tôi không?”
Chàng trai bên cạnh nói không biết, Ưng Triều Vũ liền tự đi tới nhìn xem.
Cậu ta cảm thấy có vẻ phấn khích lạ thường, nụ cười càng yêu nghiệt hơn, cậu ta nhận ra Ôn Lẫm: “Ôi, em gái Lẫm, đến chơi một mình à?”
Ôn Lẫm hơi sợ dáng vẻ này của cậu ta, cô đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì Cố Li đã ầm ĩ xong rồi. Người phục vụ kia đã vùng khỏi tay cô ấy bỏ đi, hai mắt Cố Li đỏ hoe, vừa ngẩng đầu lên liền sửng sốt, cô ấy kìm lại nước mắt nhìn Ôn Lẫm: “Lẫm Lẫm, mấy người này là ai thế?”
Ưng Triều Vũ tươi cười nhìn cô: “Bạn à?”
Ôn Lẫm gật đầu: “Ừ.”
“Vậy vừa khéo nhỉ, cùng chơi đi. Các em đặt phòng chưa?… Nào nào nào, để các em ấy cùng vào đi.” Ưng Triều Vũ chào nhân viên phục vụ, mỗi bên kéo một người, vừa đẩy hai người các cô vào phòng bao vừa hỏi: “Em gái này phải xưng hô thế nào nhỉ?”
Cùng một cách thức khiến Cô Li phát sợ. Cô còn đang trong ngơ ngác thì đã bị kéo vào một căn phòng rộng lớn đầy khói thuốc. Trên mặt bàn màu vàng đặt đầy những chai rượu, một đôi nam nữ đang hôn nhau triền miên trên sô pha. Nếu không có Ôn Lẫm ở đây, có lẽ cô đã báo cảnh sát rồi.
Không biết là ai bên trong dùng giọng điệu kỳ lạ gọi Ưng Triều Vũ: “Lại mới đổi hai người nữa à?”
Ưng Triều Vũ đá người đó một phát” “Cút mẹ đi.” Rồi chỉ vào một chiếc ghế sô pha trống: “Em gái Lẫm dẫn bạn em ngồi đó đi… Lấy menu đồ uống gọi cho họ.” Cậu ta tiếp đón xong, hướng một đám người đang nằm, ánh mắt nhìn khắp phòng: “Chung Duy đâu? Chung Duy lại không tới à?”
Sau này Ôn Lẫm mới biết, Chung Duy chính là một ca sĩ phòng trà(1).
(1)Ca sĩ phòng trà (驻唱歌手): Ca sĩ thường hát ở phòng trà/ quán bar/ pub.
Phong cách trang trí của Quảng trường Đỏ đúng như tên gọi của nó. Trên các bức tường được bao phủ bởi các hình hình học không theo quy tắc gì cả, trang trí thêm đèn Led phát ra ánh sáng đỏ lèm nhèm trong môi trường tối tăm. DJ ở đây không có tiếng tăm gì, làm ăn cũng ảm đạm. Sau 8h sẽ có biểu diễn trực tiếp, cũng không có ai chú ý lắng nghe cả. Ôn Lẫm cảm thấy trong phòng này có mùi nhựa kém chất lượng khiến cô buồn nôn nên lặng lẽ mở hé cửa ra. Có tiếng nhạc mơ hồ từ bên ngoài vọng vào, ca sĩ có chất giọng Âu Mỹ, thật ra hát cũng khá hay.
Cố Li vẫn nắm tay cô, hỏi đông hỏi tây: “Lẫm Lẫm, cậu quen những người này ở đâu vậy?”
Ôn Lẫm phủ lên mu bàn tay nhỏ gầy của Cố Li, lơ đãng nói: “Không phải cậu muốn ra ngoài vui vẻ một chút sao? Ở lại đây đi, dù sao ở đâu cũng như nhau thôi.”
Đúng lúc này có một chàng trai tóc vàng đi tới bắt chuyện làm quen, trêu chọc: “Có muốn gọi mấy người qua cho hai cô em không?”
Cố Li đang định hỏi người nào, Ôn Lẫm đã cười nhạt xua tay, nói: “Không cần đâu, cảm ơn anh nhé.”
Chàng trai tóc vàng ngồi xuống bên cạnh Cố Li: “Trông hai cô em khá lạ mặt nhỉ, lần đầu đến đây à?”
Cố Li rất lễ phép, gật đầu nói: “Dạ.”
“Còn đi học nhỉ?”
“Dạ.”
“Đại học nào?”
“Là…”
Cố Li là một người thẳng tính, đang định nói ra tên trường học thì bị Ôn Lẫm kéo kéo, cô đáp thay cô ấy: “Khá xa, không phải ở quanh đây.”
Đúng lúc này, Chung Duy bước vào.
Một chùm sáng lọt qua cánh cửa, thu hút sự chú ý của nửa phòng bao.
Ôn Lẫm cảm thấy cô ấy ít nhất cũng phải cao 1m75, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi vải lưới màu đen với tay áo rộng bồng bềnh và sơ vin trong chiếc quần bó cạp cao. Cô ấy vừa bước vào thì đi thẳng đến quầy, cúi xuống rót một ly Gold Label. Khuyên tai hình thoi trên tai rủ xuống, ánh sáng lấp lánh tôn lên làn da trắng như tuyết của cô ấy, mái tóc xoăn rũ xuống mặt quầy.
Ưng Triều Vũ giúp cô giữ tóc, nhướng mày: “Bà cô nhỏ, rốt cuộc cũng chịu tới rồi à?”
Chung Duy uống rượu cho bon họng, cô ấy nhếch môi nhìn cậu ta như đang nhìn một cậu bé.
Ưng Triều Vũ buộc tóc giúp cô ấy, cười lấy lòng: “Em cũng không thể cứ phớt lờ anh mãi được. Phải cho chút mặt mũi cho thỏa đáng chứ.”
Chung Duy cũng cười. Cô ấy uống hai ly liền, thẳng thắn nói: “Muốn nghe cái gì thì nói đi.”
Người bên cạnh “chà chà”, nói: “Hát bài gì đây nhỉ. Bài mới cũng nghe qua rồi.” Chàng trai tóc vàng tạm thời buông tha Cố Li, dùng tay ra hiệu từ xa, hô: “Đúng vậy –”
Đèn led màu đó chiếu lên khuôn mặt của Chung Duy, cô ấy không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, cô ấy hướng về một hướng trống không hít thở một hơi thật sâu.
Ôn Lẫm chẳng chuẩn bị gì mà cứ như vậy bất ngờ đối mắt với cô ấy.
Cô không biết cô ấy đã nhìn thấy gì.
Chỉ biết một giây tiếp theo, cảnh sát ập vào.
Tất cả mọi người trong phòng đều bị bắt đi.
Tổng cộng có khoảng hai mươi mấy người, dọc đường không ai hé răng nói một lời. Chỉ có Cố Li nằm sấp trên lưng ghế phía trước, liên tục giải thích: “Các chú cảnh sát, chúng cháu bị liên lụy thôi. Thật đấy, cháu cũng không quen họ.”
Cả hai cảnh sát đều bị cô ấy chọc cười, không hề bị lay động: “Vậy cũng không có tác dụng gì đâu. Cô xem cũng đã cuối năm rồi, chúng tôi phải hoàn thành chỉ tiêu.”
Cố Li lo lắng đến quên cả khóc: “Vậy các chú cũng không thể tàn sát dân lành được.”
Người cảnh sát lái xe tuổi tác hơi lớn, nói: “Tiểu Phương, đừng trêu chọc con gái người ta nữa, đang làm việc đấy.” Nhân lúc tình trạng giao thông thuận lợi, anh ấy quay đầu lại: “Tôi thấy hai cô gái các cô cũng không xấu. Lát nữa làm xét nghiệm nước tiểu xong rồi thông báo cho nhà trường của các cô đón về…”
“Đừng đừng đừng! Chú à, đừng thông báo cho nhà trường!” Cố Li ngắt lời anh.
Chung Duy ngồi cùng xe với hai người họ, cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ tự nhiên bật cười.
Ôn Lẫm quay lại nhìn cô ấy. Ở khoảng cách gần như vậy mới phát hiện cô ấy thực sự rất xinh đẹp. Bộ trang phục biểu diễn cùng với khí chất xuất chúng trên người cô ấy, có một loại vẻ đẹp thu hút cả nam lẫn nữ. Chung Duy thấy cô nhìn sang, mỉm cười quyến rũ với cô.
Ôn Lẫm nhỏ giọng hỏi: “Ưng Triều Vũ bọn họ… thường xuyên như này sao?”
Chung Duy nhẹ nhàng gật đầu.
“Sẽ không có chuyện gì đâu.”
Ôn Lẫm cau mày.
“Đám người bọn họ cũng không ngốc, gia tài bạc triệu, biết cái gì có thể đụng và cái gì không thể đụn.” Chung Duy hơi ngửa đầu, giọng nói phiêu dạt trong đêm lạnh, cảm xúc không thể chạm vào.
Rất nhanh thôi, Ôn Lẫm sẽ biết lời này có ý gì.
Trong suốt hành trình cô ấy không nói nhiều, khi vào đồn công an lặng lẽ ghi chép rồi lặng lẽ làm xét nghiệm. Chú cảnh sát trung niên vừa ghi chép vừa nghiêm túc giáo dục các cô: “Kết bạn cũng cũng nên xem đối phương là ai, sinh viên nữ các cô ở độ tuổi này rất dễ lầm đường lạc lối, bản thân phải biết tự cân nhắc.”
Cố Li gật đầu hết sức chân thành, vừa gọi chú vừa ấm ức cam đoan. Cảnh sát trẻ Tiểu Phương kia đang ngồi trên một chiếc bàn ở bên cạnh, cầm tài liệu của cô ấy mỉm cười: “Còn là Đại học R cơ đấy, học sinh có năng lực à.” Anh ta cầm một xấp giấy trong tay vỗ nhẹ rồi thở dài than ngắn: “Cô nói xem –”
……
Ôn Lẫm chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ văn phòng.
Đó là cây gì thế nhỉ, còn mỗi vài chiếc lá. Giọt mưa đập lên, cường độ âm thanh nặng nhưng khí thế lại nhẹ.
Cô thầm nghĩ, mưa sắp tạnh rồi.
Ôn Lẫm đang suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì thì bên ngoài có một chiếc xe đi tới. Đó là một chiếc xe trông rất lạ, trong số những chiếc xe loại cao cấp thì nó cũng không tính là đắt tiền, nhưng biển số xe lại rất bắt mắt. Trong lòng cô tự nhiên nảy sinh một linh cảm, nhìn không rời mắt.
Chung Duy ở ngay bên cạnh cô, tựa vào cùng một chiếc ghế dài với cô.
“Quen Dương Khiêm Nam à?”
Ôn Lẫm giật mình, cô tỉnh táo lại.
Chung Duy mỉm cười, dáng vẻ hiểu rõ: “Quen thật à.”
Ôn Lẫm nói: “Cô quen anh ấy?”
Hành lang vang lên tiếng bước chân lẹt xẹt. Giọng nói của đám người Ưng Triều Vũ trong đêm khuya yên tĩnh ở đồn cảnh sát vô cùng rõ ràng, cách một cánh cửa cũng có thể nghe thấy rõ.
Thoải mái. Vui vẻ.
……
Năm phút sau, Ôn Lẫm đứng trước bàn ở đồn cảnh sát, nhường ghế lại cho Cố Li.
Cục cưng lớn mất đi sự vui vẻ và ngốc nghếch khi viết giấy cam đoan, cô ấy cúi đầu, không biết đang khó chịu điều gì.
Kỳ thực Ôn Lẫm cũng thấy hơi mệt mỏi, cô ngồi xổm xuống ngửa đầu lên, giống như đang đàm phán với một bạn nhỏ, giọng nói nhỏ nhẹ: “Xin lỗi nhé Li Li. Đáng ra lúc đó tớ nên đưa cậu đi.”
Cố Li vẫn vùi đầu xuống, cô ấy mím môi, mạnh mẽ lắc đầu, nói: “Không phải chuyện của cậu.”
Thực ra Ôn Lẫm không giỏi dỗ dành người khác lắm, cũng không giỏi giải thích.
Hai người cứ bế tắc như vậy, không biết đã qua bao lâu. Cố Li từ từ ngẩng đầu lên, tóc mái hơi lộn xộn, dường như cô ấy không biết hiện tại mình có bộ dạng thế này, chỉ mấy máy môi: “Đáng ra tớ không nên tới gặp Trình Thành nhỉ?”
Lỡ mất thời gian ca làm, bất ngờ bị bắt.
Lăn lộn bùn lầy trong đêm mưa trời lạnh một vòng, tất cả chỉ vì lẽ ra không nên đến tìm anh.
Ôn Lẫm cũng ngơ ngác trước câu hỏi này.
Thực ra chả có gì nên hay không nên cả. Chỉ là Ôn Lẫm thấy cô ấy như vậy, mãi hồi lâu vẫn không mở thể lời.
Dương Khiêm Nam đi đến tìm Ưng Triều Vũ đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Mười hai tuổi, được bảo vệ tốt hơn, tâm trí gần như mười mấy tuổi. Anh dựa vào cạnh cửa nhìn, mãi đến khi Ôn Lẫm ngồi xổm tê cả chân, lảo đảo lắc lư như sắp ngã, anh liền tiến tới đỡ cô.
Sau khi trải qua thăng trầm tối nay, Cố Li đã mất hết ý muốn khám phá những người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô. Cô ấy chỉ nhấc mí mắt lên rồi lại rũ xuống. Trái lại người ngạc nhiên chính là Ôn Lẫm, cô để anh đỡ mình dậy.
Ôn Lẫm bám vào cánh tay anh đứng vững, nói: “Không sao đâu…” ý bảo anh có thể buông tay.
Nhưng Dương Khiêm Nam lại không buông, tay anh đổi từ đỡ sang ôm, trượt xuống eo cô, thản nhiên quét qua, nói: “Gầy rồi.”
——————–