Chương 5
Chỉ là cô sẽ hay nghĩ đến anh, tự hỏi bây giờ anh đang ở đâu
***
Vào ngày 1 tháng 1 năm 2010, cuộc đời cô dường như bước sang một trang khác.
Ôn Lẫm cũng đã quên mất từ khi nào mà anh bắt đầu gọi cô là Lẫm Lẫm rồi. Trong ấn tượng, anh không bao giờ che giấu bản tính mình trước mặt cô, mọi thứ ngả ngớn, phù phiếm, hào nhoáng kia anh đều thể hiện ra cho cô thấy, không ngại cô bỏ chạy, cũng không sợ cô nhầm lẫn anh với những người khác.
Ở trong lòng Ôn Lẫm, anh luôn khác biệt như vậy đấy. Cô không thể nào quên được lần anh ngồi trong khói rượu lả lướt ở hộp đêm, xem những người ở trên sân khấu như xem những con hát. Anh chỉ tùy tiện, nói: “Em thích không? anh kêu họ hát cho em nghe”.
Trong cuộc điện thoại kia, Ôn Lẫm không nói gì, anh cho rằng cô vẫn đang giận, nói: “Được rồi được rồi, đừng giận nữa. Tối mai Ưng Triều Vũ lại có bữa nữa, muốn đến không?”
Ôn Lẫm sụt sịt cái mũi bị tắc của mình, cô bình tĩnh đến lạ thường: “Em phải đi thi.”
Dương Khiêm Nam nói: “Vậy thi xong thì sao?”
Ôn Lẫm: “Thi xong… em phải về nhà rồi.”
Dương Khiêm Nam trầm mặc một giây: “Vậy đợi em có thời gian chúng ta lại liên lạc.”
Thế mà Ôn Lẫm lại là người quýnh lên: “… Em không có ý đó.”
Anh đã biết rõ còn cố hỏi, trêu chọc cô: “Vậy ý em là gì đây?”
Ôn Lẫm nghẹn ngào.
Dương Khiêm Nam cứ vậy cười rộ lên. Ôn Lẫm sợ anh lại ho nữa, nói nhỏ nhí: “Anh bớt hút thuốc đi”. Anh tựa như không nghe thấy, bỏ qua lời đó: “Em yên tâm nghỉ ngơi đi, thi tốt vào nhé.”
“Khi nào thi xong, anh sẽ đến tìm em.”
Đó chính là lời hứa của anh — Anh sẽ đến tìm em.
Hộp thuốc cảm vuông vức trong tay Ôn Lẫm bị cô cầm đến mức móp méo, như mộ khối hình trái tim lập thể.
Chắc là không có lần nào cô mong chờ kỳ thi hơn năm nay đâu.
*
Tết Nguyên Đán năm đó một chuyện lớn khác đã xảy ra.
Một nhân vật hàng đầu giới văn hóa đã qua đời. Ông cụ là một cụ già thế kỷ,thực ra cũng xem như hỉ tang. Chuyện này khiến cho xã hội bàn luận sôi nổi, gây xôn xao dư luận, chủ yếu là vì một tin tức.
Đó là đêm trước kỳ thi lịch sử mới(1), toàn bộ học viện tin tức đèn đóm sáng trưng.
(1)Lịch sử mới: đề cập đến xu hướng lịch sử mới bắt đầu từ đầu thế kỷ 20 và phát triển chưa từng có trong những năm 1950 và 1960…
Cố Li vừa ngâm nga bài hát《Đêm nay không ngủ》 vừa đi đến bên cạnh Ôn Lẫm, thấy màn hình máy tính của cô thì ồ lên.
“Đây không phải là đàn chị Trang sao?”
Trang Thanh Hứa. Nghiên cứu sinh do Lục viện trưởng đích thân hướng dẫn, đang nghiên cứu năm ba.
Vì Cố Li và Ôn Lẫm là hai tân sinh viên cuối cùng của khóa đó nên bị phân đến tầng ký túc xá của Thạc sĩ. Cho nên khi đi trên hành lang họ có thể thường xuyên gặp đàn chị này. Đàn chị lúc nào cũng vội vàng, tay ôm một cuốn sách, trông dịu dàng ít nói và khiêm tốn.
Nghe nói sau khi tốt nghiệp cô ấy sẽ đi làm, đã ký kết với một tòa soạn rồi.
Đêm đó trong viện mới thắp đèn sáng trưng, cũng có mấy chiếc được thắp sáng vì cô.
Trên màn hình đang phát một đoạn video, trong đó có bệnh viện, một đống phóng viên truyền thông chen chúc nhau, cảnh tượng có vẻ hơi hỗn loạn, máy quay phim và micro thoắt ẩn thoắt hiện, còn có một vài phóng viên dựa vào tường nghĩ bản thảo tin tức.
Trong tiếng người ồn ào, đột nhiên có một phóng viên lạnh lùng hỏi camera một câu: “Vẫn chưa chết à?”
Hình ảnh lúc này bị dừng lại, tiêu đề bài báo rất bắt mắt — “Phóng viên ở ngoài phòng bệnh, chờ ông ấy chết”, bỗng chốc đẩy học viện tin tức và toàn bộ Đại học R lên đầu sóng ngọn gió, công chúng truy hỏi tin tức về chất lượng chuyên môn của phóng viên trong nghề. Có rất nhiều người đặt nghi vấn về chất lượng của toàn bộ sinh viên Đại học R.
Ôn Lẫm nhìn khuôn mặt của Trang Thanh Hứa trên màn hình. Vẻ mặt cô ấy thẫn thờ, trông vẫn tái nhợt như thường ngày.
Đó là một đàn chị trông vô cùng yếu đuối. Có một năm nọ, đầu xuân Bắc Kinh tơ cây dương bay tràn ngập, Trang Thanh Hứa làm trợ giảng của các cô xin nghỉ vài tuần, sau khi lên lớp lại thì yếu ớt xin lỗi giải thích với các cô, nói: “Thật ngại quá, gần đây cơ thể chị không khỏe, làm lỡ việc học tập của các em rồi.” Cô còn nhớ cô ấy đeo khẩu trang màu xanh lam nhạt, dáng người mảnh khảnh, yếu đuối khom người với các cô.
Cuộc đời thật vô thường.
Chuyện như vậy xảy ra, sự nghiệp của cô ấy cũng coi như đã bị hủy hoại.
Cố Li cầm một tập giáo trình trong tay, nghiêng người về phía máy tính: “Có chắc là chị ấy không? Đừng nhầm lẫn đấy.”
Ôn Lẫm: “Micro chị ấy cầm là của đơn vị chị ấy đang thực tập.”
Giáo trình Cố Li đang cầm trong tay là cuốn tài liệu giảng dạy tự biên tập của học viện. Nghe đâu là các đàn chị năm nào đó dùng để đối phó với môn học lịch sử mới ngược đãi người này. Giáo trình đã được tổng hợp và biên tập lại, truyền từ năm này qua năm khác. Truyền đến lần 3, thì được biên soạn toàn bộ lại một lần, tên của Trang Thanh Hứa còn in ở trang đầu trên danh sách bày tỏ lòng cảm ơn. Cố Li cầm quyển sách, thế nào cũng không thể đọc được nữa. Cô cau mày suy đi nghĩ lại: “Đàn chị Trang là người tốt mà, video này không phải giả đấy chứ. Hay chị ấy đã đắc tội ai?”
Ôn Lẫm bị cảm nặng, dùng giọng mũi khàn đặc đáp lại cô: “Cậu cứ ôn tập của cậu đi.”
Cố Li chăm chú nhìn cô, im lặng không nói gì. Có lẽ còn cảm thấy cô máu lạnh vô tình.
Đồng cảm vốn dĩ là một loại cảm xúc rẻ tiền, người không liên quan có than thở thế nào đi chăng nữa thì cũng nghe như lời mỉa mai thôi. Ôn Lẫm thoát khỏi trang web, uống một ngụm nước ấm, không giải thích gì cả.
Khi đó cô vẫn không biết, chuyện này sẽ ảnh hưởng phức tạp và rối rắm đến mình như thế nào.
— “Tớ không xem nữa!”
Cố Li đập giáo trình, hiên ngang lẫm liệt nói: “Đi ngủ đi ngủ. Không tin thầy ấy có thể cho tớ trượt.” Nói là làm, Cố Li tắt đèn đi, vui vẻ trải giường chiếu, “Lẫm Lẫm, không phải cậu còn đang ốm sao, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút đi!”
Khóe môi Ôn Lẫm giật giật, bày tỏ sự bi quan với số phận của môn học này.
Thế là ký túc xá của họ đã trở thành phòng duy nhất tắt đèn sớm nhất trong toàn bộ học viện tin tức.
Ôn Lẫm uống thuốc rồi ngây ngốc nằm trên giường. Cô nghĩ đến bài báo kia, nghĩ tới Trang Thanh Hứa, đương nhiên còn nghĩ nhiều hơn nữa về… Dương Khiêm Nam. Thật ra anh chẳng liên quan gì đến mấy chuyện này. Chỉ là cô sẽ hay nghĩ đến anh, tự hỏi bây giờ anh đang ở đâu.
Cô nhắm mắt vào cũng không tài nào ngủ được, đành dứt khoát mở mắt ra, nhỏ giọng nói: “Cố Li, cậu ngủ chưa?”
Cố Li nào phải người dễ ngủ như vậy, cô vẫn đang gõ tin nhắn, nói: “Chưa.”
Bấy giờ Ôn Lẫm mới yên lặng hồi lâu.
“Sao nữa vậy Ôn Lẫm?”
Một lúc lâu sau Cố Li mới gửi tin nhắn xong, ném điện thoại lên đầu giường.
Mũi Ôn Lẫm bị nghẹt, cô hít sâu một hơi, nói: “Cậu kể cho tớ nghe một chút về Trình Thành đi.”
Cố Li sửng sốt.
Trình Thành là bạn trai của cô ấy, hai người yêu nhau ít cũng đã nửa năm. Trong nửa năm này, có hai phần ba thời gian là họ đang ở trạng thái chia tay.
Tên đó là một tên khốn, tính tình không tốt. Nhưng mà người đề nghị chia tay cũng không phải cậu ta, cậu ta chỉ phụ trách làm Cố Li khóc, hoặc là mắng cô đến khóc, sau đó Cố Li sẽ nghiến răng giậm chân, khóc lóc gào lên với cậu ta: “Anh cút đi, Chúng ta chia tay!”
Tình trạng này kéo dài không quá ba ngày rồi sẽ chấm dứt bằng việc Cố Li chủ động đến xin hòa giải.
Có thể tóm tắ tbằng ba chữ — rảnh phát sợ.
Đây là lần đầu tiên hai người tán gẫu về vấn đề tình cảm vào đêm khuya.
Tính cách của Ôn Lẫm rất tốt, bất cứ lúc nào cô có thể giúp thì sẽ giúp. Nhưng mà Cố Li và cô đã ngủ cùng phòng hơn một năm, vẫn luôn cảm thấy không thể hiểu rõ cô ấy. Cô ấy thử chủ động liên hệ đến chuyện tình cảm, nhưng Ôn Lẫm lúc nào cũng lủi thủi một mình, không thích kết bạn hay đi ăn với người khác. Ở lớp tự học cũng chưa từng thấy cô buôn chuyện với ai. Sau đó Cố Li đưa ra kết luận rằng hai người từ tam quan đến cách sống đều quá khác nhau, nên không cần thiết phải miễn cưỡng kết thân với nhau nữa. Mỗi lần người nhà hỏi cô ấy và bạn cùng phòng ở chung thế nào, thì cô ấy chỉ cười ngọt ngào, luôn nói ba chữ: “Vẫn tốt ạ.”
Cố Li có hơi không quen với việc tự nhiên thân thiết như này.
Nhưng tình cảm thời đại học ấy mà, nếu thật sự muốn buôn chuyện thì có thể buôn cả đêm. Cố Li đổi tư thế nằm sấp xuống, làm đoạn mở đầu: “Dạo này chúng tớ rất tốt đấy nhé.”
Ôn Lẫm nói: “Cậu ta tốt à?”
“Tốt cái gì chứ.” Cố Li cười khúc khích, nhõng nhẽo hừ một tiếng: “Đồ tồi ấy.”
Cố Li là con gái Thượng Hải, trong bốn năm qua đã dạy cho Ôn Lẫm biết rất nhiều từ địa phương, ví dụ như “Đồ tồi”, ví dụ như “Đồ chết bầm”. Trong tiếng Thượng Hải có rất nhiều câu như vậy, chửi người hung dữ đến tận xương tủy. Nhưng Ôn Lẫm đã nghe nhiều rồi, luôn cảm thấy những lời này đều là những lời hay. Từ trước đến nay Cố Li chỉ chửi một người đó thôi. Mỗi lần đều có bảy phần mềm dẻo, ba phần giận dỗi.
Lần nào Cố Li mắng cô cũng cảm thấy buồn cười.
Cố Li thò ra từ trong chăn: “Tớ nói cậu nghe! Bình thường anh ấy có thể quá đáng, tớ mới nói hai câu anh ấy đã gắt tớ. Nhưng mà lần trước tớ đến chỗ anh ấy chơi gặp chút rắc rối, anh ấy đã xuất hiện dạy dỗ những người kia một bài học, vung chai rượu lên như thể không muốn sống nữa ý. Miệng vết thương dài thế này này… dọa chết người rồi.”
Cô ấy so ở trong bóng tối cho cô xem, cau mày thật chặt, nhưng Ôn lẫm cảm thấy những bọt bóng hạnh phúc của cô ấy có thể phát ra điện.
Ôn Lẫm nằm ngửa: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì cứ nhịn như vậy đến giờ thôi.” Cố Li cũng nằm xuống, nói: “Dù sao có thế nào đi nữa, tóm lại anh ấy vẫn thích tớ.”
Dù sao có thế nào đi nữa, tóm lại anh ấy vẫn thích tớ.
Ôn Lẫm nhịn không được hỏi: “Vậy sau này thì sao?”
Giọng nói mềm mại của Cố Li ổn định lại từng chút từng chút một, dần trầm xuống: “Sau này à… đi đến đâu hay đến đấy thôi.” Lần đầu tiên Ôn Lẫm phát hiện, hóa ra giọng nói của cục cưng lớn cũng có thể thở ra những lời giống vậy.
Nói xong, cô ấy tự dưng lại bẽn lẽn, trở mình quay vào tường: “Lẫm Lẫm, đừng có mà cười tớ. Tớ biết người như cậu chắc chắn sẽ cảm thấy bọn tớ là đồ ngốc.”
“Không có.” Ôn Lẫm vội an ủi cô ấy, “Thật ra tớ khá hâm mộ cậu.”
“Hâm mộ gì á?”
“…”
Ôn Lẫm cũng không trả lời được. Có thể là hâm mộ sự ngốc nghếch của cô ấy đi.
Thuốc cuối cùng cũng bắt đầu có tác dụng.
Ôn Lẫm mê man thiếp đi, không biết mình đã ngủ quên từ khi nào.
Hai người tán gẫu cả đêm về chủ đề tình yêu, kết quả như có thần giúp đỡ, Cố Li không trượt môn, Ôn Lẫm cũng không trượt. Học kỳ đó điểm thành tích của Ôn Lẫm không tụt xuống mà còn tăng lên, bị cảm nhưng cô vẫn nỗ lực giành được hạng nhất của học viện.
Trong hai năm rưỡi tiếp đó, cô vẫn không thể tái hiện lại vinh quang như năm nay nữa.
Mấy ngày cách xa nhau, Cố Li lại cãi nhau với Trình Thành, khóc dữ dội hơn cả bình thường. Nghe đâu bởi vì chỗ Trình Thành mới ký với một ca sĩ, lại còn là nữ. Ôn Lẫm nghe cái biết ngay, lại là một tiết mục đánh đổ cả bình dấm chua đây mà.
Mấy ngày nay trời đông Bắc Kinh vừa lạnh vừa mưa, vô cùng hợp thời.
Ôn Lẫm cũng không dễ chịu gì — van hệ thống sưởi ấm của ký túc xá hỏng mất rồi.
Bên ngoài trời đang mưa tầm tã, cửa ban công của ký túc xá nhà trường không đóng kín được, gió lạnh lùa vào. Ôn Lẫm chạm vào hệ thống sưởi ấm lạnh lẽo lần thứ ba, thấy không có cách nào giải quyết: “Nếu không tối nay cùng cậu đi đâu đó cho khuây khỏa nhé. Ngày mai lại gọi điện thoại tìm người tới sửa.”
Sau này nghĩ lại, đề nghị này của cô thật là ăn no dửng mỡ mà.
Cả người Cố Li tựa như tỏa ra ánh sáng, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt bướng bỉnh, dẫn cô lên xe đến quận Triều Dương. Kể từ đó mối quan hệ của hai người về cơ bản đã thăng hoa, xem như đã trở thành bạn thân của nhau.
——————–
Sếp Dương bày tỏ rằng phần diễn của anh trong chương này hơi ít, tác giả có lời muốn nói tạo cảm giác tồn tại cho anh, để tránh mọi người quên mất anh.
———-
ps: “Phóng viên ở bên ngoài phòng bệnh…” tham khảo từ một bài viết nào đó khi có một danh ca qua đời từng gây tranh cãi. Ở đây chỉ trích dẫn tiêu đề, không có ý xúc phạm danh ca quá cố và tác giả bài viết gốc, cúi đầu.
——————–