Chương 46 - Chương 46
– Tới rồi.
Chiếc xe vừa dừng trước cửa khoa cấp cứu của bệnh viện, Khôi lập tức lao vào trong như tên bắn hét lớn cầu cứu.
Chiếc giường bệnh trắng đẩy cô vào phòng phẫu thuật để ba người bên ngoài ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào biển hiệu đang sáng phía trên. Hải nhìn những vết máu trên tay mình mà gục ngã. Anh tự trách tự trách bản thân tại sao không thể bảo vệ cô chỉ cần anh nhanh tay hơn một chút cô đã không bị như vậy. Lời hứa với bố cô, với mẹ cô, với những người anh em của cô và cả với cô anh đã không làm được, trái tim gần như thắt lại. Hải đờ đẫn ngồi ở cửa phòng cấp cứu, ánh mắt vô hồn không rời khỏi bàn tay đầy máu của mình. Không chỉ ba năm nay thân thiết và yêu cô mà đã mười năm cô là một phần quan trọng trong cuộc sống của anh. Chỉ nghĩ tới việc không còn được nhìn thấy cô mỗi ngày khiến trái tim anh như bị bóp nghẹn.
Những người khác chạy tới thì thấy Hùng đang đứng cạnh Hải còn Khôi suy sụp ngồi trên ghế đối diện. Huy nhanh chóng chạy tới chỗ Khôi, cậu nhóc ôm chầm lấy người đàn ông của mình không ngừng run rẩy.
– Sẽ không sao. Nguyệt rất mạnh mẽ đừng lo.
Giờ phút này chính Huy cũng không biết nên nói gì chỉ có thể vừa xoa tấm lưng run rẩy vừa an ủi người yêu mình. Phong Phúc và chú Long như hiểu được mọi chuyện cũng đứng ngồi không yên nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật.
Cửa phòng phẫu thuật bật mở, bác sĩ vội vàng chạy ra nói với mọi người:
– Cô bé bị thiếu máu bẩm sinh, máu truyền vào đều nhanh chóng bị đào thải khiến cho tình trạng trở nên xấu đi, nếu người nhà có ai có nhóm máu O mời đi theo y tá chúng tôi muốn truyền máu trực tiếp. Nếu là người nhà thì càng tốt. Em của bệnh nhân có thể truyền không ạ.
– Tôi nhóm máu AB không cùng nhóm máu với chị ấy. – Khôi nói xong liền quay lại nhìn mọi người phía sau.
– Tôi nhóm máu O. – Phong lên tiếng rồi nhanh chóng đi theo y tá.
Lần đầu tiên Hải căm thù nhóm máu của mình. Anh tự hỏi tại sao mình lại vô dụng tới vậy, đã không cứu được cô giờ đến cả việc tiếp máu cứu cô anh cũng không làm được.
Sau một hồi phẫu thuật cả hai đều được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, bác sĩ vui mừng nói:
– Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng do mất máu quá nhiều cộng thêm việc truyền máu trực tiếp cũng có thể xảy ra những đào thải không mong muốn. Vì vậy cần phải theo dõi trong phòng đặc biệt. Còn đối với chàng trai kia, lần này truyền máu tương đối nhiều nên cần phải có thời gian nghỉ ngơi, mọi người cần phải bồi dưỡng để đảm bảo sức khỏe sau này. Hiện tại sẽ tạm thời đưa cậu ấy vào phòng bệnh để theo dõi một ngày.
– Cảm ơn bác sĩ. Chúng tôi có thể thăm chị tôi chưa ạ?
– Hiện tại thì chưa. Mọi người hãy về nghĩ ngơi vì hiện tại cô ấy vẫn đang nằm trong phòng theo dõi đặc biệt nên dù có chăm thì chỉ được một người hơn nữa đã quá thời gian thăm nuôi.
– Cảm ơn bác sĩ.
– Không có gì.
Sau khi bác sĩ rời khỏi mọi người như trút được gánh nặng vui vẻ lên không ít.
– Mọi người về nghỉ đi, để em ở đây được rồi. Anh Phúc đưa chú Long đi kiểm tra một chút đi và giúp em chăm sóc anh Phong nha. Khi nào chị em tỉnh lại chắc chắn sẽ tạ lễ nhiều nhiều.
– Con bé cứu chú một mạng, con bé bị như thế gia đình chú thấy có lỗi lắm.
– Chú đừng nói vậy, chú không giận những gì chị ấy nói lúc nãy là chị ấy mừng lắm rồi. Chị ấy vì muốn kích động Quân mới nói vậy.
Khôi cảm thấy cần phải giải thích một chút vì những lời Nguyệt nói trước đó thực sự không phải cô, nếu ai không hiểu thì sẽ nghĩ cô như thế nào chứ. Chú Long lắc đầu mỉm cười:
– Chú hiểu, chú nên cảm ơn ấy chứ. Con bé trưởng thành lên rất nhiều rồi. Phiền cháu giúp chú chăm sóc con bé. Mai chú sẽ đến thăm Nguyệt.
– Dạ chú về nghỉ ngơi đi ạ.
Phúc và chú Long rời đi, Khôi liền quay lại nói với Huy:
– Anh lấy giúp em bộ đồ em sẽ ở lại với chị.
– Anh sẽ ở lại với Nguyệt. – Hải ngắt lời Khôi. – Cô ấy cứu anh mà anh chẳng làm được gì cả việc duy nhất anh có thể làm bây giờ là chăm sóc em ấy.
Khôi hiểu ánh mắt tự trách và xót xa của anh, đương nhiên việc chăm sóc cô trao cho Hải, Khôi cũng không cần phải lo lắng. Gật đầu đồng ý và nói với anh:
– Cũng được, vậy chúng em trở về nhà lấy chút đồ cho chị và làm ít đồ ăn cho anh. Tạm thời em không muốn mẹ biết chuyện này. Để chị tỉnh lại rồi tính tiếp. Nhưng trước hết anh nên lau sạch sẽ vết máu đi. Chị ấy tỉnh lại chắc chắn sẽ đau lòng.
Hải nhìn lại bản thân, bàn tay dính máu, trên người cũng đều có vết máu của Nguyệt. Hùng thấy anh ngẩn người thì thay anh tiễn hai người về trước. Tới lúc quay lại vẫn thấy Hải ngồi trước phòng phẫu thuật nhìn bàn tay đầy máu của mình.
– Anh không cần phải tự trách, cô ấy đã trải qua cơn nguy kịch. Rửa tay sạch sẽ, em sẽ mang một bộ đồ mới tới. Anh không muốn cô ấy tỉnh dậy nhìn thấy anh tiều tụy như thế này chứ.
– Cô ấy đã bị thương từ lúc dùng tay chặn dao của Quân rồi. Cô ấy đã đau khổ tức giận tới mức không nhận ra cả Khôi. Phải chịu bao nhiêu đau khổ mới khiến cô ấy trở nên như thế? Anh lại chẳng làm gì được tưởng rằng cô qua Mỹ thì sẽ quên chuyện cũ sẽ sống vui vẻ. Không ngờ trước nay cô đều đau khổ. Mà anh chẳng làm được gì.
Thấy Hải tự trách, Hùng nắm tay anh ép anh nhìn mình:
– Anh làm được. Anh là động lực duy nhất của cô ấy anh biết không hả? Chỉ mình anh có thể khiến cô ấy mạnh mẽ và cũng chỉ có anh có thể khiến cô ấy yếu đuối dựa vào lòng. Nếu anh còn tiếp tục tự trách khi cô ấy tỉnh dậy làm sao có đủ sức lực và khả năng để bảo vệ cô ấy chứ. Có thể lần này là Nguyệt bảo vệ anh chẳng lẽ anh không muốn bảo vệ em ấy sao.
Anh nhìn lại bộ dạng mình. Vết máu đã khô trên tay và trên áo, sắc mặt suy sụp, đầu tóc rối bời, nếu cô nhìn thấy chắc chắn sẽ cằn nhằn không thôi. Tự mình bật cười anh gật đầu bảo Hùng trở về lấy đồ giúp mình.
Ngồi cạnh giường bệnh nhìn cô gái mình yêu nằm trên giường bệnh mà trái tim anh đau đớn. Mỗi giây mỗi phút đều cầu mong cô tỉnh dậy nhìn anh mỉm cười làm nũng như trước đây. Nắm bàn tay cô anh khẽ hôn lên bàn tay ấy thì thầm:
– Nguyệt, trước em nói không ngủ được sao giờ lại ngủ nhiều thế chứ. Có phải em đã nói dối anh không? Em có biết anh rất sợ không? Lần thứ hai đưa em vào bệnh viện, lần thứ hai nhìn em nằm yên trên giường bệnh, anh đau lắm em biết không?
Lau đi những giọt nước mắt chảy vội bên má anh nhớ lại ký ức lần đầu tiên đưa cô nhập viện. Khi nghe mọi người hô hoán về việc cô đã ngất, anh hốt hoảng khi nhìn thấy cô gương mặt tái nhợt không còn sức sống. Bế cô trên tay chạy tới bệnh viện, hơi thở cô chậm rãi đều đều nhưng anh dường như không dám thở. Lúc đó tới nghĩ anh cũng không dám nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra với cô, miệng không ngừng lẩm bẩm cô sẽ không sao. Câu đó không phải nói với ai mà là nói với chính bản thân anh. Mỉm cười nói với cô đang nằm yên trên giường bệnh:
– Em nhớ lần đó không? Em vì viêm dạ dày mà ngất đi. Chắc em không biết đâu, anh sợ tới mức không dám thở, như chỉ cần anh thở là cướp đi oxi của em. Nghe bác sĩ nói em bị viêm dạ dày chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ là sẽ ổn định lại, anh vừa thở phào mà vừa rất tức giận. Giận em tại sao mỗi ngày đều lo lắng cho mọi người mà bản thân mình thì không quan tâm. Mỗi ngày em đều nhí nhố bên cạnh anh quen rồi, giờ thấy em nằm im ngoan ngoãn trên giường bệnh anh không quen. Trái tim anh rất đau em biết không?
… Nhưng không đau bằng lần này. Cô đỡ cho anh nhát dao ấy, cô sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ anh. Lần đầu nhìn thấy cô tức giận tới mất lý trí, nói sợ là đúng nhưng không phải sợ cô tổn hại tới anh mà sợ cô tự làm bản thân mình đau. Nhìn máu không ngừng chảy ra từ mép dao, trái tim anh cũng cắm một con dao vô hình như vậy và nó cũng không ngừng rỉ máu. Lần đầu tiên anh sợ mất đi một người nhiều tới vậy, ráng nắm thật chặt bàn tay ấy nhưng lại sợ nắm quá chặt sẽ khiến cô bị tổn thương nhưng chỉ một chút buông tay lại sợ cô sẽ biến mất. Anh cười khổ:
– Nghe anh nói vậy mà em vẫn chưa tỉnh sao? Em bướng thật đấy. Em có biết anh sợ lắm không khi thấy em bị đâm trước mặt anh. Đáng ra anh phải là người bảo vệ em chứ không phải ngược lại. Anh đã hứa với bố em nhưng anh không làm được.
– Làm ơn hãy tỉnh lại với anh. …. Làm ơn
Hải nói tới mức mệt lả mà nằm bên cạnh giường bệnh của cô, anh cũng đã quá mệt mỏi, giờ phút này sự tự tin của anh bị sụp đổ nghiêm trọng. Anh tự ti rằng mình vô dụng không đủ khả năng chăm lo cho cô.
Nhìn thấy anh trai mình như vậy Hùng chỉ biết lắc đầu thở dài. Tình yêu mà họ dành cho nhau ai cũng thấy rõ nhưng ông anh nhiều suy nghĩ này của anh chắc chắn sẽ không dễ buông bỏ cảm giác tự trách khi không thể bảo vệ cho cô gái mình yêu. Dù có cố gắng khuyên nhủ thì cảm giác sợ hãi khi người yêu thoi thóp trong vòng tay mình thật không dễ xóa nhòa. Tự mình trải qua cảm giác đó mới biết bao nhiêu đau khổ. Nhìn vào hai tay mình, Hùng như chìm vào kí ức kia. Anh khẽ thở dài thầm mong điều này khiến họ yêu nhau nhiều hơn chứ không phải xa nhau như anh.
Sau ngày thứ hai bác sĩ kiểm tra cho cô khi tình trạng của cô đã tiến triển rất tốt nhưng lại không hề có dấu hiệu tỉnh lại:
– Tôi muốn hỏi là trước đây bệnh nhân có bị tình trạng gì về tâm lý hay không?
– Có lẽ có, tôi thấy chị ấy thường xuyên uống thuốc ngủ.
– Vậy thì mọi người nên chuẩn bị tinh thần một chút.
– Hả? Bác sĩ nói gì đấy. – Khôi phát rồ nắm vai bác sĩ, Huy thấy vậy liền kéo anh lại.
– Người nhà bình tĩnh. Tình trạng hiện tại của người bệnh đã có nhiều chuyển biến tốt, việc truyền máu trực tiếp không gây ra bất cứ tình trạng đào thải nào nên việc phẫu thuật hoàn toàn thành công. Điều khiến cô ấy chưa tỉnh lại chính là do tâm lý của cô ấy. Có lẽ quá mệt mỏi nên không muốn tính dậy. Việc này như bị chìm đắm trong giấc mơ, không biết rõ là khi nào bệnh nhân tỉnh dậy bởi vì khả năng họ không thể nhận thức được họ đang ở trong mơ. Nhưng người nhà có thể nói chuyện với cô ấy nhiều hơn để khích lệ như vậy có lẽ cô ấy sẽ giúp ích phần nào.
Những lời của bác sĩ là như một tiếng sét đánh giữa trời quang khiến mọi người lặng người. Khôi hỏi:
– Vậy là có thể tỉnh phải không?
– Thật ra việc này rất khó, vì việc này rất dễ dẫn tới việc chết não.
Hải lắc đầu cúi xuống bên cạnh cô vừa nói vừa lắc cơ thể mỏng manh của người yêu:
– Không đâu. Em sẽ tỉnh mà. Em tỉnh dậy đi. Em chỉ đang ngủ thôi phải không? Em tỉnh dậy đi.
Mọi người chạy lại kéo anh ra nhưng bị anh hất ra:
– KHÔNG. Cô ấy chỉ mệt chút thôi, chỉ ngủ chút thôi. Anh phải gọi cô ấy dậy, … phải gọi dậy.
Phong chạy tới tung một cú đấm khiến Hải ngã ngồi trên đất.
– EM ẤY SẼ ĐAU ĐẤY ANH BIẾT KHÔNG HẢ?
Trong phút chốc không gian im lặng bao trùm mọi người, mọi ánh mắt đổ dồn về cô gái nhỏ nằm trên giường. Cô gái ấy có làn da trắng dù có chút nhợt nhạt nhưng vẫn khí chất, khuôn mặt nhỏ thanh tú, thân hình thanh mảnh, và đặc biệt cô ấy có đôi mắt buồn và sâu như mê cung khiến bạn lạc lối nhưng bây giờ không thể nhìn thấy đôi mắt ấy. Cô gái ấy cá tính và rất tinh nghịch thích trêu chọc mọi người thân yêu của cô nhưng giờ đây không ai còn thấy trò nghịch ngợm của cô nữa. Cô ấy là người con gái đặt biệt nhất của hai gia đình và là cô gái đặc biệt nhất của sáu chàng trai trong phòng bệnh nhỏ hẹp này. Sự bàng hoàng và tang thương xâm lấn khiến tới việc thở đối với họ cũng là việc khó khăn.
– Mấy đứa bình tĩnh. Bác sĩ nói có thể thôi. Đừng bi quan như thế. – Chú Long xốc lại tinh thần của mọi người. – Nếu chúng ta không lạc quan thì sao có thể gọi con bé dậy.
– Đúng vậy mọi người bình tĩnh đi. Nguyệt là người như thế nào ai ở đây không biết chứ. Sao cô ấy có thể để gia đình lại mà không lo chứ. – Hùng phụ họa thêm.
Đã một tháng kể từ khi Nguyệt hôn mê, mọi người dần trở lại nhịp sống bình thường nhưng mọi người vẫn thay phiên nhau vào nói chuyện với cô. Chỉ mình Hải luôn túc trực trong phòng cô 24/24, anh sợ rằng một lúc nào đó cô tỉnh dậy sẽ không có ai bên cạnh sẽ rất buồn. Cả đêm anh sẽ ngồi kể cho nghe những chuyện xảy ra xung quanh, đọc báo cho cô nghe, xem phim cùng cô. Chỉ những lúc có người vào thăm anh mới tranh thủ ngủ một chút. Đến Khôi cũng cảm thấy xót xa trước hình ảnh tiều tụy này của anh nhưng dù ai khuyên nhủ thế nào thì anh cũng không chịu rời khỏi cô dù nửa bước. Tới công việc đã xin chuyển về làm tại nhà, anh sắp xếp mọi thứ chỉ mong ở bên cạnh cô lúc cô tỉnh dậy.