Chương 161: Giao người này cho tôi
- Trang Chủ
- Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh - Cô Nụ Nhà Nông
- Chương 161: Giao người này cho tôi
– Min Hyuk, rút cuộc cậu tính làm gì thế, vì cái gì phải đến chương trình này.
Vương Đệ không hiểu, Kang Min Hyuk muốn cậu cùng cậu ta tham gia chương trình này nhưng lại không cho phép cậu nói với quản lý, lịch trình này được xếp vào lịch trình riêng tư của bọn họ, bọn họ còn nói với công ty quản lý là cả hai cùng nhau đi du lịch.
Vương Đệ và Kang Min Hyuk từng là thành viên của nhóm nhạc Iric, sau 2 năm hoạt động bọn họ chấm dứt hợp đồng với công ty quản lý, cậu trở về Trung Quốc hoạt động còn Kang Min Hyuk thì mở công ty riêng của mình hoạt động với vai trò ca sĩ solo kiêm diễn viên.
Kang Min Hyuk đứng bên cửa sổ nhìn biển cả mênh mông cũng bọt sóng trắng xoá, trên gương mặt đẹp như tạc tượng lộ ra vẻ lạnh lẽo cùng sát ý.
Đương nhiên anh ta đến nơi này là có chuyện cần làm.
– Cậu đừng hỏi gì cả, tới lúc đó chỉ cần đưa tôi trở về là được.
Phải trở về, bất kể thế nào anh cũng phải trở về, không thể làm mồi cho cá biển được, lỡ đâu một ngày người kia tìm đến ít nhất anh còn để lại một nấm mồ.
Lúc này đạo diễn đi tìm Đinh Liễm lại bị các chiếc sĩ chặn lại trước khoan lái không thể vào, ông ta cũng nhận được tin nơi này không thể thu phát tín hiệu vệ tinh, bọn họ chỉ có trách nhiệm bảo vệ cho ekip chứ không có trách nhiệm phải hỗ trợ những công việc này.
Thấy thái độ của những chiến sĩ này có phần căng, đạo diễn cảm thấy sống lưng lạnh toát, trực giác nói cho ông ta biết chương trình này của ông ta có thể toan rồi. Đúng lúc này phó đạo diễn cũng tìm tới, hai người lập tức trở về phòng của mình bàn tính.
Bên trong khoan lái Hoàng Tư Vũ nghe thấy hai người bên ngoài đã rời đi rồi lúc này cô mới lên tiếng.
– Giao người này cho tôi.
Đinh Liễm hơi nhíu mày cho dù cô hiện tại có là vợ của Mạnh Vũ Thần đi nữa thì việc này cũng không phải là chuyện mà cô có thể tùy hứng.
– Cô Tư Vũ đây là việc quốc gia đại sự, thật xin lỗi cho dù cô có thân phận gì đi nữa thì chúng tôi cũng không thể giao người cho cô được.
Hoàng Tư Vũ đương nhiên biết, sao bọn họ có thể dễ dàng đưa người cho cô chứ.
– Chẳng lẽ các người không muốn biết cậu ta đến đây có mục đích gì à.
Đinh Liễm nghệ vậy thì hơi hoài nghi nhìn cô, mục đích cậu ta thì có mục đích gì, không phải cái chương trình này mời cậu ta đến ghi hình hay sao.
Hoàng Tư Vũ cười.
– Chẳng lẽ các người cho rằng một cái chương trình như này có thể mời được cậu ta sao.
– Lẽ nào không phải.
Hoàng Tư Vũ cũng không tiếp tục nói chuyện với Đinh Liễm nữa cô đứng lên trực tiếp rời khỏi phòng. Mạnh Vũ Thần nhìn bóng lưng kiên định của cô anh biết chắc chuyện này cô đã muốn quản thì không ai có thể cản được cô.
– Giao cho cô ấy, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Nói xong anh đứng đi theo cô rời khỏi khoang thuyền.
*Quay trở lại chỗ của quân đoàn Thần Vũ,
hai chị em Bạch Linh ngồi dưới gốc cây lê cổ thụ kể cho nhau nghe cuộc sống trong những năm qua, chớp mắt một cái cả hai đã già. Bạch Vân cũng nói cho Bạch Linh biết tình hình hiện tại ở bên ngoài và về kế hoạch phát triển thế lực để đối đầu với hoàng thất.
– Xem ra con dâu chị rất cừ nhỉ.
Qua lời kể của Bạch Vân bà có thể tưởng tượng được dáng vẻ hiên ngang khí phách gặp thần giết thần gặp phật giết phật của Hoàng Tư Vũ, một người con dâu như vậy bà thật vô cùng mong chờ, cũng vô cùng hạnh phúc vì con trai mình cuối cùng cũng tìm được tình yêu của nó. Bà hiểu rõ con trai mình, người mà thằng bé nhận định cũng sẽ giông như cha nó dùng cả mạng sống của mình để yêu thương bảo vệ đối phương. Nghĩ tới Mạnh Phong khoé mắt bà lại cay, chắc hẳn người đàn ông đó trong suốt những năm bà mất tích đã phải rất thống khổ.
Bạch Vân nghe được câu này thì không khỏi ngồi thẳng lưng ững ngực ra chiều tất nhiên.
– Còn phải nói, đồ đệ của Bạch Vân em có thể không xuất sắc sao.
Bạch Linh bậc cười đưa tay xoa đầu Bạch Vân giống như ngày trước, giọng dịu dàng khen ngợi.
– Đúng em lợi hại, lợi hại nhất.
Bạch Vân bị xoa đầu thì tai đỏ lên, ra vẻ không vui nhìn Bạch Linh.
– Chị đừng có xoa đầu em, em không còn là đứa trẻ nữa, để đám nhóc con kia nhìn thấy còn gì là oai phong nữa.
– Được được, không xoa thì không xoa.
Cho dù có trải qua 23 năm không gặp thì thời gian cũng không thể tạo ra bất kỳ khoảnh cách nào giữa họ, đơn giản bởi vì trong người bọn họ chảy cùng một dòng máu, trái tim bọn họ vẫn luôn có chỗ dành cho đối phương, tình thân là thứ không thể bị xoá mòn trong họ.
Sau một hồi tâm sư Bạch Vân đột nhiên nghiêm túc hỏi Bạch Linh.
– Chị, tên Trần Dật chó má kia vì sao lại bắt chị, còn nữa bọn chúng có phải đã làm thí nghiệm gì trên người chị đúng không, em kiểm tra máu thấy trong máu của chị có thành phần chất không rõ, đã để cho Văn Thao mang đi kiểm tra rồi.
Chỗ này không có thiết bị, chỉ có thể bảo Lương Văn Thao gửi mẫu máu về thủ đô để làm xét nghiệm. Nhắc đến vấn đề này Bạch Linh lập tức rơi vào trầm ngâm, tựa như đang nhớ đến chuyện gì đó, cuối cùng bà vẫn lên tiếng.
– Em còn nhớ chú nhỏ không.