Chương 11: Cháu có người mình thích rồi
Là cửa hàng thú cưng gọi đến.
Thường Lê nhận: “Alo?”
“Là chị của Bánh Bánh đúng không?” chủ cửa hàng thú cưng xưng hô vô cùng thân mật: “Hôm trước cô mang Bánh Bánh đến tiêm vaxin và tắm rửa, để quên chiếc váy nhỏ của Bánh Bánh ở chỗ này, cô xem lúc nào rảnh đến đây một chuyến nha.”
Bây giờ Thường Lê mới nhớ ra hôm đó Bánh Bánh mặc váy tới.
Bởi vì hiện tại Bánh Bánh phải ăn nhờ ở đậu, để lấy lòng vị chủ nhà này, mặc dù vừa tắm không bao lâu, Thường Lê vẫn đem cô nàng đi tân trang thơm tho mát mẻ thêm một lần nữa, kết quả người ta còn không thèm liếc nó một cái.
Coi như con mèo mập này không có phúc khí đi.
“À, được, vậy tối nay tôi sẽ qua lấy.” Thường Lê trả lời.
Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu, thả chân ga, tốc độ xe chậm lại: “Có chuyện gì vậy?”
Thường Lê: “Váy của Bánh Bánh để quên ở cửa hàng thú cưng, cháu định buổi tối đi qua đó một chuyến.”
Hứa Ninh Thanh mắt nhìn đồng hồ: “Để ta đưa đi.”
Thường Lê sững sờ, ngoan ngoãn đáp ứng “Được”, qua hai giây lại cúi đầu nhỏ giọng: “Cảm ơn chú.”
Hứa Ninh Thanh đánh tay lái vòng xe lại, ánh mắt khẽ đảo qua cô gái nhỏ ngồi bên cạch, cánh môi không nhịn được cong lên.
Vào thời điểm này trong cửa hàng thú cưng rất đông, chó mèo lẫn lộn, Hứa Ninh Thanh nhìn qua liền đau đầu, mắt thấy cô vừa đi vào cửa hàng liền xoay người đi đến nhà hàng Nhật Bản phía đối diện.
Tấm màn hoa anh đào tinh xảo cùng tiếng nhạc du dương trong trẻo, nhà hàng này là của người Nhật Bản chính tông mở, giá thành cũng cao.
Hứa Ninh Thanh gọi một phần sashimi* cá hồi, một phần cơm lươn cùng một phần sushi, lại nghĩ đến sợ Thường Lê không ăn được những thứ này, gọi thêm một phần mì udon.
*Sashimi: Thịt sống cắt phile.
Đến khi hắn mang theo hộp đồ ăn đi ra ngoài, liền thấy cô cũng cầm váy của mèo mập đi ra, nhìn không thấy người lại tìm trái tìm phải.
Trông thật giống như con chim cánh cụt trên QQ*.
*QQ: Mạng xã hội của Trung Quốc dùng để chơi game, chat giống như Yahoo, Gcafe..
Hứa Ninh Thanh chờ đèn đỏ, giơ tay ra hiệu.
“Chú vừa đi đâu vậy?” Thường Lê chờ hắn đến gần hỏi.
Hứa Ninh Thanh nâng tay cầm đồ ăn lên, đem cái túi có logo cho cô xem: “Cơm tối.”
Ngồi vào xe, mở điều hòa lên, hắn lại hỏi: “Có ăn được món Nhật không?”
Thường Lê sững sờ, đôi mắt hạnh trợn tròn, lộ ra một chút vui mừng khó phát hiện, giống một con cún: “Chú mua cho cháu à?”
Hứa Ninh Thanh bị bộ dạng của cô chọc cười, cặp mắt đào khẽ híp, cười một tiếng: “Làm sao, ta không thể mua cơm cho cháu mình ăn à?”
Thường Lê cảm thấy đầu óc ông chú này của cô không được tốt lắm.
Lần trước rõ ràng là hắn nói ở đây thì ba bữa phải tự giải quyết, cô ban đầu con dự định về nhà vẽ tranh một lúc rồi đến cửa hàng tiện lợi dưới nhà mua một phần ăn.
–
Thường Lê về nhà, việc đầu tiên chạy về phòng mình, mèo mập Bánh Bánh đang nằm giữa giường, điệu bộ sai khiến vênh mặt hất cằm, phẫn nộ “meo” một tiếng.
Thường Lê nhẹ nhàng đóng cửa, một bên chuẩn bị đồ ăn cho mèo, một bên cùng nó nói chuyện: “Chú còn đang ở bên ngoài, em có biết bây giờ mình giống như con ghẻ rồi không, chờ đến buổi tối chị cho em đi dạo nha?”
Cho mèo ăn xong, Thường Lê dùng nước rửa tay lau rửa sạch sẽ rồi đi ra ngoài.
Hứa Ninh Thanh: “Cháu qua đây xem muốn ăn cái gì?”
Thường Lê chỉ chỉ cơm lươn.
Hứa Ninh Thanh liền đem hộp cơm lươn mình mua đặt trước mặt cô, còn bản thân ăn mì udon.
Cơm lươn ăn cực kỳ ngon, con lươn này rất béo, ăn rất chắc thịt, da được nướng vàng giòn, hạt cơm tơi xốp, lớp nước sốt đặc chế rưới bên trên, hoà quyện với cơm và lươn, vô cùng sướng miệng.
Thường Lê ăn không dừng được, chợt nghe người đàn ông người phía đối diện hỏi: “Tên nhóc chiều nay đang theo đuổi cháu?”
Đáy lòng cô hung hăng nhảy một cái: “Lúc trước, lúc trước đã tỏ tình một lần.”
Trong lòng xấu hổ khiến không khí ấm áp cùng hương vị món cơm lươn trước mặt dần tan biến, lá gan nhỏ cũng vì thế mà to ra.
Thường Lê quấy quấy đũa, đầu cúi xuống, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Nhưng cháu đã có người mình thích rồi.”
Hứa Ninh Thanh dừng đũa, giương mắt.
Thường Lê cũng ngẩng đầu theo, nhoẻn miệng cười một cái đầy ngọt ngào.
Nháy mắt sắc mặt người đàn ông trầm xuống, ý cười trên mặt biến mất, sau đó là ánh mắt lạnh thấu xương.
Thường Lê chưa nói rõ người mình thích là ai, nhưng nụ cười sau đó giống như được nước làm tới, trắng trợn giẫm lên vạch ranh giới kia.
Nếu đổi lại là người khác, Hứa Ninh Thanh liền cười một tiếng cho qua, nhưng cô gái nhỏ này còn gọi hắn một tiếng “chú”.
Hắn không thể không quan tâm hay làm bộ không hiểu, nhưng nghĩ ở cái tuổi sáng nắng chiều mưa này, cũng không còn muốn chuyện bé xé ra to nữa.
Thần sắc hắn lạnh xuống trong chốc lát liền biến mất, thay vào đó là bộ dáng hững hờ.
Hắn ngồi dậy, đưa tay véo mặt cô.
“Còn cười với ta?” Hắn ung dung nói: “Có biết hay không ta chẳng phải thứ tốt lành gì nha?”