Chương 9
Lôi Hòa Nghi đang ngồi nói chuyện phiếm thì bên kia Túc Nhạn gọi cô, Lôi Hòa Nghi nói vài lời với Vương Mạnh rồi đi đến chỗ cô ấy.
– Nhạn tỷ, có chuyện gì sao ạ?
– Rachel, hiện tại là thời gian em đóng phim, chị ở lại vũng không làn gì cho nên tính về Lôi Phong giải quyết vài việc vặt. Chị để Ngọc Khánh ở lại với em, được chứ!
– Vâng ạ, chị cứ đi đi.
– Cảm ơn em, vậy chị đi đây.
– Chị đi cần thận.
– Ừm!
Lôi Hòa Nghi tiễn Túc Nhạn ra xe sau đó đi vệ sinh một chút.
Bên kia, đạo diễn Vương vừa nhìn thấy Lôi Hòa Nghi đi thì đã nhấc máy gọi cho Lôi Lăng Quân.
– Này, Lăng Quân, cháu thật sự muốn tác hợp cho Hòa Nghi và Apmando sao?
– Vâng ạ, gia đình cháu cũng cảm thấy Apmando rất phù hợp với Nghi Nghi.
– Nhưng mà tính cách tên nhóc này hệt như khúc gỗ vậy, không sợ sẽ khiến Hòa Nghi chịu uất ức sao?
– Chú yên tâm, kể từ 4 năm trước, không còn ai có khả năng ức hiếp Nghi Nghi nữa rồi. Còn về phía Apmando, cháu không tin cậu ta cứ một mình như thế cả đời đâu, sớm muộn gì cũng phải gọi cháu một tiếng anh rể mà thôi. Còn về việc đóng phim, chú cứ dựa vào kịch bản, giúp Nghi Nghi và Apmando gần gũi nhau hơn nhưng đừng quá lộ liễu. Nghi Nghi và Apmando đều không phải người ngốc, cháu còn đang giữ vài kịch bản tốt cho Nghi Nghi về sau nữa. Nếu chuyện ghép đôi này bị em ấy phát hiện thì cháu có quỳ xuống xin nó cũng không giúp cháu đóng phim nữa đâu.
– Vừa nãy chú cũng nói đến việc đóng phim này nhưng con bé rất kiên quyết, cháu chắc là nó sẽ đồng ý giúp cháu nữa chứ.
– Cháu lăn lộn trong giới này lâu rồi, rất giỏi đọc suy nghĩ người khác cho nên chuyện của Nghi Nghi đối với cháu không khó.
– Được, trông chờ vào cháu đó.
– Vâng, cảm ơn chú Vương.
– Không cần khách khí.
– Cháu còn có việc, tạm biệt chú.
– Ừ!
Vương Mạnh cúp máy, đi đến trước máy quay xem tiến độ quay.
Diễn xuất của Apmando thuộc hàng đỉnh cao trong giới, những cảnh quay ban đầu cũng không quá khó. Chỉ có cảnh Mạc Hiên biết cả nhà bị giết, Tần quốc rơi vào tay hoàng thúc thì trong lòng tràn ngập hận thù là có độ khó hơi cao, còn lại không có gì là gây khó khăn cho Apmando cả.
Đến buổi chiều thì cũng có cảnh quay của Lôi Hòa Nghi. Gần tới giờ thì Vương Mạnh bảo cô đi thay trang phục rồi làm tóc.
Lôi Hòa Nghi đi vào phòng phục trang thay đồ. Lần đầu tiên Thiên Vũ gặp Mạc Hiên là ở trong rừng, lúc ấy nàng lẻn khỏi cung đi chơi nên không mặc y phục của công chúa mà nàng mặc một bộ kỵ trang màu đỏ, vạn phần anh khí hoạt bát.
Sau khi thay y phục thì cô ngồi vào bàn trang điểm, vì để tiện quay phim nên cô đã nhuộm lại mái tóc nâu của mình thành màu đen từ hôm qua nên thợ trang điểm cũng không gặp nhiều khó khăn.
Sau gần 30 phút trang điểm thì cũng xong, những người có mặt trong phòng không khỏi trầm trồ vì thành quả đạt được.
Trước kia cứ ngỡ Chúc Lam là người hợp với vai diễn này nhất nhưng bây giờ nhìn lại Lôi Hòa Nghi thì bọn họ mới hiểu cái gì là đạo cao một thước, ma cao một trượng. Lôi Hòa Nghi khoác lên mình một bộ kỵ trang, mái tóc dài vấn cao lên, cài thêm một cây trâm vàng. Không cầu kỳ, tinh tế nhưng sự cao quý và kiêu hãnh của một công chúa đều được cô khắc họa rõ nét. Chỉ ngồi yên một chỗ cũng vô cùng nổi bật.
Bọn họ đã từng trang điểm cho vô số minh tinh theo tiêu chuẩn công chúa cổ đại nhưng chưa ai có thể đạt đến cảnh giới hoàn mỹ như Lôi Hòa Nghi bây giờ. Chúc Lam dù nổi đình đám bây giờ nếu đứng cạnh Lôi Hòa Nghi hẳn cũng như làm nền.
Lôi Hòa Nghi ngắm nghía bản thân trong gương, đôi mắt đột nhiên phiếm đỏ, cô trở về với con người thật của mình rồi. Trong lòng có chút kích động khó nói thành lời. Nhưng vì không muốn mọi người suy nghĩ nhiều nên cô cố trấn tĩnh, đi ra ngoài chuẩn bị diễn.
Khi Lôi Hòa Nghi vừa bước ra thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, trong mắt họ đều là ngạc nhiên và kinh diễm. Ngay cả Apmando ngày thường độc lai độc vãn nhìn thấy dáng vẻ này của cô cũng không khỏi tán thưởng.
– Mắt nhìn người của Lôi Lăng Quân tiến bộ hơn rồi, chỉ mong diễn xuất của người này sẽ không khiến mọi người thất vọng.
Lôi Hòa Nghi không quan tâm những ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, cô đi đến chỗ đạo diễn Vương.
– Đạo diễn, chúng ta bắt đầu được chưa ạ!
– Cháu sẵn sàng rồi chứ?
– Vâng ạ!
– Đây là cảnh quay đầu đời của cháu, đừng có áp lực, nếu có NG cũng không sao, mọi người đều hiểu cả.
– Chú tin tưởng cháu đi.
– Được rôi, để tổ đạo cụ dẫn ngựa tới. Cháu đến làm quen với chú ngựa một lúc để tránh lát nữa sẽ khiến nó khó chịu.
– Được ạ!
Tổ đạo cụ dẫn một chú ngựa đen, bờm trắng đến, Lôi Hòa Nghi cũng đi đến. Cô nắm lấy dây cương từ trong tay người bên tổ đạo cụ, vuốt ve trò chuyện với chú ngựa một hồi. Sau đó giống như rất thân, con ngựa cứ dúi đầu vào cổ Lôi Hòa Nghi, cô một bên xoa đầu nó, một bên cười khanh khách. Từ nhỏ cô đã cùng các ca ca học cưỡi ngựa, bắn tên, luyện võ cho nên đối với cách làm thân với ngựa, cô vẫn rõ hơn những người ở đây.
Vương Mạnh thấy Lôi Hòa Nghi chẳng mấy chốc đã hòa đồng với chú ngựa thì cũng yên tâm.
– Mọi người chuẩn bị quay, tổ âm thanh, ánh sáng, diễn viên vào vị trí.
Apmando nghe thông báo thì đứng dậy thì bàn trang điểm, đi vào khu vực quay toàn phông xanh, bắt đầu nhập vai. Ngồi dưới một cây giả, bên cạnh là một chú ngựa nâu đang đứng gãi chân. Vương Mạnh thấy Apmando đã sẵn sàng thì hô:
– Action!
Lúc này Mạc Hiên bị trọng thương, cưỡi ngựa một quãng đường dài đã kiệt sức nên dừng lại ngồi nghĩ. Y phục trên người đã nhuốm máu, trên mặt cũng có vết máu, Mạc Hiên bị thương khá nặng, sắc mặt đều đã trắng bệch, nếu không được chữa trị sớm e là sẽ khó mà qua khỏi.
Bên kia Lôi Hòa Nghi cũng bắt đầu diễn, cô giẫm chân lên bàn đạp, xoay người một cái đã yên vị trên lưng ngựa. Chân đập nhẹ vào bụng ngựa, chú ngựa bắt đầu chạy.
Hai tay Thiên Vũ nắm dây cương, tư thế cưỡi ngựa chuẩn như đã học vô số lần, vẻ mặt mỉm cười, đôi mắt tự tin kiêu ngạo, đích thị là dáng vẻ một công chúa cao cao tại thượng.
Thiên Vũ cưỡi ngựa trong rừng, lâu lâu đầu lại ngoái ra sau xem có ai đuổi theo không, không thấy ai thì bật cười vui vẻ rồi chạy. Từ xa, nàng nhìn thấy một chú ngựa nâu đang đứng, ngồi dưới hình như còn có người. Thiên Vũ nhíu mày thoáng đảo mắt, giảm tốc độ chạy lại. Đợi đến gần người đó thì cho ngựa dừng lại.
Thiên Vũ xuống ngựa, từng bước đến gần Mạc Hiên. Hắn nhận ra có người đến gần thì cảnh giác mở mắt, tay cầm kiếm cũng khẽ di chuyển. Đến khi nhìn thấy người đến là một nữ tử thì lại thả lỏng người nhưng cũng không bớt đề phòng.
Thiên Vũ nhìn Mạc Hiên, biết hắn bị thương nặng, không có khả năng gây nguy hiểm cho mình. Nàng đến gần, khẽ ngồi xuống, cất giọng hỏi:
– Ngươi là ai…sao lại xuất hiện ở đây?
Mạc Hiên không trả lời, quay mặt đi chỗ khác. Sắc mặt Thiên Vũ liền kém đi trông thấy sau đó nàng lại hừ lạnh một tiếng:
– Bản cô nương không so đo với người sắp chết.
Nói rồi nàng đứng dậy, đi đến bên chú ngựa của mình, lấy nước và một ít lương khô đến đưa cho Mạc Hiên.
Mạc Hiên hé mắt, lại nhìn thấy ngọc bội Thiên Vũ đeo bên hông.
‛ Đó chính là huyết ngọc Tần quốc tặng cho Nhạc hoàng, Nhạc hoàng có một đứa con gái hết mực sủng ái nên đã tặng huyết ngọc cho con, sao nữ tử này lại có. Không lẽ cô ta chính là Nguyên Thiên Vũ? ’
Vừa nghĩ đến khả năng này thì ánh mắt nhìn Thiên Vũ của Mạc Hiên liền thay đổi nhưng sự thay đổi này rất nhỏ, Thiên Vũ không hề nhận ra.
Hắn cẩn thận nhận lấy lương khô và nước nàng đưa cho, khẽ nói:
– Đa tạ!
Hắn đáp lại khiến Thiên Vũ có chút bất ngờ, hai mắt nhướng lên.
– Cuối cùng cũng chịu nói chuyện, ngươi không nói ta còn tưởng ngươi bị câm đấy.
– Ta không quen cô tại sao phải trả lời cô?
– Bây giờ thì quen rồi, vậy ngươi mau nói cho ta biết ngươi là ai đi? Tại sao lại bị thương nặng như vậy?
Mạc Hiên làm như cảnh giác nhìn Thiên Vũ, nàng bất mãn nhưng vẫn quơ tay:
– Ta không phải người xấu, hơn nữa ta và ngươi không thù không oán…chẳng việc gì phải hại ngươi cả.
Mạc Hiên bật cười chế giễu, cúi đầu lẩm nhẩm:
– Khong thù không oán, tại sao phải hại…hừ, là người thân ruột thịt vẫn có thể ra tay tàn nhẫn đó thôi.
– Ngươi…rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, sao lại nói như vậy…không lẽ…
Nghĩ đến trường hợp đó, Thiên Vũ nhìn Mạc Hiên với ánh mắt quan tâm. Hắn cảm nhận được nhưng không đáp lại nàng.
Thiên Vũ đảo mắt, sau đó hơi chần chừ nói:
– Ngươi đang bị thương lại không nơi nào để đi hay là…ta giúp ngươi.
Đôi mắt Mạc Hiên lóe sáng, hắn lại làm như không cần:
– Ta không thảm hại đến mức cần một nữ nhân giúp đỡ.
– Ngươi…đúng là không biết tốt xấu. Chẳng qua cũng là sợ nợ ta một mạng mà thôi. Hay là ta giúp ngươi, ngươi ở lại làm việc cho ta xem như báo đáp. Được không?
Mạc Hiên vờ như đang suy nghĩ có nên đáp ứng hay không, hắn im lặng mãi đến khi Thiên Vũ sắp hết kiên nhẫn thì mới nói:
– Vậy thì phiền ngươi rồi.
– Chuyện nhỏ, ta đưa ngươi về chỗ của ta.
– Được, chúng ta đi.
– Ngươi có cưỡi ngựa được không?
– Vẫn ổn, có thể!
– Ta giúp ngươi.
Thiên Vũ cúi người, dìu Mạc Hiên đứng dậy, hắn nhịn đau leo lên ngựa. Thiên Vũ kéo dây cương cho ngựa đi theo mình, sau đó nàng cũng leo hắc mã của mình. Một tay nàng giữ cương ngựa của mình, một tay nàng cầm dây cương ngựa của Mạc Hiên. Dẫn đường trở về hoàng cung Nhạc quốc.
– Cắt!
Lôi Hòa Nghi nghe đạo diễn hô liền buông dây cương ngựa của Apmando ra, nhảy xuống, xoa đầu ngựa của mình một cái rồi đi đến chỗ Vương Mạnh, một ánh mắt cũng không nhìn Apmando.
– Đạo diễn Vương, cháu diễn ổn chứ ạ?
Vương Mạnh hài lòng cười không thấy mặt trời đâu, khen ngợi Lôi Hòa Nghi nức nở:
– Không phải ổn mà là rất ổn, rất tốt, vượt ngoài sức tưởng tượng của ta. Hahaha, thật may mắn vì cháu đã đảm nhận vai này, nếu là Chúc Lam thì e là không thể lột tả được hết nhân vật này đâu. Lôi tổng đã tìm thấy một báu vật rồi.
– Đạo diễn quá khen rồi, dù sao phân cảnh này độ khó cũng không cao.
– Cháu khiêm tốn rồi, cảnh quay đầu tiên mà đã như vậy là đã rất tốt rồi. Về sau cứ tiếp tục phát huy.
– Cảm ơn đạo diễn đã khích lệ.
Những người khác ở đoàn làm phim cũng nhìn Lôi Hòa Nghi với một ánh mắt khác. Phần lớn là tán dương và thưởng thức. Tuy nhiên cũng có người không cam lòng.