Chương 8
Bên ngoài đã có xe bảo mẫu của Lôi Phong chờ sẵn, vì không muốn thu hút sự chú ý của mọi người nên Lôi Hòa Nghi không tính tự lái xe nhà đến mà muốn Lôi Lăng Quân chuẩn bị xe bảo mẫu cho mình. Có điều cô dường như đã xem nhẹ độ chịu chơi cùng với độ cưng chiều em gái của Lôi Lăng Quân rồi. Người ta là người mới, đi xe bảo mẫu xịn lắm cũng là Mercedes Benz, đằng này Lôi Lăng Quân lại chuẩn bị cho Lôi Hòa Nghi một con Limousine đời mới. Ngay cả Chúc Lam lúc trước là nhất tỷ của Lôi Phong cũng chỉ xài được Mercedes. Cho nên trận địa Lôi Lăng Quân bày ra quả thật quá táo bạo. Đến cả cô lúc nhìn thấy còn phải há hốc nói chi là Túc Nhạn và Ngọc Khánh đang bần thần trên xe.
Thời gian cũng sắp đến, không có khả năng đổi xe nên Lôi Hòa Nghi bất đắc dĩ phải chấp nhận chiếc xe này, cùng Túc Nhạn và Ngọc Khánh đến phim trường.
Phim trường cách Lôi trạch không xa nhưng cũng không gần, với khoảng cách như vậy thì tương đối tốt cho việc Lôi Hòa Nghi giữ bí mật về thân phận của mình. Tài xế lái xe hơn hai mươi phút thì đến phim trường. Mọi người đang đi đều bị chiếc Limousine của Lôi Hòa Nghi thu hút, không khỏi thả chậm bước chân, tò mò muốn nhìn xem rốt cuộc là ai lại có thân phận lớn như vậy. Giới giải trí này ngoại trừ Ảnh đế Apmando ra thì còn ai có thể đi con xe này. Mà Ảnh đế đình đám này đã đến rồi thì người này sẽ là ai?
Tài xế dừng xe, đi xuống rồi vòng ra sau cẩn thận mở cửa xe cho ba người Lôi Hòa Nghi. Ngọc Khánh xuống trước bung dù che nắng cho Lôi Hòa Nghi, sau đó cô mới bước xuống, trên mặt có đeo một chiếc kính râm đen cho nên mọi người không hề nhìn rõ mặt. Lôi Hòa Nghi xuống xe, Túc Nhạn cũng xuống theo. Ba người cùng nhau đi vào phim trường, lúc đi ngang qua những người ở đây, Lôi Hòa Nghi lịch thiệp cúi người chào hỏi rồi mới đi. Bọn họ dù không biết cô nhưng theo phép lịch sự vẫn chào lại.
Đợi ba người đi khỏi, những người khác mới bắt đầu xầm xì bàn tán:
[ Mọi người đoán xem cô gái vừa nãy là ai? ]
[ Làm sao chúng tôi đoán được, đến mặt còn nhìn không ra hơn nữa trông rất lạ. ]
[ Lạ nhưng rất xinh đẹp.]
[ Không sai, mặc dù đeo kính không nhìn rõ dung mạo nhưng thực sự không khó để nhận ra đó là một đại mỹ nữ. ]
[ Cái khí chất cao quý lại sang chảnh đó…chậc, không đùa được đâu. ]
[ Mọi người ơi, tôi chợt nhớ ra một chuyện hình như ảnh hậu Chúc Lam đã bỏ vai nữ chính của ‛ Giang sơn mỹ nhân ’, lại còn bị Lôi Phong hủy hợp đồng, trong khi đó những diễn viên phụ vẫn như cũ, không hề thay đổi. Hôm nay khai máy lại xuất hiện vị mỹ nữ xa lạ này, mọi người có cùng suy nghĩ giống tôi không?]
[ Xem ra vị mỹ nữ này là người thay thế ảnh hậu Chúc Lam rồi. ]
[ Nhìn thì thấy rất được Lôi Phong cưng chiều, nhìn chiếc Limousine đời mới đó đi, hơn nữa người đi cùng cô ấy lúc nãy là Túc Nhạn đó – người quản lý kim bài của Lôi Phong. Nghe nói Lôi tổng rất xem trọng bộ phim này, vốn đầu tư rất lớn, có thể nói là nhiều nhất kể từ khi thành lập Lôi Phong tới giờ. Mỹ nữ này vừa ra mắt đã đảm nhận vai nữ chính của ‛ Giang sơn mỹ nhân ’, đủ để thấy Lôi Phong đối với cô ấy có bao nhiêu hào phóng, xem ra tương lai sẽ đạp đổ hàng loạt minh tinh khác đấy. ]
[ Thật đáng mong chờ. ]
Lôi Hòa Nghi hoàn toàn không biết mình đã trở thành chủ đề bàn tán của những người lúc nãy. Cô một mực đi theo Túc Nhạn vào phim trường, mọi người đến đã khá đông đủ nhưng vẫn chưa đến giờ làm lễ bấm máy.
Lôi Hòa Nghi tháo kính râm ra, nhìn một lượt những người ở đây sau đó cùng quản lý và trợ lý của mình đi đến chỗ một người.
– Cháu chào đạo diễn Vương!
Đạo diễn Vương Mạnh đang phân công nhiệm vụ cho tổ đạo cụ nghe có người gọi thì quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy người đến thỉ nở nụ cười gần gũi, ôn hòa:
– Hòa…Rachel đến rồi đấy à?
Nói rồi cũng cười gật đầu chào hỏi với Túc Nhạn và Ngọc Khánh. Túc Nhạn nhìn thái độ thì biết Vương Mạnh muốn nói chuyện riêng với Lôi Hòa Nghi nên cùng Ngọc Khánh rời đi.
Lôi Hòa Nghi như cũ, cùng trò chuyện với Vương Mạnh:
– Vâng, cháu không để mọi người đợi lâu chứ ạ!
– Lâu gì chứ, vẫn chưa đến giờ mà, nào, lại đây, để ta giới thiệu cháu với mọi người.
– Vâng!
Vương Mạnh dẫn Lôi Hòa Nghi đi đến chỗ nghỉ ngơi, ở đó có một người đàn ông đang ngồi xem kịch bản, vẻ mặt rất chăm chú. Dung mạo rắn rỏi, anh tuấn như được điêu khắc tỉ mỉ, dù ngồi yên một chỗ vẫn nổi bật vô cùng. Nhìn người này, Lôi Hòa Nghi liền nghĩ ngay đến cái tên ‛ Apmando ’.
Đúng như cô suy đoán, Vương Mạnh dẫn cô đến trước mặt anh, nhiệt tình giới thiệu:
– Apmando, làm quen với Thiên Vũ của cậu đi!
Apmando đang nghiên cứu lại kịch bản nghe giọng của đạo diễn thì ngẩng đầu lên, nhìn theo tầm mắt ông ấy bắt gặp Lôi Hòa Nghi. Anh nhìn cô ba giây rồi khẽ gật đầu như chào hỏi.
Nụ cười của Vương Mạnh tắt ngấm, có chút bối rối nhìn Lôi Hòa Nghi. Cô thì làm như không có chuyện gì, thái độ của Apmando thế này hoàn toàn nằm trong dự đóan của cô, anh mà nói gì với cô mới là bất bình thường. Theo lễ nghi, dù Apmando không nói tiếng nào nhưng Lôi Hòa Nghi vẫn lễ phép gọi:
– Xin chào tiền bối, đây là lần đầu tôi đóng phim, phải nhờ đạo diễn và tiền bối chỉ dạy nhiều rồi.
Apmando mắt vẫn không dời kịch bản, gật đầu xem như đáp lại. Vương Mạnh nhìn cái thái độ này của Apmando thì chỉ hận không thể bổ đầu anh ra xem bên trong chứa gì?
Vì không muốn thái độ của anh khiến Lôi Hòa Nghi thấy khó chịu nên Vương Mạnh liền chuyển chủ đề.
– Đúng rồi, Rachel, việc đổi diễn viên Lôi tổng vừa mới xác nhận hai ngày trước cho nên ta nghĩ kịch bản hắn còn khá xa lạ với cháu. Lại đây, ta sẽ phổ cập thêm về vai nữ chính cho cháu hiểu.
Mặc dù vai diễn này Lôi Hòa Nghi cảm thấy mình nắm khá chắc nhưng dẫu sao cũng không giống bản thân mình hoàn toàn nên vẫn chấp nhận sự chỉ dạy của Vương Mạnh.
Hai người tìm chỗ mát ngồi thảo luận tầm mười lăm phút thì cũng đến giờ lành làm lễ.
Vương Mạnh và Lôi Hòa Nghi cùng nhau đi ra bắt đầu các nghi thức làm lễ, sau đó là chụp ảnh lưu niệm.
Đến khâu chụp ảnh, vốn Vương Mạnh muốn Lôi Hòa Nghi đứng cạnh Apmando nhưng chưa kịp để Apmando lên tiếng thì cô đã nhanh chân đi sang đứng bên tay trái ông, còn Apmando đứng bên phải.
Lúc này Apmando mới dừng tầm mắt trên người Lôi Hòa Nghi lâu hơn.
Chụp ảnh xong thì mọi người cũng bắt đầu làm việc. Những cảnh quay đầu tiên chủ yếu là ở Tần quốc, lúc này nhân vật Thiên Vũ vẫn chưa xuất hiện nên cô còn khá rảnh rỗi, chỉ ngồi không xem Apmando diễn.
Vương Mạnh thừa biết khả năng diễn của Apmando nên giao việc giám sát cho phó đạo diễn, còn mình thì tiếp tục phần phổ cập kiến thức cho Lôi Hòa Nghi. Nhưng nói về kịch bản thì ít, nói chuyện ngoài lề thì nhiều.
– Hòa Nghi, ta và bố cháu làm bạn nhiều năm, cũng là nhìn bốn người các cháu lớn lên. Bây giờ mỗi đứa đã có sự nghiệp cho riêng mình, ta cũng thấy vui thay.
– Cảm ơn chú Vương đã luôn quan tâm chúng cháu. Cháu cũng biết bộ phim ‛ Giang sơn mỹ nhân ’ này là chú cùng anh hai hợp tác cùng nhau nghiên cứu, sửa đổi kịch bản trong nhiều năm đến bây giờ mới hoàn thiện mà khởi quay. Nhắc đến chuyện này, cháu thật sự thay mặt anh hai cảm ơn chú.
– Không cần khách khí, cảm ơn gì chứ. Ranh con Lăng Quân đó, cái gì cũng tốt mỗi tội quá cố chấp. Chuyện năm đó đã qua lâu vậy rồi vẫn còn giữ mãi trong lòng, lại không chịu buông xuống. Thậm chí còn vì một câu nói của nha đầu kia mà xây dựng nên ‛ Giang sơn mỹ nhân ’ này. Đúng là si tình đến mức khiến người ta đau lòng.
– Nếu Lôi Lăng Quân đã xác định tình yêu nắm đó là cả đời của anh ấy thì nhất định chết cũng sẽ không buông. Chúng ta đã quá hiểu bản tính này của anh ấy rồi, con chỉ mong tấm chân tình này của anh ấy sẽ cảm động trời xanh, giúp anh ấy toại nguyện.
– Mong là vậy, đôi khi ta lại không hiểu tại sao Lăng Quân là đàn ông mà lại không thể quyết đoán như cháu, triệt để cắt đứt đoạn tình cảm này.
– Hai chuyện này vốn không giống nhau mà chú. Trình Dịch Nghiêm vốn là một tên tra nam không hơn không kém, làm sao xứng với tình yêu của cháu. Còn chuyện của anh hai lại khác, người con gái anh ấy yêu, tốt đẹp như thế nào mọi người đều thấy được. Lôi Lăng Quân lại lún quá sâu rồi, muốn rút cũng không được. Hơn nữa, hai người họ phải chia xa là do hiểu lầm chứ không phải ai trong hai người họ làm sai cả.
– Lôi gia giáo dục con cháu không tồi. Hòa Nghi còn nhỏ nhưng đã thông minh hiểu chuyện như vậy rồi. Tương lai Lôi thị phải nhờ vào cháu rồi.
– Cháu chỉ mới 21, thật sự chưa nghĩ đến sẽ thừa kế Lôi thị sớm như vậy!
– Nếu chưa nghĩ đến việc thừa kế thì đi đóng phim đi, đóng phim cũng rất thú vị đấy.
– Không đâu ạ, chấp nhận đóng ‛ Giang sơn mỹ nhân ’ không chỉ vì nó có ý nghĩa đặc biệt với anh hai mà đối với cháu, nó cũng đóng một vai trò quan trọng. Còn những bộ phim khác, cháu không nghĩ mình sẽ có hững thú đâu ạ.
– Không suy nghĩ lại sao, chú thấy cháu trong giới giải trí này thật sự là một hạt giống tốt đấy. Hơn nữa cháu lại khởi đầu bằng bộ phim này nhất định sẽ nổi như cồn, thật sự chỉ đúng một bộ này thôi sao? Như thế sẽ để lại rất nhiều tiếc nuối đấy.
– Cháu nghĩ kỹ rồi ạ…giới giải trí này quá loạn! Cháu không muốn phải sống trong ồn ào thị phi.
– Là đại tiểu thư Lôi gia thì ai dám đặt đều thị phi cho cháu.
– Dù thế nào thì đóng bộ phim này là vì anh hai, những bộ phim khác chẳng có gì để cháu phải bận tâm cả.
– Haiz, được rồi!
– Cảm ơn chú Vương đã hiểu cho cháu!