Chương 5
Vừa bước ra khỏi xe thì điện thoại có tin nhắn gửi đến, Lôi Hòa Nghi vừa đi vừa trả lời. Đột nhiên có một người va vào cô khiến điện thoại cô rơi xuống.
– Thật xin lỗi!
Người đó cúi xuống nhặt điện thoại cho cô, nói xin lỗi. Lôi Hòa Nghi cũng không có ý làm khó dù sao cũng là cô vừa đi vừa nhìn điện thoại, không chú ý. Lôi Hòa Nghi nhận lại điện thoại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đeo một chiếc kính đen không nhìn rõ mặt như mình, anh ta cao 1m9 nên cô phải ngẩng đầu:
– Không sao, tôi cũng có một phần lỗi!
– Có cần tôi bồi thường không.
– Không cần, tôi còn có việc, tôi đi trước.
Người đàn ông nhìn một thân hàng hiệu của Lôi Hòa Nghi cũng biết cô không thiếu chút tiền mua điện thoại nên cũng nói lại một tiếng xin lỗi rồi ra bãi đỗ xe.
Lôi Hòa Nghi gật đầu rồi đi tiếp, vừa bước vào cửa lớn bệnh viện thì cô lại thở dài, vỗ đầu mình một cái:
– Quà cho ông nội để ngoài xe rồi.
Lôi Hòa Nghi nhanh chân chạy ra bãi đỗ xe, nhìn thấy một chiếc Porsche bản giới hạn rời đi, không hiểu sao cô lại nhớ đến người đàn ông kia. Một chiếc siêu xe như này cũng chỉ phù hợp với người đàn ông có khí thế mạnh mẽ như thế. Nghĩ thì nghĩ nhưng cô cũng không để ý nhiều, đi đến sau xe, mở cốp xe rồi xách túi lớn túi nhỏ đi vào bệnh viện.
Lôi Hòa Nghi đi đến trước phòng, gõ cửa, nghe tiếng nói trầm bên trong vọng ra mới dám mở cửa.
Không nghĩ đến bên trong phòng bệnh của ông nội còn có khách, sau ba giây ngạc nhiên thì Lôi Hòa Nghi lễ phép chào hỏi:
– Cháu chào ông nội Cung ạ!
Ông lão nằm trên giường chính là ông của Lôi Hòa Nghi, Lôi lão gia tử Lôi Ngật, ngồi bên cạnh là bạn già của ông Cung lão gia Cung Bách.
Cung lão gia nhìn Lôi Hòa Nghi trìu mến, hiền từ đáp lại:
– Nghi Nghi lớn rồi, vừa xinh đẹp lại lễ phép thế này, lão Lôi thật có phúc.
– Ông nội Cung quá lời rồi ạ!
Lôi Hòa Nghi được khen thì ngượng ngùng, cô mang đồ để trên bàn rồi đến ngồi cạnh ông nội.
Lôi lão gia thấy cháu gái yêu quý đến thì rất vui mừng.
– Nghi Nghi, dạo này thế nào rồi?
– Cháu vẫn ổn ạ, vừa mới tốt nghiệp nhưng mà cháu vẫn chưa muốn đi làm, tạm thời còn muốn vui chơi.
– Cháu còn trẻ, vẫn nên đi chơi nhiều hơn, đừng vội tập trung lo cho sự nghiệp.
– Vâng ạ!
Cung lão gia một bên nhìn hai ông cháu cũng không khỏi cảm thán:
– Nhìn cháu gái bảo bối của ông kìa, vừa ngoan ngoãn lại rất nghe lời, nào như thằng cháu của tôi. Suốt ngày chỉ có công việc, cuối tuần mới về thăm lão già này một lần. Đúng thật là hết nói nổi.
Lôi Hòa Nghi nghe Cung lão gia nói về cháu trai thì không khỏi bị thu hút. Mặc dù từng lời ông nói ra đều là trách cứ nhưng không khó để nghe ra sự yêu thương cùng tự hào ông dành cho cháu trai mình.
Nói đến chuyện này thì phải kể đến nhiều năm trước. Cung – Lôi hai nhà tuy thân nhưng không phải là giao tình nhiều đời mà mối lương duyên này lại bắt đầu từ tình bạn của Cung lão gia và Lôi lão gia.
Không giống Lôi lão gia còn trẻ đã là thiếu tướng quân đội, Cung lão gia lại là ông vua thế giới ngầm. Hai người như hai thái cực đối nghịch nhưng vì một cơ duyên nọ mà kết giao bằng hữu.
Năm đó Lôi lão gia làm nhiệm vụ bị truy sát, may nhờ có Cung lão gia cứu một mạng. Tình bạn của hai người cũng bắt đầu từ đó, Cung lão gia tuy là người của hắc đạo nhưng chưa bao giờ gây ra những chuyện tội ác tày trời, ông cũng chưa bao giờ dính đến thuốc phiện, ma túy và cờ bạc. Ông đơn giản chỉ buôn bán vũ khí và có quan hệ mật thiết với những thế lực khác trên thế giới cho nên quyền uy của ông trong giới hắc đạo nước nhà vô cùng lớn.
Chính vì Cung lão gia không dính đến những thứ kia cho nên Lôi lão gia chưa từng gây khó khăn cho việc làm ăn của ông. Hơn nữa còn tạo cơ hội cho ông và chính phủ trao đổi buôn bán. Hai người ở hai thế giới nhưng tính cách lại rất hợp nhau, càng chơi càng thân kéo theo mối quan hệ hai nhà Cung – Lôi cũng thân thiết không kém.
Chẳng những khác nhau về sự nghiệp mà về cuộc sống gia đình, hai người cũng không giống nhau.
Lôi lão gia gia đình đầy đủ, hạnh phúc, con cháu ngoan ngoãn hiếu thuận. Trong khi đó Cung lão gia vì vị trí ông vua thế giới ngầm của mình mà đã khiến con trai cũng con dâu phải vong mạng, để lại cho ông đứa cháu trai nhỏ khi đó chỉ mới 8 tuổi – Cung Huyền Thương.
Chàng trai mất cha mẹ từ nhỏ được ông nội tận tay nuôi lớn, trưởng thành sớm hơn bạn cùng tuổi, tính cách cũng khác thường hơn. Ngay khi con nhà người ta đang tuổi ăn tuổi chơi thì Cung Huyền Thương đã phải học vô số thứ, chịu huấn luyện khắc nghiệt để có thể kế thừa vị trí của ông nội cùng chiếc ghế Chủ tịch Cung thị.
Cũng vì vậy cho nên thời gian rảnh của anh rất ít, mỗi lần như vậy anh đều về nhà ở cùng ông nội, đến khi có việc thì lại rời đi.
Cung lão gia cũng đã có tuổi, chỉ mong con cháu có thể bên cạnh nhiều hơn nhưng ông hiểu nội bộ Cung thị và Cung gia rắc rối thế nào. Nếu Cung Huyền Thương không ra mặt thì tất sẽ loạn, đứng giữa lợi ích gia tộc và bản thân, ông chỉ có thể để mình chịu thiệt.
Cho nên nhìn thấy hai ông cháu Lôi gia yêu thương nhau như vậy, ông có chút mủi lòng.
Lôi Hòa Nghi cũng biết không ít chuyện của Cung gia cũng hiểu nỗi khổ tâm của Cung lão gia. Đối với người tên Cung Huyền Thương chưa từng gặp mặt kia lại nhiều hơn một tầng hiếu kỳ.
Cô đi vòng qua giường bệnh, đứng bên cạnh Cung lão gia.
– Ông nội Cung không cần buồn, ông và ông nội cháu là bạn thân chí cốt. Ông cũng có thể xem cháu và các anh là con cháu trong nhà, nếu ở Cung viên buồn quá thì ông hãy đến Lôi trạch đi ạ, có mọi người bên cạnh, ông sẽ không còn buồn nữa. Ông nội vài ngày nữa cũng sẽ xuất viện, nếu ông không chê thì có thể đến Lôi trạch ở! Có thêm một người ông cưng chiều cháu, chẳng phải rất tốt sao?
Cung lão gia vỗ lên mu bàn tay Lôi Hòa Nghi:
– Có đứa cháu gái hiểu lòng người như vậy bảo sao lão Lôi không cưng chiều cho được. Chẳng bù cho nhóc con nhà ông, thật hi vọng cháu có thể thành cháu dâu ông.
Lôi Hòa Nghi không ngờ Cung lão gia lại thẳng thắn như vậy, trực tiếp nói ra nguyện vọng muốn cô làm cháu dâu. Cung Huyền Thương là thần thánh phương nào cô còn chưa biết, nói tới chuyện này có phải hơi sớm rồi không?
Cô tính đánh lảng sang chuyện khác nhưng chưa kịp nói thì Lôi lão gia đã nói trước:
– Cung lão đầu, cháu gái tôi vừa về nước mà ông đã muốn cướp rồi à. Tôi còn chưa xem kỹ cháu trai quý hóa của ông đâu đấy, ông thì hay rồi, mới vài ba câu đã muốn cướp đứa cháu gái duy nhất của tôi đi.
– Nhóc con Cung Huyền Thương nhà tôi ông còn chưa hiểu sao? Cháu gái ông xinh đẹp, Huyền Thương nhà tôi đẹp trai. Nghi Nghi tốt nghiệp Stanford, cháu trai tôi tốt nghiệp Cambridge, con bé là thiên chi kiêu nữ, cháu trai tôi cũng là nhân trung long phượng. Giao tình hai nhà chúng ta thì càng khỏi phải nói, hai đứa nó nhất định là sinh ra để dành cho nhau rồi. Ông nhìn mà xem, gen hai nhà chúng ta tốt như vậy, chắt của chúng ta nhất định thuộc hàng cực phẩm trong cực phẩm.
Lôi Hòa Nghi nhìn vẻ mặt ông nội nhà mình giống như muốn thỏa hiệp thì liền thót tim. Đừng mà, cô chỉ mới 21 tuổi, sự nghiệp còn chưa có sao lại tính tới chuyện hôn nhân đại sự rồi. Con trai nhà người ta mặt mũi ra sao cô còn chưa được nhìn mà.
Những lời Cung lão gia nói rất có sức thuyết phục chỉ là ông nội Lôi chỉ có một đứa cháu gái, mặc dù rất hài lòng với Cung Huyền Thương nhưng suy cho cùng ông còn muốn ở bên cháu gái thêm mấy năm, chưa muốn gả đi vội.
– Chuyện này nói sau, cháu gái tôi chỉ mới 21 thôi, tôi chưa muốn nó lấy chồng sinh con sớm thế đâu.
– Tôi hiểu ông mà, không sao, tôi đợi được, nhóc con nhà tôi cũng đợi được.
Lôi Hòa Nghi thấy chủ đề này cuối cùng cũng dừng lại thì thở phào nhẹ nhõm. Nói tiếp nữa cô chỉ còn nước co giò bỏ chạy thôi.
Vì không muốn hai ông lão nhắc đến chuyện hôn nhân đại sự nên Lôi Hòa Nghi liền cố gắng nói lảng sang chuyện khác, từ việc cô ở nước ngoài học gì, làm gì đến việc gặp gỡ ai đều nói ra hết. Giọng điệu hài hước chọc cho hai ông lão cười mãi không thôi.
Lôi Hòa Nghi ở lại với ông nội mãi đến chiều, bị ông giục về nhà thì mới không tình nguyện rời đi.
***
Lôi trạch, phòng làm việc của Lôi Lăng Quân.
Anh đang ngồi xem lại báo cáo công việc tuần vừa qua thì có điện thoại gọi đến, Lôi Lăng Quân nhấc máy nghe:
– Có chuyện gì?
– Lôi tổng, bên đoàn làm phim ‛ Giang sơn mỹ nhân ’ xảy ra vấn đề ạ!
– Cái gì!?