Chương 23
Chúc Lam hài lòng nhếch môi, tiếp tục khiêu khích.
– Bản thân cô đừng tự đề cao mình quá, Lôi tổng sao có thể coi trọng một người như cô.
Ngọc Khánh tuy không biết trước đó hai người nói gì nhưng nghe ngữ khí câu nói vừa nãy của Chúc Lam thì cũng lờ mờ đoán ra, ánh mắt nhìn cô ta không khác nhìn một người ngu.
Chúc Lam tức giận, trợn mắt nhìn Ngọc Khánh, lớn tiếng chất vấn:
– Chỉ là một trợ lý hèn mọn mà dám dùng ánh mắt đó nhìn tôi? Muốn thân bại danh liệt sao, chị Rachel của cô sắp không trụ nổi rồi, cô cũng chẳng lớn láo được bao lâu nữa đâu.
Đột nhiên Lôi Hòa Nghi bật cười, nhìn Chúc Lam:
– Cô nghĩ Lôi tổng thỉnh cầu tôi đóng bộ phim này là vì cái gì? Không đơn giản chỉ là vì tôi phù hợp với vai diễn này đâu. Bây giờ cho dù scandal này nổ ra, cũng không thể làm lung lay địa vị của tôi. Ngược lại là cô, nên cẩn trọng thì hơn, nếu không sẽ rước họa vào thân đấy.
Nói rồi cô cùng Ngọc Khánh rời đi để lại Chúc Lam mơ mơ hồ hồ ở đó, nhưng cô ta đơn giản chỉ nghĩ Lôi Hòa Nghi đang cố bịa chuyện, bảo vệ địa vị và lợi ích của mình mà thôi.
Lôi Hòa Nghi đi đến chỗ đạo diễn, hỏi chuyện một lúc. Chuyện trên mạng Vương Mạnh cũng đã biết, vừa hay những cảnh quay cuối Thiên Vũ tương đối ít xuất hiện nên Lôi Hòa Nghi cũng không bận rộn như Cung Huyền Thương. Được sự cho phép của đạo diễn, Lôi Hòa Nghi dẫn Ngọc Khánh rời đi.
Một đường lái xe đến dưới cổng Lôi Phong, Lôi Hòa Nghi kiêu ngạo đi vào, phía sau là Ngọc Khánh nối bước theo. Đến trước quầy lễ tân, Lôi Hòa Nghi nói thẳng muốn lên gặp Lôi Lăng Quân. Lễ tân đương nhiên nhận ra người trước mặt mình là Rachel, là gà cưng mà Lôi tổng vừa chiêu mộ, Trịnh Đông Thần cũng đã nói qua nếu Rachel có đến, có yêu cầu gì thì phải thực hiện. Cho nên lễ tân không dám làm chậm trễ, kính cẩn mời Lôi Hòa Nghi lên.
Cô gật đầu cảm ơn rồi cùng Ngọc Khánh rời đi. Thang máy vừa mở, Lôi Hòa Nghi đứng bên ngoài nhìn thấy nữ chính trong scandal với anh hai nhà mình. Đôi mắt sau đôi kính râm không khỏi híp lại, hừ lạnh.
Cô gái bên trong nhìn thấy Lôi Hòa Nghi cũng sững lại, rõ ràng là nhận ra cô nhưng giống như không muốn nói chuyện, đi thẳng. Lôi Hòa Nghi không dễ để đối phương rời đi dễ dàng như vậy, lãnh đạm cất tiếng:
– Chột dạ sao? Giang Diễm tiểu thư?
Giang Diễm và người quản lý phía sau dừng bước, hai người quay lại nhìn Lôi Hòa Nghi, Giang Diễm nhíu mày.
– Rachel tiểu thư có ý gì?
– Hôm nay có nhiều người giả ngu thật đấy.
– Cô…
– Người thông minh không cần nói nhiều, tôi cũng chẳng thích nói chuyện với người ngốc. Có điều Giang tiểu thư có thể chung scandal với Lôi tổng thì hẳn không có ngốc, không lẽ tôi đánh giá cao cô rồi.
Gương mặt xinh đẹp của Gianh Diễm đen lại, hít sâu mấy hơi, vờ như bình tĩnh nói chuyện với Lôi Hòa Nghi:
– Cô cứ nói thẳng đi, tôi rất bận!
– Chưa gì mà đã kiêu ngạo rồi.
Lôi Hòa Nghi từng bước đi đến trước mặt Giang Diễm, nhẹ nhàng nói:
– Giang tiểu thư có thể bên cạnh Lôi tổng là hồng phúc của cô nhưng làm gì cũng phải có giới hạn. Làm một thế thân thì càng phải biết giới hạn, đừng nên vọng tưởng những thứ không bao giờ thuộc về mình.
Gương mặt Giang Diễm lúc xanh lúc đỏ, hoàn toàn không ngờ tới Lôi Hòa Nghi lại biết bí mật này lại còn dám nói thẳng như vậy. Cô ta lo sợ liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai để ý mới nhẹ nhàng thở phào. Lôi Hòa Nghi cười châm chọc:
– Chuyện này đáng sợ như vậy sao? Nhìn cô bị dọa thành cái dạng gì rồi?
– Rachel, địa vị của cô bây giờ là gì, của tôi là gì, cô đủ thông minh để hiểu, đừng chọc giận tôi. Cho dù là một thế thân, nhưng địa vị của tôi bây giờ đủ để đè chết cô đó.
– Vậy sao? Cô cứ thử xem, xem ai chết trước, tôi hay cô?
– Cô khiêu khích tôi!
– Phải thì sao, không phải thì sao? Dù là gì đi nữa tôi cũng không để một người như cô vào trong mắt. Dựa vào gương mặt này của cô, chỉ cần cố gắng nỗ lực thì có thể thành công nhưng lại chọn con đường không nên đi thì thật sự khiến tôi khinh thường.
Hai tay Giang Diễm nắm chặt lại, không biết đường nào phản bác. Người quản lý đứng cạnh sợ Giang Diễm kiềm chế không được sẽ hành động quá khích nên giữ vai cô ta lại. Lấy vị thế của người trên cao nhìn Lôi Hòa Nghi.
– Rachel tiểu thư, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô nên phân định rõ tình hình rồi hãy nói. Giang Diễm nói không sai, địa vị của cô ấy bây giờ cao hơn cô, cẩn thận không thôi cô và người đại diện kim bài của cô đều sẽ không còn ở Lôi Phong đấy.
Lôi Hòa Nghi khoanh hai tay trước ngực, nhón người về trước, cười đầy khiêu khích:
– Uy hiếp tôi, hai người chui vào bụng mẹ tu thêm mấy kiếp nữa đi ha! Còn nữa, Giang tiểu thư đừng nghĩ chung scandal với Lôi tổng một lần thì cô có thể đạp lên đầu tôi và tất cả minh tinh của Lôi Phong. Nếu tôi đoán không lầm thì từ trước tới giờ, anh ấy chưa từng động vào cô, ngay cả hôn môi cũng không có chứ đừng nói là lên giường, đúng không? Không cần nhìn vẻ mặt này của cô thì tôi cũng biết câu trả lời rồi. Không cần hi vọng làm gì, tôi cam đoan với cô, cho dù cô lột sạch quần áo đứng trước mặt anh ấy thì anh ấy cũng chẳng động tâm đâu. Trước đó không, bây giờ không tương lai cũng không. Ngọc Khánh, chúng ta đi!
Cô cũng Ngọc Khánh vào thang máy lên phòng chủ tịch, để lại cho Giang Diễm và người quản lý của cô ta một bóng lưng ngạo nghễ.
Giang Diễm sắc mặt tái mét, không thể ngờ được Lôi Hòa Nghi lại nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay như thế.
Người quản lý bên cạnh nhẹ nhàng trấn an:
– Giang Diễm, không cần giận, đợi tối nay em gặp Lôi tổng, nói chuyện này với cậu ấy để cậu ấy xử cô ta.
– Ngữ khí của Rachel rất tự tin, em sợ địa vị của mình trong lòng anh ấy không bằng cô ta.
– Yên tâm, chị đã nghe ngóng được rồi. Lâu nay Rachel đều ở đoàn làm phim ‛ Giang sơn mỹ nhân ’, số lần đến Lôi Phong cực kỳ ít. So với em, cô ta được gặp Lôi tổng bao nhiêu lần đâu? Em còn sợ gì?
– Em… sẽ thử!
– Phải như vậy chứ, đi, chúng ta đi spa, tâm trạng hôm nay đều bị Rachel phá sạch rồi. Phải an ủi chứ, đi spa xong chúng ta cùng đi shopping.
– Vâng!
Bước ra khỏi thang máy, đến trước phòng làm việc của Lôi Lăng Quân, Lôi Hòa Nghi nhìn Ngọc Khánh nói:
– Em ở đây đợi chị một lát!
– Vâng!
Lôi Hòa Nghi gõ cửa, được sự cho phép của anh thì cô một mình đi vào, Ngọc Khánh bên ngoài chờ.
Lôi Hòa Nghi đi ngang qua bàn nhỏ thì thấy tờ báo hôm nay, tiện tay cầm lên đi đến trước bàn làm việc của Lôi Lăng Quân, đập mạnh tờ báo lên.
– Việc tốt mà anh làm này.
Sau đó thở phì phì tức giận ngồi xuống ghế. Lôi Lăng Quân xoa xoa ấn đường, lén lút nhìn tiểu tổ tông trước mặt.
– Em hiểu mà!
Lôi Hòa Nghi trợn mắt nhìn tiêu đề nóng nhất hôm nay.
‛ Chủ tịch trẻ tuổi tài ba của Lôi Phong – Lôi nhị thiếu hẹn hò cùng tiểu minh tinh xinh đẹp Giang Diễm. Lại là một chuyện tình hoàng tử và lọ lem? ’
Sau cái tiêu đề là hàng loạt câu từ trau chuốt mượt mà sướt mướt dự đoán về chuyện tình chân dài đại gia này. Kèm theo là một bức ảnh hai người thân mật dùng bữa ở nhà hàng sang trọng, Giang Diễm ngồi đối diện Lôi Lăng Quân, nở nụ cười ngọt ngào tươi như hoa. Còn anh thì cúi đầu nên không nhìn rõ cảm xúc vui buồn.
– Hiểu cái đầu anh, não hai chúng ta không cùng một tần số nên em không thể lý giải được tại sao anh lại làm một việc ngu ngốc tới vậy?
Gương mặt Lôi Lăng Quân hiện lên một tia ưu thương, tầm mắt nhìn ra bên ngoài bức tường kính, nhìn về một nơi xa xăm.
– Anh chỉ là… quá nhớ cô ấy thôi!
Nhìn thấy gương mặt đượm vẻ u sầu tự trách và đau thương của anh trai, cơn giận của Lôi Hòa Nghi vơi đi phân nửa. Nhưng cô vẫn không có ý định bỏ qua dễ dàng:
– Em biết là anh nhớ chị ấy nhưng đó không phải lý do để anh mang một Giang Diễm gương mặt giống chị ấy bảy phần để bên cạnh. Nếu chị ấy biết thì anh tính thế nào?
– Cô ấy sẽ biết sao, cô ấy không quan tâm, không tìm hiểu thì sẽ không biết. Ngược lại, nếu cô ấy biết anh sẽ rất vui đấy, vì như vậy chứng tỏ cô ấy còn để ý đến anh.
– Anh… thật là. Anh làm những việc này em có thể hiểu nhưng anh có từng nghĩ đến nếu cái Giang Diễm muốn không đơn giản chỉ là bấy nhiêu đây thì sao? Nếu như vậy, cô ta chính là mối nguy lớn nhất trong chuyện tình cảm của anh và Cố Kiều Nhan đấy.
– Sẽ không, chẳng lẽ em nghĩ anh hai của em vô dụng đến mức một người phụ nữ cũng không kiểm sát được sao?
– Anh có thể kiểm sát cô ta nhưng không thể kìm hãm dã tâm của cô ta đâu.
– Nếu cô ta có dã tâm như vậy thì anh tự khắc có cách xử lý. Huống chi cô ta có thể chọc Kiều Nhan ghen mà quay về, anh sẽ rất cảm kích.
– Ấu trĩ!
– Em không yêu, em không hiểu!
Lôi Hòa Nghi như mèo bị giẫm phải đuôi, mặt đỏ lên, ngụy biện:
– Ai nói em không yêu?
Lôi Lăng Quân thoát khỏi cảm xúc bi thương vừa rồi, như phát hiện ra châu lục mới, háo hức nhìn em gái:
– Em yêu ai?
Lôi Hòa Nghi nhận ra mình lỡ lời, quay mặt đi hướng khác, chối bay chối biến, giọng nói còn có chút buồn:
– Em lỡ lời thôi, không có gì đâu?
Lôi Lăng Quân nhạy bén nhận ra tâm trạng em. gái có chút lạ, không phải sự xấu hổ e thẹn khi bị anh trai phát hiện ra đang yêu đương. Mà là cảm xúc ưu thương, có chút hoài niệm và cố chấp, giống cảm xúc của anh mỗi lần nhớ đến tình yêu của mình – Cố Kiều Nhan.
Anh cũng biết người đàn ông trong lòng Lôi Hòa Nghi bây giờ không phải Cung Huyền Thương nhưng chắc chắn không phải Trình Dịch Nghiêm. Sự chán ghét và vô tình Lôi Hòa Nghi dành cho anh ta, người làm anh trai như Lôi Lăng Quân nhìn rất rõ. Không phải Cung Huyền Thương, không phải Trình Dịch Nghiêm, Quang Tuấn lại càng không phải. Nếu Lôi Hòa Nghi thật sự thích Quang Tuấn thì sẽ không có tâm trạng này.
Vậy rốt cuộc là ai? Lôi Lăng Quân thật sự lo lắng cho em gái nhà mình. Đã từng bị tổn thương sâu sắc một lần, mạng cũng suýt mất, anh không muốn đứa em gái duy nhất này đi vào vết xe đổ năm xưa một lần nữa. Hao tổn tâm tư để mai mối Lôi Hòa Nghi với Cung Huyền Thương, bây giờ phát hiện em gái để ý người khác, không biết anh có nên tiếp tục gắn kết mối lương duyên này không?
Lôi Lăng Quân thở dài một hơi, đi đến bên cạnh, vỗ vai Lôi Hòa Nghi trấn an. Cô giật mình khôi phục trạng thái bình thường, cô biết nỗi lo lắng của tất cả mọi người trong mà với mình. Nở nụ cười tươi cho Lôi Lăng Quân yên tâm:
– Em không sao!
Lôi Lăng Quân ôm em gái vào lòng, vỗ lưng an ủi:
– Nếu có chuyện buồn thì cứ nói với mọi người, đừng giữ trong lòng. Gia đình chúng ta rất yêu thương em, không ai muốn nhìn thấy buồn cả.
– Em biết, em không sao thật mà, em đã mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều rồi.
– Có mạnh mẽ đến mấy thì vẫn là nhóc con của Lôi gia.
Lôi Hòa Nghi bĩu môi, trong lòng đầy ấm áp.
– Đúng rồi, dạo này em ít thấy Quang Tuấn quá, ngoại trừ lúc quay phim còn lại chẳng thấy tăm hơi đâu. Không lẽ anh sắp xếp việc gì cho anh ấy hả?
– Không có, anh muốn cậu ấy toàn tâm toàn ý diễn ‛ Giang sơn mỹ nhân ’ còn không được, sao có thể sắp xếp thêm việc cho cậu ấy.
– Không lẽ anh ấy có chuyện gì không tiện nói ra.
– Đừng lo lắng, anh điều tra giúp em.