Chương 189
Cô thừa biết tính chất công việc của Yến Thành Huân nên chỉ cảm thấy áy náy vì làm phiền anh quá nhiều, cũng may Kiêu Kiêu tuy thích bám mẹ nhưng cũng biết Yến Thành Huân bận rộn nên không dám luyến tiếc anh quá nhiều, khiến cho Yến Thành Huân cũng giảm đi phần nào sự không nỡ trong lòng.
Hai tháng sau đó đội ngũ y bác sĩ tích cực điều dưỡng sức khỏe cho Lôi Hòa Nghi để đảm bảo cô có thể tiến hành phẫu thuật. Tụ máu trong não Lôi Hòa Nghi không nguy hiểm nhưng vì dư chấn vụ nổ nên số lượng tụ máu lại không ít, kích thước lớn nhỏ khác nhau cộng thêm đã trải qua 2 năm ròng rã nên không thể phẫu thuật trong một lần mà phải chia ra nhiều đợt khác nhau, suốt quá trình điều trị phải liên tục kiểm tra chụp phim hạn chế tác dụng phụ xuống mức thấp nhất bởi vậy sức khỏe Lôi Hòa Nghi phải tuyệt đối đạt tiêu chuẩn.
Cô cũng hiểu tình hình sức khỏe của mình cho nên cực kì phối hợp điều trị để sớm ngày phẫu thuật, hoàn tất giải quyết tụ máu còn phải tiến hành vật lý trị liệu tập đi lại, nếu sức khỏe cô yếu thời gian sẽ kéo dài hơn, mà cô thì không muốn điều này xảy ra.
Sau khi bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Lôi Hòa Nghi xong thì lên lịch làm phẫu thuật, đồng thời cũng báo cáo thời gian cho Yến Thành Huân.
Trước ngày phẫu thuật, Lôi Hòa Nghi được đưa đến bệnh viện quân y, vì có Yến Thành Huân ra mặt nên danh tính và bệnh án của cô đều được bảo mật, không hề để lộ chút gió nào ra ngoài, cả Lôi Hòa Nghi và Yến Thành Huân đều không ở nhà nên Kiêu Kiêu cũng không thể ở một mình mà được đưa đến bệnh viện, phòng của Lôi Hòa Nghi là phòng vip của bệnh viện, không khác gì một căn hộ tiện nghi cho nên cũng không ảnh hưởng gì đến Kiêu Kiêu. Lôi Hòa Nghi còn lo lắng cậu bé sẽ không quen chưa kể điều kiện bệnh viện có tốt đến mấy cũng là bệnh viện không phải nơi một đứa trẻ nên ở lâu, hơn nữa cô không muốn con trai nhìn thấy dáng vẻ sau phẫu thuật của mình nên có ý để người đưa cậu bé về, mỗi ngày đưa con đến cho cô gặp là được. Nhưng Kiêu Kiêu là một đứa bé ngoan ngoãn, chẳng cần biết mình đang ở đâu, chỉ cần có thể ở cùng mẹ thì nơi nào cậu bé cũng ở được.
Thấy Kiêu Kiêu không muốn về Lôi Hòa Nghi cũng xót con nên giữ cậu bé lại, nhờ người mua thêm ít đồ chơi để bé con không chán nản vì môi trường xa lạ. Ngày Lôi Hòa Nghi phẫu thuật, Yến Thành Huân cũng hoàn thành xong nhiệm vụ mà đến, có anh ở đây Lôi Hòa Nghi cung yên tâm, ít nhất Kiêu Kiêu sẽ không lẻ loi.
Mặc dù bác sĩ đã nói ca phẫu thuật của Lôi Hòa Nghi không phức tạp nhưng dù sao cũng là phẫu thuật não, Yến Thành Huân không thể không lo, ôm Kiêu Kiêu trong tay ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.
Kiêu Kiêu không biết mẹ đi đâu, nhưng có lẽ mẫu tử liền tâm nên sau khi cô được đẩy vào phòng phẫu thuật, đôi mắt trong trẻo đáng yêu vẫn luôn dán chặt vào cửa, gương mặt nhỏ bé thấp thoáng nét bất an sợ hãi, sau một hồi liền yếu ớt lên tiếng…
– Mẹ… mẹ…
– Kiêu Kiêu đừng sợ, mẹ chỉ đi một chút thôi, lát nữa sẽ ra…
Kiêu Kiêu nhìn Yến Thành Huân rồi lại nhìn cửa phòng phẫu thuật, tay sờ lên đầu…
– Đau…
Vừa nghe nhóc con nói đau Yến Thành Huân liền lo lắng sờ đầu bé con dịu dàng hỏi:
– Con đau ở đâu?
– Con thấy… mẹ đau… mẹ chảy máu…
Bé con vừa sờ đâu vừa nhìn vào phòng phẫu thuật như muốn xuyên thủng một cái lỗ rồi xông vào, Yến Thành Huân thấy dáng vẻ của Kiêu Kiêu không khỏi giật thót trong lòng, vòng tay lặng lẽ ôm chặt Kiêu Kiêu hơn một chút.
– Mẹ con chỉ đau một chút thôi, mọi chuyện sẽ tốt lên… Kiêu Kiêu đừng sợ…
Thường nói mẫu tử liền tâm, giờ anh đã được chứng kiến rồi, giữa Lôi Hòa Nghi và Kiêu Kiêu có một sự liên kết chặt chẽ không chỉ về mặt huyết thống mà còn về tâm linh tương thông. Ca phẫu thuật của Lôi Hòa Nghi đang diễn ra, sao có thể không có máu, Kiêu Kiêu mới bây lớn có thể biết được bao nhiêu… nhưng có thể nói được như vậy không phải mẫu tử liền tâm thì là gì? Hai mẹ con từ khi chưa gặp nhau đã cùng chung một nhịp tim, chung một hơi thở, chung một sinh mạng, lại trải qua sinh tử, mẹ liều mình mang con đến thế giới này, con nỗ lực giữ mẹ ở lại… trải qua nhiều chuyện như vậy, khả năng tâm linh tương thông của cả hai đã sớm trở nên mạnh mẽ vô cùng. Kiêu Kiêu ủ rũ dụi đầu vào vai Yến Thành Huân, nhìn phòng phẫu thuật…
– Kiêu Kiêu muốn mẹ…
Yến Thành Huân khẽ hôn lên trán Kiêu Kiêu trấn an, một tay bế bé một tay khẽ xoa lưng hi vọng Kiêu Kiêu ngủ một giấc, lúc thức dậy sẽ thấy được mẹ rồi. Nhưng hôm nay không biết có phải Kiêu Kiêu nhận ra mẹ đang chịu khổ không mà Yến Thành Huân ru đến tận lúc đèn phẫu thuật tắt bé con vẫn không ngủ, đến khi cửa mở, dáng vẻ ủ rũ trên vai Yến Thành Huân của Kiêu Kiêu quay ngoắt, bé con ngẩng đầu nhìn giường bệnh của mẹ được đẩy ra…
– Mẹ… mẹ…
Lôi Hòa Nghi nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng gạc trắng toát, gương mặt nhợt nhạt, Kiêu Kiêu thấy mẹ như thế thì gấp đến suýt khóc…
– Mẹ… mẹ…
– Kiêu Kiêu ngoan nào, mẹ chỉ ngủ một giấc thôi, con sẽ không làm ồn mẹ ngủ đúng không…
– Mẹ…
Nghe mẹ ngủ Kiêu Kiêu mới bình tĩnh lại, mặc dù trong lòng vẫn bất an nhưng cũng không nằng nặc đòi mẹ nữa, ngoan ngoãn ôm cổ Yến Thành Huân nhìn giường bệnh của mẹ được đẩy vào phòng hồi sức.
Sau khi y tá điều chỉnh thiết bị y tế giám sát thông số sức khỏe của Lôi Hòa Nghi xong thì ra ngoài, Yến Thành Huân bế Kiêu Kiêu trên tay nói chuyện cùng bác sĩ.
– Tình hình cô ấy thế nào rồi?
– Thủ trưởng cứ yên tâm, phẫu thuật rất thành công, cũng đã giải quyết được một phần tụ máu, ngày mai cô ấy tỉnh lại, nằm viện theo dõi thêm vài ngày là có thể về nhà. Sau đó chúng tôi sẽ căn cứ theo quá trình hồi phục của cô ấy để chuẩn bị cho lần phẫu thuật tiếp theo.
– Cảm ơn!
Bác sĩ gật đầu, nhìn dáng vẻ lo lắng bất an vì mẹ của Kiêu Kiêu, vừa thương vừa xót, không khỏi xoa đầu bé con:
– Kiêu Kiêu đừng sợ, mẹ con không sao cả, đó là mẹ của con nên mẹ cũng mạnh mẽ như con vậy!
Ánh mắt trong trẻo lung linh của bé con dời từ mẹ mình sang nhìn bác sĩ:
– Mẹ không sao… phải không ạ?
– Ừm, mẹ con ngủ một giấc thôi, mai sẽ lại nói chuyện với con!
– Dạ…
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn như mèo con của Kiêu Kiêu, dù có là người sắt đá đến đâu cũng không kìm lòng được, bác sĩ lại sờ gò má bánh bao của Kiêu Kiêu, an ủi vài câu, chào Yến Thành Huân rồi rời đi.
– Bố nuôi… Kiêu Kiêu nhớ mẹ…
Nguyên ngày hôm nay nhóc con đã không được ôm mẹ, không nghe giọng mẹ, không được hôn mẹ cho nên cực kì nhớ mẹ…
– Có bố nuôi đây rồi… bây giờ Kiêu Kiêu ăn no, đi ngủ một giấc, ngày mai thức dậy nói chuyện với mẹ nhé…
– Dạ…
Yến Thành Huân gọi người đến trông chừng phòng hồi sức của Lôi Hòa Nghi rồi ôm Kiêu Kiêu đi cho cậu nhóc ăn, suốt cả quá trình phẫu thuật bé con đều không chịu rời đi anh cũng hết cách, bây giờ tình hình của Lôi Hòa Nghi đã ổn phải cho Kiêu Kiêu ăn gì đó nếu không cơ thể nhỏ bé này sẽ chịu không nổi. Có lẽ biết mẹ không khỏe nên hôm nay Kiêu Kiêu cũng chẳng ăn được gì nhiều, ăn xong liền nằm trên giường trong phòng bệnh cũ của mẹ, cảm nhận mùi hương quen thuộc của mẹ mới chịu đi ngủ.
Trong suốt gần 8 tháng, Lôi Hòa Nghi trải qua không ít các ca phẫu thuật lớn nhỏ để loại bỏ triệt để tụ máu trong đầu, sau đó lại lên phác đồ vật lý trị liệu để tập đi lại sau ngần ấy thời gian ngồi xe lăn. Đến khi đã hoàn toàn bình phục thì cũng phải mất hơn 1 năm nữa.
Đã 4 năm trôi qua kể từ lần tai nạn đó, Lôi Hòa Nghi đã trở lại thành một người khỏe mạnh không chút khiếm khuyết, vẻ ngoài so với năm đó không khác nhau là mấy, mái tóc ngắn đã dài đến eo, đen bóng bồng bềnh, nhan sắc yêu kiều thành thục thêm chút mặn mà quyến rũ sau khi làm mẹ, hoàn toàn không nhìn ra cô đã trải qua 4 năm vật vã trên giường bệnh. Mà Kiêu Kiêu cũng đã hơn 3 tuổi… sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Lôi Hòa Nghi cùng con trai chuẩn bị trở về. Bởi vì giấy tờ tùy thân đều đã không còn sau tai nạn cho nên làm thủ tục cực kì phức tạp, cộng thêm mang theo Kiêu Kiêu cho nên mọi thứ lại càng rắc rối, cuối cùng vẫn là Yến Thành Huân dùng chức vị của mình ra mặt bảo lãnh với Cục Hàng không để hai mẹ con trở về bình an. Thân phận quân nhân của anh không thể tùy tiện xuất ngoại nên chỉ tiễn hai mẹ con đến sân bay, ngược lại người phi công năm nào sau khi được cứu và điều trị đã trở thành cấp dưới trong gia tộc của Yến Thành Huân, được anh giao nhiệm vụ hộ tống mẹ con Lôi Hòa Nghi về nước, vì lẽ đó nên Yến Thành Huân cũng yên tâm.
– Anh Yến, cảm ơn anh vì mọi thứ, ơn cứu mạng cả đời không quên, chỉ cần anh mở lời dù là chuyện gì em cũng sẽ làm.
– Chuyện nên làm, không cần cảm ơn!
Lôi Hòa Nghi lắc đầu, nhìn anh khẽ cười:
– Anh không chỉ cứu mạng em còn cứu mạng Kiêu Kiêu, sao có thể xem như không có gì, Yến Thành Huân anh là quý nhân cả đời của em… Em tuyệt đối sẽ không quên…
– Ân nghĩa này về sau hãy nói, nếu anh cần giúp đỡ nhất định sẽ nói với em!
– Nhất định!
– Ừm!
– Em phải đi đây… Kiêu Kiêu, tạm biệt bố nuôi đi con!
Kiêu Kiêu được Lôi Hòa Nghi nắm tay, mếu máo nhìn Yến Thành Huân:
– Bố nuôi…
Yến Thành Huân ngồi khụy xuống đối diện với gương mặt của bé con:
– Kiêu Kiêu sắp được gặp bố rồi, phải vui lên nhé, bố con cũng sẽ rất hạnh phúc khi gặp được con!
Lôi Hòa Nghi buông tay Kiêu Kiêu ra, bé con đi đến ôm lấy Yến Thành Huân:
– Con sẽ nhớ bố nuôi lắm!
– Bố nuôi cũng sẽ nhớ Kiêu Kiêu, con yên tâm, chỉ cần con muốn bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm bố nuôi, có cơ hội bố nuôi cũng sẽ đến thăm con.
– Thật không ạ?
– Thật, bố nuôi có bao giờ nói dối con chưa?
– Vậy… ngoéo tay… được không ạ?
– Ngoéo tay, bố nuôi hứa với Kiêu Kiêu…
Hai bàn tay một lớn một nhỏ móc ngoéo ấn định với nhau, Kiêu Kiêu lau nước mắt hôn lên hai má Yến Thành Huân, anh cũng nén xúc động trong lòng, xoa đầu bé con, hôn lên trán Kiêu Kiêu:
– Ngoan…
– Tạm biệt bố nuôi…
– Tạm biệt cục cưng!
Kiêu Kiêu trở về đứng bên cạnh mẹ, Lôi Hòa Nghi xoa đầu con trai rồi bước tới ôm Yến Thành Huân một cái xem như tạm biệt:
– Em về đây, anh nhớ giữ sức khỏe, bảo trọng!
– Hai mẹ con đi đường thượng lộ bình an!
Lôi Hòa Nghi khẽ gật đầu, bước trở về bên cạnh Kiêu Kiêu, ôm con trai lên, Yến Thành Huân nhìn hai người, đứng thẳng đưa tay lên chào theo kiểu quân đội tiêu chuẩn, Kiêu Kiêu lại lau nước mắt, vẫy vẫy bàn tay nhỏ với Yến Thành Huân, Lôi Hòa Nghi nhìn anh mỉm cười khẽ gật đầu, người phi công kia hướng về phía Yến Thành Huân làm tư thế chào tương tự sau đó hai người hạ tay xuống, Yến Thành Huân nhìn cả ba đi vào cổng an ninh rồi mới quay người trở về.
…
Những chuyện đã xảy ra suốt quãng thời gian 4 năm dài đằng đẵng được Lôi Hòa Nghi nhẹ nhàng kể hết trong một buổi tối, có những chuyện cô đã trải qua có những chuyện là Yến Thành Huân kể lại, dĩ nhiên Lôi Hòa Nghi đã lược bỏ rất nhiều chuyện trong lúc cô điều trị, cô không muốn Cung Huyền Thương suy nghĩ quá nhiều về nó, giọng điệu Lôi Hòa Nghi bình thản giống như kể lại câu chuyện của người khác, thật sự khiến Cung Huyền Thương đau đớn không thôi… giọng điệu anh nghẹn ngào, hôn lên đỉnh đầu Lôi Hòa Nghi đầy yêu thương…
– Em chịu khổ rồi…
– Nghiêm túc mà nói… em không chịu khổ gì… ngoại trừ lúc mang thai Kiêu Kiêu vì thai yếu nên em luôn phải cẩn thận trước sau thì khoảng thời gian sau sinh con chẳng có gì gọi là khó khăn sau những chuyện đã xảy ra… Còn anh, anh có giận em không, giận em vì có thể trở về sớm hơn nhưng lại không thể…
– Anh không bao giờ giận em… anh cũng sẽ không giận em…
– Vậy chuyện vào giây phút sinh tử em đã chọn trở lại dòng thời gian trước thì sao, em chọn từ bỏ anh để Mặc Thần ca ca không phải chết, anh cũng không giận sao?
– Anh không giận… đổi lại là anh, nếu có một người hi sinh cho anh như vậy, anh vẫn sẽ lựa chọn giống em nếu có thể khiến người đó không phải chết… Em đã nói đó thôi, vì những người muốn em chết cũng vì những người đã vì em mà hi sinh, em phải trân trọng mạng sống này, Sở… Lăng Mặc Thần cũng là một trong những lý do khiến em trở lại bên anh, sao anh có thể giận em…
Lôi Hòa Nghi vùi đầu vào hõm vai Cung Huyền Thương bật khóc:
– Rốt cuộc tại sao cả anh và anh ấy đều yêu thương em như vậy, có đáng không?
Cung Huyền Thương nghe cô khóc cũng rất xót xa nhưng anh biết lúc này cần để cô phát tiết cảm xúc, cô đã kìm nén vì Kiêu Kiêu, vì để điều trị nên không dám biểu lộ cảm xúc của mình, bây giờ cô đã trở về với vòng tay anh, cô muốn thế nào cũng được, anh đều sẽ dung túng cho mọi cảm xúc của cô. Có lẽ đây là lần đầu tiên Lôi Hòa Nghi khóc vì một người đàn ông khác trong lòng Cung Huyền Thương mà anh không ghen, vì người đó là Lăng Mặc Thần, người đã cho cô cuộc đời thứ hai, gián tiếp cho cô gặp được anh…
– Paulo Coelho đã từng nói “Một người được yêu thương vì họ xứng đáng được yêu thương. Không có lý do nào cần thiết cho việc được yêu thương cả.” Anh yêu em hay Lăng Mặc Thần yêu em vì em là chính em, không có đáng hay không đáng…
– Em đã làm khổ cả hai người…
– Nghi Nghi, anh không khổ… anh biết ơn về mọi thứ… sau tất cả anh vẫn còn có em, em vẫn ở đây bên anh, trong vòng tay anh, em vẫn yêu anh và… Kiêu Kiêu… vẫn bình an, cảm ơn em…
Cung Huyền Thương nhẹ nhàng trấn an, khẽ lau nước mắt cho Lôi Hòa Nghi, cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt u buồn đó chỉ có chân thành và tình yêu, cô chưa bao giờ cảm thấy mình may mắn như vậy, sau mọi thứ vẫn có người yêu thương, vẫn có một gia đình hạnh phúc, vẫn có một người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt đó…
– Em đừng khóc nữa nhé…
Lôi Hòa Nghi thút thít, nằm trên ngực anh khẽ gật đầu, khóc một trận lớn tâm trạng u uất của cô cũng xem như đỡ hơn phần nào, Cung Huyền Thương thở phào một hơi, một tay ôm lưng Lôi Hòa Nghi một tay vuốt tóc cô, người bình thường nhìn vào chỉ thấy Lôi Hòa Nghi có một mái tóc rất đẹp, chỉ có Cung Huyền Thương lúc này là đau lòng cùng cực, dưới năm đầu ngón tay của anh là những sợi tóc mềm mượt cùng với… rất nhiều vết sẹo mờ do các cuộc phẫu thuật để lại… anh không dám nghĩ lúc đó vợ của anh đã trải qua những gì mà anh lại không có bên cạnh…
– Anh đừng đau lòng… đã sớm không còn cảm giác gì rồi…
– Bây giờ không còn nhưng lúc đó… em chắc chắn là rất đau…
– So với lần tai nạn giao thông kia chẳng là gì cả… anh đừng để ý…
Cung Huyền Thương hít sâu một hơi, ôm nghiêng Lôi Hòa Nghi, vén váy ngủ của cô lên, bàn tay to lớn sờ lên vết sẹo dài do sinh Kiêu Kiêu để lại:
– Anh đã không thể làm tròn trách nhiệm của một người chồng và một người cha… anh không thể tìm được em, cũng không thể bên em lúc vượt cạn… anh…
Lôi Hòa Nghi đặt tay mình lên tay anh, cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ không khỏi thở dài:
– Cái này không thể trách anh… là anh Yến đưa em đi cho nên đừng nói là anh, dù là Chính phủ ra mặt cũng không thể tìm được em. Anh Yến và Hoa Kỳ, giữa hai Chính phủ đã có Hiệp ước bảo mật song phương về nhiệm vụ lần đó cho nên toàn bộ lộ trình của anh ấy đều được bảo mật cấp cao nhất, không ai có thể tra được…
– Không… lúc đó anh không mên để em lại New York một mình, ngay từ đầu là anh sai…
– Là em khuyên anh trở về, nếu có sai cũng là em sai… hơn nữa tai nạn lần này… cố ý hay vô ý cũng không thể tránh khỏi. Mệnh em nhỏ không gánh nổi mệnh của Mặc Thần ca ca ban cho… hơn nữa phải trải qua những chuyện như vậy em mới biết đã có người vì em hi sinh như vậy. Không sớm thì muộn em cũng phải đối mặt mà thôi… đã vậy anh sai ở đâu chứ…
Cung Huyền Thương siết chặt còng tay ôm Lôi Hòa Nghi, cô vỗ về an ủi anh:
– Đều đã qua cả rồi… em và Kiêu Kiêu đều đã về với anh…
– Nghi Nghi…
– Dạ…
– Sinh nhật của cục cưng… là ngày mấy vậy em?
Nhắc đến sinh nhật của Kiêu Kiêu, Lôi Hòa Nghi không khỏi nở nụ cười…
– Sinh nhật của Kiêu Kiêu… là ngày 20/5… cũng là ngày anh cầu hôn em…
Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi như để xác thực, cô gật đầu với anh, hai mắt Cung Huyền Thương không khỏi rưng rưng…
– Trùng hợp như vậy sao…
– Mặc dù là sinh mổ… nhưng quả thật ngày hôm đó em đã có dấu hiệu sinh con rồi cho nên dù là sinh mổ hay sinh thường thì sinh nhật của Kiêu Kiêu vẫn là ngày 20/5. 520 – Em yêu anh, thằng bé chính là món quà tình yêu quý giá nhất trời cao ban cho anh và em… là đứa con quý giá nhất của em…
– Cảm ơn em…
– Vì là anh, là con của chúng ta… đều xứng đáng…
***
Đợi ngày e viết chương sau, em sẽ cho cả nhà thấy chú già chiều Kiêu Kiêu cỡ nào…