Chương 183: Ngày trở về
Những năm này Cung Huyền Thương như trở lại khoảng thời gian khi Lôi Hòa Nghi chưa xuất hiện trong cuộc sống của anh. Người lãnh đạo tài ba của Cung thị, người thừa kế sáng giá của nhà họ Cung… một con người điên cuồng vì công việc, lãnh đạm trầm mặc, xa cách và vô tình. Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ rằng sự biến mất của Lôi Hòa Nghi chẳng có ảnh hưởng gì đến Cung Huyền Thương nhưng suốt những năm qua Cung thị bành tướng thế lực ở Hoa Kỳ… trở thành sự tồn tại mà các quan chức cấp cao phải e dè, khiến các ông lớn phố Wall phải tìm gặp… mà tất cả những điều này đều vì tìm kiếm người vợ thân yêu của anh. Cô mất tích tại Hoa Kỳ, anh mở rộng thế lực của mình đến đó chỉ để tìm kiếm cô, làm việc như một cỗ máy không biết ngừng nghĩ bởi vì chỉ cần để bản thân rảnh rỗi anh sẽ nhớ lại bản thân đã vô dụng thế nào, anh đã không bảo vệ được vợ của mình.
Nếu Lôi Hòa Nghi có mặt, nhìn thấy anh bây giờ nhất định sẽ thốt lên rằng… anh gầy hơn xưa nhiều quá… cũng không còn sức sống như trước, nếu cô nhìn thấy phòng rượu của anh nhất định sẽ rất đau lòng bởi vì so với khi cô còn ở nhà, hiện tại rượu đã vơi đi rất nhiều rất nhiều… nhưng tủ quần áo của cô lại ngày một nhiều hơn nhiều hơn bởi vì cứ mỗi một mùa thời trang trôi qua, phòng quần áo của Lôi Hòa Nghi lại xuất hiện thêm nhiều kiểu dáng mới nhất. Cho dù cô không ở đây, anh cũng chưa từng quên mất sự tồn tại của cô, luôn chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo nhất chờ ngày cô trở về.
Natch cũng đã hoàn toàn trưởng thành, dáng vẻ cao lớn dũng mãnh khác xa ngày đầu đến Trường Hoa Viện Phủ, đã có dáng vẻ của chúa sơn lâm rồi. Không có Lôi Hòa Nghi ở bên, Natch cũng chẳng bao giờ thể hiện dáng vẻ ngoan ngoãn của mình nữa, thần sắc gương mặt uy nghiêm và hung dữ như như một mãnh thú thực sự. Trước kia Natch không thân thiết với Cung Huyền Thương nhưng từ ngày cô biến mất, Natch đã dần học được cách tiếp xúc tự nhiên với anh bởi lẽ chỉ có trên người Cung Huyền Thương Natch mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của Lôi Hòa Nghi. Cung Huyền Thương cũng vậy, anh trở nên trầm lặng hơn nhưng cũng gắn bó với Natch hơn bởi vì Lôi Hòa Nghi trước kia rất yêu thương Natch.
Ông nội Cung đã già đi nhiều, đôi lúc chỉ sợ không biết nình sẽ rời đi lúc nào, nỗi lo âu cuối cùng chỉ có đứa cháu trai duy nhất nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào. Người ngoài cho rằng anh đã thoát khỏi nỗi đau do sự mất tích của Lôi Hòa Nghi mang lại nhưng Cung Huyền Thương là do một tay ông nội Cung nuôi lớn, chỉ có ông mới rõ nhất chuyện này đã giáng một đòn nặng nề thế nào với cháu trai của mình. Lúc nhỏ mất cả cha lẫn mẹ cùng một lúc, trưởng thành rồi có năng lực nhưng cũng không thể bảo vệ được vợ cử mình, sao ông có thể không hiểu tâm tình của Cung Huyền Thương, ông sợ nếu một ngày nào đó ông chết đi thế giới này chỉ còn lại Cung Huyền Thương cô đơn một mình, với tính cách của anh nếu Lôi Hòa Nghi không về anh cũng sẽ như vậy chờ cô cả đời. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tìm kiếm nhiều năm như vậy cũng không tìm được một chút tung tích nào, Cung Huyền Thương cũng không bỏ cuộc bởi vì anh tin Lôi Hòa Nghi đang sống ở một nơi nào đó… trừ khi tìm thấy xác của cô, có lẽ lúc đó anh mới thực sự bỏ cuộc…
Trường Hoa Viện Phủ rộng lớn ấm áp ngày nào vì sự mất tích của nữ chủ nhân mà trở nên u ám lạnh lẽo vô cùng… Mấy năm trôi qua cũng không có bao nhiêu sự thay đổi ngoài trừ thay một vài người giúp việc đã có tuổi, Cung Huyền Thương trồng thêm vài loài hoa để chờ vợ trở về, cứ đến ngày lại cho người giúp việc lên dọn phòng sạch sẽ cho cô, Lôi Hòa Nghi thích sạch sẽ nên dăm ba ngày phòng thay đồ của cô phải được thu dọn một lượt, trải qua một khoảng thời gian dài như vậy chẳng cần Cung Huyền Thương hay quản gia nhắc nhở, người giúp việc đã tự hiểu lấy.
Hôm nay ông nội Cung cùng quản gia đến nhà họ Lôi thêm Lôi lão gia tử, Cung Huyền Thương ở Cung thị, Natch ở nhà, người giúp việc phân công nhau lên dọn phòng.
– Y Na, hôm nay con cùng cô lên dọn phòng thay đồ của phu nhân!
Y Na là cháu gái của một người giúp việc có thâm niên ở nhà họ Cung, năm nay 18 tuổi vừa từ dưới quê lên Hải thành không bao lâu, đang chuẩn bị làm thủ tục nhập học một trừng đại học trong thành phố nên đang ở tạm khu nhà ở cho người làm của Cung gia.
– Phu nhân!? Nhưng con có thấy phu nhân nào đâu?
– Con không thấy không có nghĩa là không có, đừng thắc mắc nhiều quá. Mau chuẩn bị đi!
– Thật kỳ lạ…
Y Na cầm dụng cụ lau dọn lên tầng 2 vào phòng thay đồ, cô ta đã ở đây vài ngày nhưng đây là lần đầu tiên được lên tầng 2. Khỏi phải nói, lần đầu tiên đến Trường Hoa Viện Phủ cô ta đã bị sự hoa lệ sang trọng nơi đây làm cho rung động, một tòa nhà lại rộng lớn như vậy khiến cô ta không khỏi nghĩ đến làng nhỏ của mình, cái biệt phủ này chứa hết người trong làng cô ta cũng còn dư sức ấy chứ. Có điều nhà rộng như vậy ngoại trừ người làm thì chỉ có ông chủ, ông nội của ông chủ và vài con vật nuôi, dĩ nhiên cô ta không muốn nhắc đến Natch, ai lại nuôi hổ trong nhà chứ. Y Na cũng đã gặp qua Cung Huyền Thương, người thật đẹp hơn trên ti vi không biết bao nhiêu lần, dưới quê cô ta lạc hậu nên internet không phát triển nhưng độ nổi tiếng của Cung Huyền Thương không thấp, cô ta thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trên giấy báo, lên Hải thành rồi thì dễ dàng thấy anh trên ti vi hơn, gặp được người thật mới cảm thấy hình ảnh trên mạng xã hội còn thua xa. Một người đàn ông đẹp trai hoàn mỹ lại nhiều tiên nhưng lại cô đơn… Vào thời điểm Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi công khai tình cảm, Y Na chỉ mới 13 – 14 tuổi cho nên không được nghe nhiều, sau đó Lôi Hòa Nghi mất tích, Cung Huyền Thương và Lôi gia đã hạn chế các hình ảnh của cô lan truyền trên mạng xã hội ảnh hưởng đến quá trình tìm kiếm, tranh ảnh của cô lại được Cung Huyền Thương mang hết vào phòng ngủ chính mà nơi đây ngoại trừ hai ông cháu cùng với Natch và Bánh Bao ra thì không ai được vào, thỉnh thoảng chỉ có người làm được chỉ định mới có thể vào dọn dẹp cho nên Y Na không hề biết dáng vẻ của Lôi Hòa Nghi như thế nào. Nói thật một cô gái 18 tuổi đầy tham vọng nhìn thấy một người đàn ông như Cung Huyền Thương khó mà không nảy sinh tâm tư, cho dù Cung Huyền Thương cách cô ta rất nhiều tuổi cũng không khiến cô ta bớt vọng tưởng nhưng… cảnh giới của anh không phải thứ cô ta có thể chạm vào được, ảo tưởng đôi khi chỉ nên giữ trong mơ mà thôi.
Y Na ôm theo tâm tư không nên có của mình vào phòng thay đồ của Lôi Hòa Nghi, lập tức bị sự hào nhoáng xa hoa bên trong làm cho choáng ngợp. Có cô gái nào lại không bị đồ hiệu làm cho siêu lòng chứ chưa kể là một người từ nhỏ đã sống ở thôn quê như Y Na, thẩm mỹ của Lôi Hòa Nghi lại cực kỳ cao, đồ Cung Huyền Thương chọn cho cô không món nào tầm thường cả, mọi thứ đều như mới còn chưa cắt mạc. Y Na cầm đồ lau dọn đi một vòng phòng thay đồ rộng lớn của Lôi Hòa Nghi, vừa lau dọn vừa ngắm nghía, cô ra rất muốn sờ thử nhưng lại không dám, cho đến khi nhìn đến giày dép túi xách đắt tiền kia liền muốn đưa tay cầm lấy thì phía sau vang lên tiếng cảnh cáo:
– Y Na, đừng sờ loạn, những thứ đó đều rất đắt tiền, một món bình thường cũng bằng mấy tháng lương của chúng ta đấy.
– Vâng, con biết rồi cô!
– Mau dọn đi, đừng để đến lúc ông chủ về mà dọn chưa xong!
– Dạ!
Phía dưới nhà, Natch đang nằm trên cỏ chợp mắt đột nhiên bừng tỉnh, đứng phắt dây nhìn lên trời cao, chỉ thấy một chiếc máy bay đang bay trên bầu trời… đang chậm rãi chuẩn bị hạ cánh, gương mặt hung dữ lạnh lẽo của Natch thoáng chốc hiện lên nét vui vẻ hạnh phúc, đuôi dài phía sau hưng phấn lắc lư qua lại, ôm theo tâm tình thỏa mãn chạy vào nhà lên tầng hai. Lúc này công việc dọn dẹp vẫn còn đang tiếp tục, Y Na đang lau dọn một mình, người giúp việc kia đã đi vệ sinh rồi. Ánh mắt cô ta va phải một cánh cửa dẫn đến căn phòng khác, phòng ngủ chính thông với phòng thay đồ nhưng đã được khóa trái, cô của Y Na đã nhắc nhở cô ta không được vào phòng ngủ chính nên cô ta không dám nhưng còn cửa của căn phòng kia thì không phải. Thấy cô mình vẫn chưa trở về, Y Na đánh liều thả nhẹ bước chân đi tới chạm vào tay nắm cửa xoay thử… không khóa… động tác Y Na nhẹ nhàng đẩy cửa ra để lộ một khe hở nhỏ, cô ta chỉ vừa nhìn được hai giây phía sau đã vang lên tiếng gầm cảnh cáo của Natch, Y Na giật mình đóng sập cửa lại sợ hãi ngồi phịch xuống đất, cả người run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra.
Dưới ánh mắt áp bức của Natch, cô ta thút thít lên tiếng:
– Xin… xin lỗi… tao không cố ý… tao chỉ… chỉ muốn dọn dẹp mà thôi… không cố ý làm gì cả…
Gương mặt của Natch không hề có ý thỏa hiệp, chậm rãi bước tới gần Y Na… cô ta co quắp cả người… khi chỉ còn cách chỗ Y Na vài bước chân, Natch dừng lại, há miệng để lộ hàm răng sắc nhọn của mình, kiêu ngạo hất đầu ra hiệu cho Y Na rời khỏi đây. Cô ta như được ân xá lập tức cầm lấy mấy thứ đồ lau dọn chạy biến ra hành lang sau đó hai chân khụy xuống ngồi run. Trong khoảnh khắc Natch tiến lại gần, cô ta đã cho rằng mình chết chắc rồi may mà Natch không có làm gì. Sau khi ngồi yên mấy phút lấy lại bình tĩnh, tâm trí của Y Na lại bay về căn phòng vừa nãy, mặc dù chỉ nhìn được có vài giây nhưng cô ta cũng thấy được những thứ trong căn phòng kia. Trong đó có rất nhiều ma nơ canh, trên người chúng đều là những bộ lễ phục xa hoa đến cực điểm: một bộ váy công chúa màu xanh dương chính là Hải dương chi quang, một bộ lễ phục màu trắng vàng nhạt là Cửu thiên phượng hoàng… rất nhiều rất nhiều và cả váy cưới nữa… tất cả đều đẹp hơn những bộ váy trên phim rất nhiều, là sự xinh đẹp mà đến mơ cô ta cũng không dám nghĩ đến. Y Na thầm nghĩ chủ nhân của những bộ váy đó thật sự rất may mắn, nếu cô ta cũng được như vậy thì tốt biết mấy…
– Y Na, sao con lại ở đây, đã dọn xong chưa?
– Xong… xong rồi ạ!
Người giúp việc nghi ngờ nhìn cửa phòng rồi nhìn Y Na:
– Cô à… là con hổ… đột nhiên xông vào đuổi con ra, con… chỉ có thể chạy ra thôi…
– Sao Natch lại đuổi con ra được, con có làm gì không?
– Con có thể làm gì chứ, chẳng lẽ cô thà tin một con hổ cũng không tin con?
– Natch chưa bao giờ làm gì mà không có lý do cả!
– Cô à… nó là một con hổ… nó nghĩ gì ai mà biết chứ, lỡ một ngày nào đó nó phát điên cắn chết tất cả chúng ta thì đó cũng là lỗi của chúng ta à. Cũng không biết ai lại biến thái như vậy, thú cưng của người khác đều là chó là mèo ai lại nuôi hổ trong nhà chứ!
– Câm miệng! Đây là hổ của phu nhân… những lời vừa rồi nếu để ông chủ nghe thấy thì con chết chắc!
– Phu nhân… phu nhân nhưng con có thấy cô gái nào đâu… thật kỳ lạ!
– Chuyện của chủ nhà phận làm công như chúng ta quan tâm được à?
– Nhưng con có phải người làm đâu?
– Không phải thì là gì, nhà này chỉ có chủ và người làm hoặc là khách quý. Con không phải người làm thì là chủ chắc?
– Ai nói con không thể…
Còn chưa dứt câu thì bóng dáng của Natch đã xuất hiện ngay cửa phòng khiến Y Na lập tức nuốt tất cả những lời chưa kịp nói trở lại, người giúp việc kia cũng nhìn thấy lập tức kéo Y Na xuống nhà.
***
Sân bay
Một cô gái có dáng người cao ráo cân đối xinh đẹp, mái tóc dài bồng bềnh xõa sau lưng, đội một chiếc nón tròn vành, mặc áo font trắng phối với quần jean đen cực kỳ dờn giản, sau lưng mang theo một chiếc balo hoạt hình của trẻ con, mắt đeo một chiếc kính râm đen che đi một phần dung nhan xinh đẹp yêu kiều, trên tay ôm theo một cậu bé đáng yêu trắng trẻo như một cục bột nhỏ, nhóc con hai tay ôm cổ mẹ, nhắm mắt ngủ một giấc đầy ngoan ngoãn. Hai mẹ con vừa xuống máy bay, hoàn thành thủ tục xong thì đi ra cổng, sau lưng cả hai là một người đàn ông ngoại quốc cao lớn, khi sắp đến cửa, cô gái quay người lại mỉm cười với người đàn ông.
– Đến đây thôi, anh trở về báo cáo công việc được rồi!
– Vậy Lôi tiểu thư, tiểu thiếu gia, xin cáo biệt từ đây!
– Gặp lại sau!
– Vâng, vậy tôi đi trước!
– Tạm biệt anh!
Người đàn ông đưa vali đến bên người Lôi Hòa Nghi, đứng thẳng lưng chào theo tư thế quân đội tiêu chuẩn rồi quay người rời đi, người đó chính là phi công đã lái trực thăng gặp nạn mấy năm trước…
Lôi Hòa Nghi nhìn người đã đi khuất thở dài, đưa tay vỗ lưng con trai, một tay ôm con một tay lấy điện thoại trong túi quần ra bấm một dãy số gọi đi, mấy giây sau đầu bên kia bắt máy:
– Alo!
– Lôi Sâm, là em… em đang ở Sân quay quốc tế Hải thành, làm phiền anh tới đón em được không… trước tiên đừng vội cho mọi người biết…
Bên kia đầu giây là một hồi vắng lặng, mãi một lúc lâu sau mới có một loạt âm thanh va chạm vang lên, hẳn là Lôi Sâm bất ngờ tới mức khiến bản thân thất thố rồi. Chỉ nghe anh run rẩy bảo Lôi Hòa Nghi đợi một lúc, cô đáp một tiếng rồi tắt máy, nhờ nhân viên sân bay giúp mình kéo vali đến ghế ngồi gần đó, cô ôm con trai ngồi xuống đợi Lôi Sâm đến. Nghe hơi thở đều đều của nhóc con bên tai, Lôi Hòa Nghi tựa má trên mái tóc mềm mại của con, khẽ cười, hai tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu nhóc, trên máy bay liên tục trò chuyện chơi đùa với các tiếp viên, lúc gần đến Hải thành thì lập tức buồn ngủ do lệch múi giờ, đến hiện tại vẫn chưa thức giấc, tính thời gian thì lúc cậu nhóc tỉnh dậy sẽ thấy mình ở Trường Hoa Viện Phủ rồi, chắc sẽ ngạc nhiên về độ giàu có của bố mình lắm.
20 phút sau, Lôi Sâm xuất hiện ở sân bay, dáng vẻ có chút chật vật, hẳn là chạy vội đến đây quên cả hình tượng. Lôi Hòa Nghi cách cổng vào không xa, Lôi Sâm vừa chạy vào cô đã thấy anh rồi, tháo kính râm ôm con đứng dậy, khẽ gọi:
– Anh Sâm!
Lôi Sâm quay người nhìn nơi phát ra tiếng gọi thì nhìn thấy Lôi Hòa Nghi đứng đó, trên tay còn ôm theo một cậu nhóc, hai chân lập tức chạy đến:
– Nghi Nghi… là em thật sao… em… không sao chứ?
Cậu nhóc trong lòng khẽ động đậy, Lôi Hòa Nghi vội vỗ lưng dỗ con ra hiệu cho Lôi Sâm bình tĩnh nhẹ giọng lại. Lôi Sâm nín một bụng nghi vấn, đợi cậu nhóc trong lòng ngủ yên trở lại rồi Lôi Hòa Nghi mới lên tiếng:
– Em không sao… bây giờ phiền anh đưa em về Trường Hoa Viện Phủ trước, tôi em sẽ về nhà với ba mẹ!
– Được, bây giờ anh đưa em về!
– Vâng!
Lôi Sâm kéo vali cho Lôi Hòa Nghi dẫn cô ra xe, sau khi bỏ vali vào cốp thì mở cửa xe cho cô, Lôi Hòa Nghi cẩn thận che chắn đầu con trai ngồi lên ghế phụ, thắt dây an toàn, Lôi Sâm ngồi vào ghế lái khởi động xe chạy đi.
– Anh bình tĩnh nhé, chạy xe chậm thôi.
– … Ừm!
– Có biết vì sao em không gọi cho chồng em đầu tiên không?
– Bây giờ anh không đủ bình tĩnh để trả lời bất cứ câu hỏi nào đâu…
– Anh là người có khả năng giữ bình tĩnh tốt nhất mà em biết. Dù sao nếu nhận được điện thoại của em… ai cũng sẽ kích động vô cùng, em sợ mọi người chạy xe sẽ nguy hiểm, Thương là người em không yên tâm nhất, từ Cung thị đến sân bay quãng đường này nói dài không dài nói ngắn không ngắn… nếu biết em trở về, anh ấy sẽ chạy xe thành cái dạng gì em còn không biết sao, em vừa trở về… không muốn lại tới lượt anh ấy xảy ra chuyện. Nếu là anh thì em yên tâm hơn!
– Em tin tưởng anh quá rồi!
– Vâng, taxi bình thường không thể chạy vào Trường Hoa Viện Phủ, em cũng không biết Thương có đổi đội ngủ bảo an không, lỡ bọn họ không nhận ra em thì phiền lắm, anh thì khác.
– Em bây giờ không khác ngày trước là bao, anh tin em đã không có việc gì rồi!
– Vâng!
– Còn đứa bé này…
– Là con em đó, con của em và Thương!
– Đúng là không có gì để nghi ngờ, gương mặt của cậu bé không khác gì chồng em, như một khuôn đúc ra vậy mà!
– Em sẽ xem đây như một lời khen!
– Thằng bé tên gì vậy?
– Cung Ngật Kiêu!
– Một cái tên rất hay!
– Em chọn mà!
Lôi Hòa Nghi vui vẻ hôn lên đỉnh đầu con trai, tình cảm của người mẹ đều thể hiện qua ánh mắt, Lôi Sâm nhìn thấy đều không khỏi đau xót, 4 năm qua nhất định không dễ dàng gì.
Xe của Lôi Sâm thuận lợi chạy vào Trường Hoa Viện Phủ, Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài:
– Không có gì thay đổi…
– Ngoại trừ trong vườn trồng thêm vài loài hoa cho em thì đích thực không có gì thay đổi, Cung Huyền Thương sợ em trở về sẽ cảm thấy xa lạ! Em không hỏi cậu ấy mấy năm nay như thế nào sao?
– Nói ra có thể anh không tin nhưng ngoại trừ việc không thể nhìn và gặp mọi người ra, 4 năm qua những chuyện đã xảy ra em đều biết… chỉ là chưa thể trở về mà thôi.
– Anh hiểu rồi!
Lôi Sâm xuống xe mở cửa cho Lôi Hòa Nghi sau đó lấy vali dẫn cô vào nhà, giờ này mọi người đều đã đi nghỉ trưa nên biệt phủ rất yên ắng, Lôi Hòa Nghi ôm con trai lên phòng ngủ, nhìn khắp phòng đều là ảnh của mình và Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi không khỏi đỏ ửng hai mắt, Lôi Sâm còn ở đây nên cô không thể hiện nhiều cảm xúc, cẩn thận đặt cậu bé lên giữa giường, lấy gối kê hai bên, đắp chăn, chỉnh điều hòa… Lôi Sâm cũng mang vali vào, nhìn cậu nhóc trắng trẻo đáng yêu trên giường không khỏi cảm thán:
– Càng nhìn càng thấy giống chồng em lúc nhỏ, chẳng có điểm nào giống em cả!
Lôi Hòa Nghi bật cười, gương mặt tràn đầy yêu thương:
– Con trai giống cha có gì không tốt chứ?
– Cung Huyền Thương mà thấy nhất định sẽ vui lắm, em có định gọi cậu ấy về ngay không?
– Cứ để anh ấy tan ca rồi về thôi ạ, em không tin tưởng khả năng lái xe của anh ấy lắm!
– Được! Vậy bây giờ anh về trước đây, anh cần thời gian để bình tĩnh một chút!
– Vâng, làm phiền anh rồi… đợi sau khi Thương về nhà, em và anh ấy sẽ dẫn Kiêu Kiêu đến Lôi gia!
– Được!
Lôi Sâm nhìn Lôi Hòa Nghi rồi lại nhìn Kiêu Kiêu, thỏa lòng rời đi. Lôi Hòa Nghi đóng cửa phòng, lấy đồ trong vali ra xếp gọn lại, cô chẳng mang quần áo gì nhiều, chỉ có giấy tờ tùy thân của mình và Kiêu Kiêu cùng với một vài đồ dùng cá nhân cần thiết của thằng bé mà thôi.
Sắp xếp xong Lôi Hòa Nghi, mở cửa vào phòng thay đồ của mình, không ngờ lại nhìn thấy một người.
– Cô là ai vậy?
Nghe giọng nói bất thình lình vang lên sau lưng, Y Na hoảng hốt quay người lại, đối diện với dáng vẻ thong dong tĩnh lặng của Lôi Hòa Nghi thì bộ dạng khúm núm như bị bắt quả tang khi làm chuyện xấu của Y Na lại trở nên hèn mọn vô cùng.
– Tôi… tôi… cô… vậy cô là ai?
Y Na đã đến đây vài ngày chưa từng nhìn thấy ảnh của Lôi Hòa Nghi nên không nhận ra. Chỉ là trong thâm tâm vẫn cảm thấy sợ sệt, mặc dù Lôi Hòa Nghi mặc cực kỳ đơn giản nhưng nhan sắc đó, vóc dáng và khí chất đó lại không cách nào bị lu mờ, vẫn nổi bật và xuất chúng đến lạ, Y Na thừa nhận mặc dù bản thân có chút tư sắc, đó cũng là điều khiến cô ta cảm thấy tự hào khi còn ở quê được không ít chàng trai theo đuổi nhưng hôm nay đối diện với Lôi Hòa Nghi, cô ta mới sâu sắc cảm giác rõ chênh lệch giữa thiên nga và vịt trời, trong lòng không nói rõ là cái tư vị gì…
Còn Lôi Hòa Nghi, thấy Y Na hỏi ngược lại mình cũng không tức giấc, hai tay khoanh trước ngực…
– Không nhận ra tôi… chẳng lẽ là người làm mới… Cung Huyền Thương từ khi nào lại tuyển người làm trẻ như vậy?
– Tôi không phải người làm!
– Không phải người làm… chẳng lẽ là chủ?
– … Tôi… vậy còn cô, cô là ai, sao lại tự tiện vào đây?
– Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng, cô là ai, nếu không phải người làm sao lại tự tiện vào phòng thay đồ của tôi?
– Phòng thay đồ… của cô?
– Không sai, đây là phòng thay đồ của tôi, tôi chính là vợ hợp pháp của Cung Huyền Thương, nữ chủ nhân của Trường Hoa Viện Phủ!
– Phu… phu nhân…
– Cô ra ngoài đi, tôi muốn thay đồ!
– V… vâng!
Y Na cúi đầu chạy ra ngoài, Lôi Hòa Nghi không phải không nhìn ra những suy nghĩ trong ánh mắt của cô ta nhưng bây giờ đó không phải chuyện cô cần quan tâm.
Lôi Hòa Nghi cầm một bộ váy voan màu trắng và một chiếc áo khoác mỏng mặc ở nhà đi vào phòng tắm. Lát sau trở ra đã là một thân váy voan xinh đẹp dịu dàng, tràn đầy hơi thở ôn hòa ấm áp. Lôi Hòa Nghi lên giường, nằm xuống bên cạnh Kiêu Kiêu, vòng tay ôm cậu bé vào lòng ngửi mùi hương quen thuộc của Cung Huyền Thương còn vương trên gối chợp mắt một lát, Kiêu Kiêu cảm nhận được hơi thở quen thuộc của mẹ liền xoay người dụi đầu vào ngực Lôi Hòa Nghi, cọ mấy cái rồi ngủ tiếp.
Lôi Hòa Nghi ngủ không sâu, lát sau đã thức dậy vì bụng đói, Kiêu Kiêu vẫn còn ngủ say, cô cũng không đánh thức cậu bé dậy… Cẩn thận lấy lọn tóc của mình được nhóc con nắm chặt trong tay ra, chỉnh lại chăn, cầm con gấu bông cá voi xanh yêu thích để bên cạnh cho cậu nhóc, cúi đầu hôn lên trán con trai một cái rồi nhẹ nhàng bước vào phòng vệ sinh.
Mấy phút sau Lôi Hòa Nghi xuống nhà, bởi vì sắp đến giờ Cung Huyền Thương tan ca nên mọi người đang chuẩn bị bữa tối… thấy Lôi Hòa Nghi thình lình xuất hiện, ngoại trừ Y Na đã biết thì những người khác đều giật mình.
– Phu… phu nhân… là cô thật sao?
– Phải, là tôi, mấy năm qua mọi người vất vả rồi!
– Mấy năm qua cô đã đi đâu vậy?
– Sức khỏe không tốt nên phải ra nước ngoài điều trị! Chú Thành, con hơi đói bụng, chú làm chút đồ ăn nhẹ cho con nhé, à, chú làm cho con một ít cháo hải sản luôn ạ!
Chú Thành là đầu bếp chính trong nhà, bình thường Lôi Hòa Nghi thích nấu ăn nên rất thân thiết với chú, vừa nghe Lôi Hòa Nghi đói bụng ông đã nước mắt ngắn nước mắt dài gật đầu rồi quay người đi nấu ăn cho cô, thậm chí bữa chính đang nấu cho Cung Huyền Thương cũng bị ông bỏ sang một bên.
Lôi Hòa Nghi bảo mọi người quay lại làm việc như thường rồi mình quay người ra phòng khách, cô không để ý một bóng dáng vẫn đang lằng lặng theo dõi cô từ xa, Lôi Hòa Nghi vừa đi được vài bước, bóng dáng đó lập tức lao ra tập kích cô. Lôi Hòa Nghi bị đụng té ngồi xuống thảm, may mà thảm dày nên không đau mấy…
– Ôi… Natch, con vẫn còn nghịch quá…
Cái bóng vẫn luôn theo dõi Lôi Hòa Nghi chính là Natch, nhân lúc cô không để ý đã cho cô một cái ôm to bự. Nhìn Natch bé bỏng ngày nào giờ đã to muốn gấp đôi Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi không khỏi rưng rưng ôm lấy cái cổ lông xù của Natch.
– Natch… mẹ nhớ con lắm…
Nghe hiểu lời Lôi Hòa Nghi nói, Nàyh cũng cọ đầu trong ngực cô, móng vuốt to lớn không ngừng ôm lấy Lôi Hòa Nghi làm mái tóc dài của cô xù lên, từng tiếng gầm như trách móc và uất ức cứ thế vang lên buộc Lôi Hòa Nghi phải ra sức dỗ dành mèo lớn.
– Natch ngoan nào, mẹ đã về rồi đây…
Hai mẹ con ngồi trên thảm chơi đùa một hồi lâu, đến khi trong phòng vang lên một tiếng ‛bụp’. Lôi Hòa Nghi và Natch đồng loạt quay đầu nhìn lại, ngoài cửa Cung Huyền Thương đang bước vào, trên ray còn cầm điện thoại, chỉ là một khắc kia nhìn thấy người vợ mình chờ đợi bấy lâu nay trở về, điện thoại trên tay không giữ được mà rơi xuống. Cung Huyền Thương đứng trân trân đó như bị điểm huyệt, anh cho rằng mình đang mơ.
Nước mắt của Lôi Hòa Nghi bất giác rơi xuống, người làm cũng lẳng lặng đứng phía sau không tiến lên làm phiền, Lôi Hòa Nghi buông Natch ra đi về phía Cung Huyền Thương.
Nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, hai tay sờ lên gương mặt quen thuộc.
– Thương… anh gầy đi nhiều quá…
Cung Huyền Thương vẫn không tin người trước mặt mình là thật chứ không phải ảo ảnh, cho đến khi hơi ấm từ lòng bàn tay cô chạm lên mặt anh, một khắc kia anh nhận ra tình yêu của anh đã trở về. Thoáng chốc cả người Lôi Hòa Nghi bị anh siết chặt trong lòng, sức lực mạnh đến mức cô có cảm giác anh muốn khảm cô vào tâm can mình. Cung Huyền Thương cúi đầu vào vai Lôi Hòa Nghi, dùng vòng tay của mình bày tỏ nỗi nhớ thương bao năm qua, Lôi Hòa Nghi vươn tay vỗ lưng anh cho đến khi cô nhận ra đầu vai mình ướt đẫm… anh khóc rồi.
– Em xin lỗi… đã để anh đợi lâu như vậy!
– Là em… thật sự là em… may mà em đã trở về… anh sợ… anh sợ anh mất em thật rồi…
– Em về rồi, sẽ không rời xa anh đâu…
Cung Huyền Thương buông Lôi Hòa Nghi ra, đưa hai tay run rẩy sờ lên mặt cô, cũng lau đi nước mắt trên mặt cô.
– Em… mấy năm qua sống có tốt không?
Lôi Hòa Nghi cầm lấy bàn tay đang sờ má mình, nhìn anh:
– Đều đã qua rồi!
– Nhất định em… đã chịu khổ rất nhiều…
– Vì có thể gặp được anh, đều xứng đáng… em… em có một người muốn để anh gặp mặt… anh bình tĩnh một chút nhé…
– Là… ai?
– Gặp rồi anh sẽ biết!
Đúng lúc này trên lầu vang lên giọng nói non nớt của trẻ con:
– Mẹ… mẹ ơi, mẹ đâu rồi…
Lôi Hòa Nghi nhìn lên tầng, Kiêu Kiêu vừa ngủ dậy, tay ôm gấu bông, tay tụi mắt đi loanh quanh tìm mẹ, mỗi tội cậu bé chưa từng ở đây mà nhà này lại quá lớn, tìm mãi không thấy mẹ, Lôi Hòa Nghi thấy thế vội buông Cung Huyền Thương ra, chạy lên lầu:
– Cục cưng à, mẹ đây rồi…
– Mẹ…
Lôi Hòa Nghi bế Kiêu Kiêu đi xuống lầu, Cung Huyền Thương nhìn cục bột nhỏ như được nặn ra từ một khuôn với mình không khỏi trừng to hai mắt.
– Cung Huyền Thương, con trai anh – Cung Ngật Kiêu! Cục cưng, đây là bố con này…
– Bố…
Kiêu Kiêu nhìn mẹ rồi lại nhìn Cung Huyền Thương… Lôi Hòa Nghi biết cậu bé muốn gì, lập tức thả cậu nhóc xuống, hai tay Kiêu Kiêu đưa gấu bông của mình cho mẹ cầm, chân ngắn chạy đến trước mặt Cung Huyền Thương, gương mặt đáng yêu rối rắm nhìn anh:
– Bố… con… con là Kiêu Kiêu… con… bố… có thể… cúi xuống một chút được không ạ, bố… cao quá… con mỏi cổ…
Lôi Hòa Nghi nghe giọng điệu hồn nhiên của con trai không khỏi bật cười nhưng nước mắt lại rơi xuống, vì ngày này khổ sở 4 năm qua đều xứng đáng.
Cung Huyền Thương nghe giọng điệu của con trai rồi lại nhìn Lôi Hòa Nghi, cả người cứng ngắc ngồi khụy xuống đối diện với Kiêu Kiêu u Kiêu, cậu bé cúi đầu chọc hai tay vào nhau rồi tiến tới hôn một cái lên má Cung Huyền Thương.
– Con rất vui được gặp bố…
Xúc cảm mềm mại ấm áp trên má như ngọn lửa thêu rụi những năm tháng lạnh lẽo cô đơn vừa qua, hai mắt Cung Huyền Thương đỏ hoe, nước mắt chực trào ra, xúc động lên tiếng:
– Kiêu… Kiêu…
– Vâng… mẹ luôn gọi con là cục cưng hoặc Kiêu Kiêu, bố là bố của con, bố cũng có thể gọi con như vậy…
– Con… sao con biết… bố là bố của con?
– Bởi vì… bố nuôi nói… con rất giống bố… bố còn đẹp trai hơn trên ảnh nữa… con… con muốn sau này cũng sẽ đẹp và cao như bố vậy… để bảo vệ mẹ…
Kiêu Kiêu nói xong liền ngượng ngùng gãi đầu, trong mắt có chút căng thẳng, cậu bé sợ bố không thích mình cũng sẽ sợ bố sẽ không thân thiết với mình, còn đang lo sợ thì thân hình bé bỏng được Cung Huyền Thương nâng niu ôm vào lòng…
– Kiêu Kiêu… bố xin lỗi… đáng lẽ bố… phải bảo vệ tốt hai mẹ con con…
– Mẹ nói bố rất tốt, bố không làm gì sai cả, sao bố phải xin lỗi ạ…
– Bởi vì nếu bố tố hơn chúng ta đã được gặp nhau sớm hơn…
– Nhưng không phải bây giờ đã gặp được rồi sao ạ… con đã biết bố từ rất sớm rồi… con yêu bố lắm… mẹ nói bố rất giỏi, rất mạnh mẽ… con muốn sau này sẽ giống như bố vậy…
– Con ngoan…
Cung Huyền Thương vùi đầu vào hõm vai nhỏ bé của Kiêu Kiêu, ngửi mùi sữa trên người cậu nhóc, Kiêu Kiêu quay đầu nhìn mẹ, Lôi Hòa Nghi gió tay ra hiệu cho cậu nhóc… Kiêu Kiêu lập tức làm theo, cánh tay trắng trẻo khẽ vỗ lưng Cung Huyền Thương, miệng nhỏ chúm chím hôn lên tóc anh:
– Bố đừng buồn… Kiêu Kiêu không trách bố… mẹ cũng không trách bố… Kiêu Kiêu và mẹ đều rất yêu bố… rất yêu rất yêu bố…
– Cảm ơn… cục cưng…
Gương mặt của Kiêu Kiêu nở nụ cười vui vẻ, moe đến chết người, bàn tay nhỏ giơ lên lau mấy giọt lệ trên má Cung Huyền Thương.
– Bố ơi… Kiêu Kiêu đói…
– Bố bảo đầu bếp nấu đồ ăn cho con, con muốn ăn gì?
Lôi Hòa Nghi ở phía sau bước tới vuốt lại tóc cho Cung Huyền Thương.
– Kiêu Kiêu thích ăn cháo hải sản, em đã bảo chú Thành nấu rồi ạ, anh đừng lo, bữa tối cũng đã nấu xong rồi… giờ cho Kiêu Kiêu ăn trước, đợi ông nội về chúng ta lại ăn… sau đó về Lôi gia một chuyến…
Cung Huyền Thương một tay ôm con, một tay cầm tay Lôi Hòa Nghi đưa lên miệng hôn, gật đầu…