Chương 184: Đoàn tụ
– Cục cưng, bố đút con ăn nhé…
Kiêu Kiêu có thể tự ăn một mình nhưng nhìn vẻ mặt hy vọng của bố vẫn ngoan ngoãn gật đầu, Lôi Hòa Nghi bên cạnh thấy thế khẽ mỉm cười, ngồi nhìn hai bố con. Cung Huyền Thương ôm con trai trong tay, cẩn thận múc từng thìa cháo nhỏ thổi nguội rồi mới đưa đến miệng Kiêu Kiêu. Bé con rất ngoan, ngồi trong lòng bố không hề làm loạn loay hoay như mấy đứa trẻ cùng tuổi, cũng không ăn lâu hay ngậm thức ăn trong miệng, mặc dù có chút kén ăn giống mẹ nhưng nếu là Cung Huyền Thương thì anh nguyện ý cưng chiều con trai mình.
Rất nhanh anh đã cho Kiêu Kiêu ăn xong, lấy khăn lau miệng và đưa nước cho cậu bé, Kiêu Kiêu cầm hai tay uống nước sau đó khẽ vuốt bụng. Cung Huyền Thương nhìn đồng hồ, thầm nghĩ ông nội cũng sắp về rồi nên bảo đầu bếp dọn món lên dần. Kiêu Kiêu đã ăn no nên cũng không ngồi trong lòng Cung Huyền Thương nữa mà đứng xuống sàn, lúc này Natch cũng đi đến.
– Bố… mẹ… là hổ…
Kiêu Kiêu không sợ hãi mà cầm tay áo Cung Huyền Thương nhìn Natch lên tiếng, Lôi Hòa Nghi cũng đi tới chỗ Natch, nói với con trai:
– Kiêu Kiêu, con lại đây!
– Dạ!
Kiêu Kiêu chạy đến bên mẹ, Lôi Hòa Nghi cầm tay con trai, tay kia xoa đầu Natch:
– Kiêu Kiêu, đây là hổ mẹ nuôi, tên là Natch… Natch, đây là Kiêu Kiêu… con có nhận ra không?
Cung Huyền Thương hơi khó hiểu sao Lôi Hòa Nghi lại hỏi Natch như vậy, bước chân đi tới ngồi xuống cạnh cô. Natch nghe Lôi Hòa Nghi hỏi thì đôi mắt xanh xám ngẩng đầu nhìn Kiêu Kiêu, đầu lớn hướng tới ngửi ngửi trên người cậu bé sau đó hai hàm ria mép khẽ run lên, dụi đầu mình vào tay Kiêu Kiêu.
– Kiêu Kiêu… Natch đang chào con đấy…
– Natch… chào anh… em là Kiêu Kiêu… là con của bố mẹ…
Tay nhỏ của Kiêu Kiêu sờ lên đầu lớn của Natch như chào hỏi, Natch thè lưỡi liếm nhẹ lên tay cậu nhóc đáp lại…
– Mẹ ơi… Natch đang chào con này…
– Đúng vậy… Natch thích con lắm…
– Con có thể chơi với Natch được không ạ?
– Được chứ… nhưng mà con chơi với Natch không được đưa tay lên mặt nhé, chơi xong phải rửa tay sạch sẽ, có biết không?
– Dạ, con biết rồi ạ!
Lôi Hòa Nghi sờ đầu Natch và cầm tay con trai:
– Hai đứa chơi ở đây nhé, Kiêu Kiêu, ông cố nội sắp về rồi, lát nữa con nhớ chào ông nhé…
– Ông cố nội ạ…
– Phải, cụ nội là ông nội của bố con…
– Vâng, con biết rồi ạ…
– Ngoan…
Natch và Kiêu Kiêu đi đến thảm dạy trong phòng ngồi chơi, Lôi Hòa Nghi nhìn cảnh tượng hài hòa đó không phải mỉm cười.
– Sao em lại hỏi Natch có nhận ra Kiêu Kiêu không?
– Thật ra em không phải người đầu tiên phát hiện ra mình đã mang thai Kiêu Kiêu… là Natch cảm nhận được. Anh có còn nhớ trước lúc chúng ta xuất ngoại Natch rất thích nằm trên đùi em không? Thật ra không phải Natch thích nằm trên đùi em mà là Natch đang tựa vào bụng em, muốn cảm nhận sự sống trong bụng em, chính là Kiêu Kiêu khi đó còn là một bào thai rất nhỏ, cả em và anh đều không nhận ra. Mãi sau này khi biết mình mang thai, nghĩ đi nghĩ lại em mới nhận ra Natch đã biết từ trước chỉ là không thể nào nói với chúng ta mà thôi…
Cung Huyền Thương bừng tỉnh, thở dài ôm eo Lôi Hòa Nghi nói tiếp…
– Nhắc tới Natch… thật ra có chuyện này…
Còn chưa hết câu ngoài cửa đã có tiếng chó sủa, là giọng của Bánh Bao sau đó là tiếng của ông nội Cung.
– Bánh Bao, hôm nay cháu sao vậy, có chuyện gì…
Tiếng chân của ông nội Cung vang lên, Lôi Hòa Nghi đỏ hoe hai mắt chạy ra… Bánh Bao cảm nhận được mùi hương quen thuộc của cô nên sủa lên nhưng ông nội Cung không biết cho đến khi nhìn thấy bóng dáng mảnh mai từ trong phòng ăn chạy ra, tiếng nói của ông nội Cung bỗng chốc đứt đoạn…
– Nghi… Nghi Nghi à…
– Ông nội…
Lôi Hòa Nghi chạy về phía ông, ôm lấy ông, Bánh Bao vui vẻ chạy quanh chân cô. Hai dòng lệtuôn rơi trên gương mặt già nua của ông nội Cung…
– Ôi cháu gái… mấy năm qua cháu đã đi đâu thế này…
– Cháu xin lỗi ông…
– Về là tốt rồi… về là tốt rồi… không bị thương ở đâu chứ… có bị đau không…
– Cháu đã không sao rồi ạ… ông đừng lo…
– Đứa trẻ đáng thương… cháu chịu khổ rồi…
Cung Huyền Thương cũng đi ra, nhìn hai ông cháu tình thương mến thương mà không khỏi xúc động. Lôi Hòa Nghi đỡ tay Cung lão gia, khẽ nói:
– Ông nội, cháu bình an trở về rồi… còn mang theo một người nữa… cháu tin chắc ông gặp rồi nhất định sẽ vui đến trẻ ra 20 tuổi…
– Cháu trở về là ông có thể sống thêm 20 năm rồi… cần gì trẻ ra 20 tuổi chứ…
– Ông nội… ông cứ gặp trước đi ạ! Kiêu Kiêu ơi…
Kiêu Kiêu nghe mẹ gọi thì đứng dậy chạy ra.
– Con đây ạ… mẹ ơi…
Ông nội Cung bổng chốc đứng hình, nhìn cục bột nhỏ giống hệt Cung Huyền Thương phiên bản 4 tuổi cách mình không xa…
– Đây… đây… đây…
– Ông nội… đây là con của cháu và Thương… chắt đích tôn của ông đấy ạ… Kiêu Kiêu, con mau qua chào ông cố nội đi con!
– Dạ!
Chân ngắn của Kiêu Kiêu chạy đến trước mặt ông nội Cung, ngoan ngoãn khoanh hai tay trước ngực:
– Cháu chào ông cố nội ạ… cháu là Cung Ngật Kiêu – là con trai của bố mẹ… ông có thể gọi cháu là Kiêu Kiêu ạ…
Lôi Hòa Nghi đỡ ông nội Cung khụy xuống đối diện với Kiêu Kiêu, nhóc con lập tức tiến tới hôn lên gương mặt ông chào hỏi, ông nội Cung hạnh phúc bật cười. Bàn tay nhăn nheo của ông sờ lên gương mặt non nớt của nhóc con sau đó ôm cậu nhóc vào lòng…
– Kiêu Kiêu cháu của ông… mấy năm qua khổ cho cháu rồi… ôi… may mà cháu không sao…
– Ông ơi… ông đừng buồn… cháu và mẹ không sao cả… cháu rất khỏe đó…
– Ừ ừ… cháu của ông…
Ông nội Cung ôm Kiêu Kiêu, tay còn lại sờ túi quần túi áo trên người mình…
– Lão Phúc lão Phúc… mau mau vào phòng tôi lấy quà tôi chuẩn bị cho chắt tôi ra nhanh lên…
Lão Phúc nghe thế lập tức kìm nén xúc động trong lòng vào phòng lão gia tử lấy đồ ông bảo ra.
Lát sau lão Phúc cầm ra một hộp vuông nhỏ, Cung lão gia mở hộp ra lấy chuỗi vòng phỉ thúy cấp bậc thủy tinh chủng trong suốt như nước, giá trị liên thành, đeo lên tay Kiêu Kiêu. Món quà này ông đã chuẩn bị từ rất lâu, kích cỡ cũng vừa tay Kiêu Kiêu bởi vì ông muốn tặng cho nhóc con lúc nhỏ chứ chẳng cần đợi trưởng thành, ông sợ mình đợi không được may mà vẫn kịp đeo lên tay cho cậu bé…
– Kiêu Kiêu à… ông cố không có gì đặc biệt để tặng cháu hết… chỉ có vòng tay này làm quà gặp mặt mà thôi… sau này ông cố sẽ tặng càng nhiều quà hơn cho cháu nhé…
– Cháu cảm ơn ông cố ạ…
Kiêu Kiêu ôm cổ ông nội Cung lại hôn lên mặt ông một cái làm ông vui muốn nở hoa, vốn dĩ còn muốn bế Kiêu Kiêu nhưng già cả rồi, đứng lên còn phải có người đỡ sao mà bế nổi cậu nhóc nữa… Cung Huyền Thương thấy thế bước tới bế Kiêu Kiêu lên, Lôi Hòa Nghi đỡ Cung lão gia dậy, nói với ông:
– Ông ơi, nhà bếp đã nấu bữa tối rồi… chúng ta vào ăn nhé… sau đó sẽ về Lôi gia một chuyến…
– Được… được… Kiêu Kiêu đã ăn chưa?
– Ông yên tâm đi ạ, thằng bé ăn rồi!
– Tốt tốt… cháu gái à… vất vả cho cháu rồi…
– Không vất vả ạ…
Cung lão gia không nói gì, chỉ liên tục vỗ lên mu bàn tay Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương dẫn Kiêu Kiêu đi rửa tay, Lôi Hòa Nghi đỡ ông nội Cung ngồi xuống ghế xong cũng rửa tay rồi mới ngồi xuống bàn ăn. Mặc dù Kiêu Kiêu đã ăn no ngưng vẫn ngoan ngoãn ngồi bên tay trái ông mội Cung đầy ngoan ngoãn, khiến ông cảm thấy bữa cơm này là bữa cơm ngon nhất, hạnh phúc nhất 4 năm qua, nhìn Kiêu Kiêu bao nhiêu cũng không đủ. Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi ngồi bên phải, cùng nhau dùng bữa, cảnh tượng ấm cúng này… đã lâu rồi mới trở lại, trong lòng mỗi người đều không khỏi len lỏi một niềm hạnh phúc hân hoan…
Ăn xơm xong, Cung lão gia dẫn Kiêu Kiêu đến từ đường thắp hương cho tổ tiên nhận tổ quy tông rồi về phòng, Cung Huyền Thương dẫn cậu nhóc đi tắm rửa sạch sẽ trước khi về Lôi gia, hai bố con tắm cùng nhau, Lôi Hòa Nghi đứng bên ngoài nghe động tĩnh vui vẻ hòa thuận bên trong không khỏi thở phào, cô sợ mấy năm xa cách sẽ khiến Kiêu Kiêu có khoảng cách với bố, như vậy sẽ khiến Cung Huyền Thương bị tổn thương nhưng có lẽ cô nghĩ nhiều rồi… dù Kiêu Kiêu có vô tư tới đâu cũng không thể nào không có chút cảm giác với người có dung mạo y hệt mình, huyết thống là một thứ thiêng liêng vĩnh viễn không thể thay đổi, dù xa cách tới đâu cũng sẽ có tâm linh tương thông huống chi Kiêu Kiêu vốn dĩ là một đứa trẻ thông minh và tinh tế… điều này Lôi Hòa Nghi không hề nghi ngờ.
Sau khi hai bố con tắm xong, Cung Huyền Thương mặc cho cậu nhóc một bộ đồ lịch sự, áo polo trắng và quần tây ngắn, Kiêu Kiêu vốn dĩ đã có dung mạo hơn người giống bố, mặc đồ này vào càng có vẻ điển trai anh tuấn hơn nhiều, Cung Huyền Thương mặc áo polo và quần đen thoải mái trông rất nhẹ nhàng gần gũi, hai bố con đứng cạnh nhau không khác gì hai phiên bản mini và trưởng thành.
Trong lúc Cung Huyền Thương sấy tóc cho con trai thì Lôi Hòa Nghi vào tắm rửa thay đồ, xong xuôi thì cả nhà xùng nhau ra xe, ông nội Cung vừa từ Lôi gia về cũng đi chung. Dù sao trở lại Lôi gia gia đình nhỏ nhất định ngủ lại, ông nội vừa gặp chắt cưng của mình mới sẽ không ngủ ở cái biệt phủ nghìn mét này một mình. Bánh Bao và Natch cũng không chịu thua mà leo lên xe đi cùng, may mà xe Cung Huyền Thương chuẩn bị là một chiếc Lincoln lớn, chứa thêm một con hổ và một chú chó cũng không sao, Kiêu Kiêu cũng làm quen với Bánh Bao.
Trên xe, Cung Huyền Thương ôm Kiêu Kiêu ngồi ở giữa, Lôi Hòa Nghi ngồi bên trái của anh, ôm theo balo chứa quần áo và đồ dùng cá nhân của Kiêu Kiêu, bên phải anh là Cung lão gia, suốt cả chặng đường đều ngồi ngắm chắt cưng và trò chuyện với cậu nhóc, Kiêu Kiêu ngồi trong lòng bố rất ngoan, ông cố hỏi gì đáp nấy, không hề có chút sao nhãng mất tập trung khiến Cung lão gia yêu thương không thôi, Cung Huyền Thương một tay giữ con tay còn lại nắm tay vợ, nhìn con trai với ánh mắt tràn đầy tình yêu thương.
Nhà họ Lôi cũng được Lôi Sâm báo lại chuyện của Lôi Hòa Nghi sau khi Cung lão gia tử về không lâu, cả nhà đã đứng ngồi không yên, Lôi Lăng Triệt cũng chạy từ đơn vị về.
Mấy năm nay nhà họ Lôi vì chuyện của Lôi Hòa Nghi cũng trở nên trầm ổn bí ẩn không ít, chẳng khác nào một ẩn thế gia tộc xa lạ với mọi người. Mà ba cậu con trai nhà họ Lôi cũng đã yên bề gia thất, Lôi Lăng Triệt đã kết hôn với Tần Tri Ngưng một năm trước, tổ chức một đám cưới nho nhỏ chỉ mời các gia tộc thân thiết và các quan chức có mối quan hệ mật thiết, Tần Tri Ngưng cũng đang mang thai cháu đích tôn nhà họ Lôi được 5 tháng rồi. Lôi Lăng Quân và Cố Kiều Nhan sau khi kết hôn xong thì hơn một năm sau mới có con, sinh ra một đôi long phượng thai, nhỏ hơn Kiêu Kiêu một tuổi, lần lượt là chị gái Lôi Kiều Nhiên và em trai Lôi Quân Đằng. Lôi Lăng Hàn và Daphne cũng đã đăng ký kết hôn nhưng chưa tổ chức hôn lễ, Daphne cũng đã mang thai ở tháng thứ 8 thai kỳ. Ngược lại là Lôi lão gia tử, tai nạn của Lôi Hòa Nghi đã giáng một đòn nặng nề với ông, năm đó suýt chút nữa đã không qua khỏi, hôn mê suốt mấy tháng may mà ông cầm cự qua được. Đến khi cặp song sinh của Lôi Lăng Quân ra đời, sức khỏe ông mới khá lên được một chút nhưng vẫn yếu hơn ngày trước rất nhiều. Sau này Daphne và Tần Tri Ngưng lần lượt mang thai, Lôi lão gia tử vì chờ đợi những đứa chắt chưa ra đời của mình mà cố gắng điều dưỡng cơ thể… xem như đã trải qua giai đoạn nguy hiểm, chỉ là trải qua một cơn bạo bệnh hiện tại phải ngồi xe lăn, không ở đại viện nữa mà chuyển về nhà chính Lôi gia sống cùng con cháu. Lúc này phòng khách Lôi gia đều có mặt đông đủ thành viên, chờ gia đình nhỏ của Lôi Hòa Nghi.
Mãi đến khi trong xuất hiện chiếc Lincoln của Cung gia, mọi người đều trở nên kích động, sau đó cửa xe từ từ mở ra, Lôi Hòa Nghi xuống trước sau đó là Cung Huyền Thương bế Kiêu Kiêu và Cung lão gia được Lôi Hòa Nghi dìu xuống, sau cùng là hai con pet của Kiêu Kiêu.
Bốn người bước vào Lôi gia, mẹ Lôi lập tức chạy đến ôm Lôi Hòa Nghi vào lòng, nước mắt tuôn trào…
– Con gái… con gái đáng thương của mẹ…
– Mẹ… con về rồi…
Lôi Hòa Nghi ôm mẹ, nhìn những gương mặt quen thuộc sau lưng, đầm đìa nước mắt.
– Ông nội, bố mẹ, anh trai, chị dâu, con về rồi…
Lôi Hòa Nghi ôm mẹ nói với mọi người, vỗ lưng bà an ủi sau đó đi đến xe lăn của ông nội Lôi đang được bố Lôi đẩy, Lôi Hòa Nghi quỳ xuống bên cạnh xe lăn, nhìn gương mặt già yếu của Lôi lão gia, áy náy và tự trách dâng lên trong lòng, dụi đầu vào ngực ông:
– Ông nội, con xin lỗi…
Ông nội Lôi cố gắng nâng bàn tay yếu ớt vô lực của mình lên xoa đầu Lôi Hòa Nghi.
– Cháu ngoan… về là tốt rồi… không sao… ông không trách cháu… phải là chúng ta… không thể bảo vệ mẹ con cháu…
Ông nội Lôi xoa đầu Lôi Hòa Nghi nhìn vào cục bột nhỏ trong lòng Cung Huyền Thương, anh hiểu ý bế Kiêu Kiêu đến bên cạnh ông:
– Ông nội, đây là Kiêu Kiêu, chắt cố của ông! Kiêu Kiêu… đây là ông nội của mẹ, con chào ông cố ngoại đi nào…
Cung Huyền Thương thả Kiêu Kiêu ra, cậu bé chạy tới cầm lấy tay của ông nội Lôi, không vì vẻ gầy yếu của ông mà sợ hãi hay xa cách, nhóc con cúi đầu hôn lên tay ông, giọng nói mềm mại ngọt ngào vang lên:
– Cháu chào ông cố ngoại… cháu là Cung Ngật Kiêu – là chắt ngoại của ông ạ…
Bàn tay của ông nội Lôi xoa xoa gương mặt trẻ con mềm mịn của Kiêu Kiêu, hạnh phúc gật đầu, nước mắt cũng lặng lẽ tuôn rơi… Nhìn thấy cảnh đó, những người khác trong nhà già trẻ gái trai cũng đều ngậm ngùi xúc động… bất cứ cuộc gặp gỡ nào sau nhiều năm xa cách cũng đều là sự trân quý không thể nào đong đếm… Ông nội Cung cũng lau đi nước mắt hạnh phúc trên mặt… nói với mọi người:
– Trời tối bên ngoài gió lạnh, mau vào nhà cả đi…
Nghe thấy thế thì mọi người kéo nhau vào nhà, phòng khách nhà họ Lôi lập tức kín người, tràn đầy ấm cúng và hạnh phúc. Lôi Hòa Nghi ngồi bên cạnh mẹ mình, kế bên là xe lăn của ông nội Lôi, tay cô vẫn luôn phủ lên tay ông sưởi ấm, Kiêu Kiêu ngồi trong lòng bố, bên cạnh là ông nội Cung, gương mặt nhỏ hiếu kỳ nhìn mọi người xung quanh, nhưng không hề tỏ vẻ sợ hãi.
– Kiêu Kiêu, bố giới thiệu mọi người cho con, con làm quen nhé!
– Dạ!
– Ông cố ngoại con đã biết rồi nhỉ, đến người ngồi bên cạnh mẹ con là bà ngoại của con, bên cạnh bà ngoại là ông ngoại, đó là ba mẹ của mẹ con đó…
– Vâng, ông ngoại, bà ngoại, Kiêu Kiêu chào ông bà ạ…
Kiêu Kiêu ngoan ngoãn khoanh tay cúi chào ông bà, nở nụ cười ngọt ngào khiến trái tim ông bà không khỏi rung rinh vì cháu của mình.
– Bên kia, là cậu cả và mợ cả của con, anh lớn của mẹ…
– Vâng ạ, cậu cả, mợ cả, chào cậu mợ…
– Bên đó là cậu hai và mợ hai cùng với em gái Kiều Nhiên và em trai Quân Đằng, nhỏ hơn con một tuổi…
Kiêu Kiêu ngoan ngoãn gật đầu, mềm mại chào hỏi.
– Kia là cậu ba và mợ ba… đứng sau lưng là Cảnh vệ Quý – một chú quân nhân anh hùng rất giỏi rất giỏi đang bảo vệ ông cố ngoại của con.
Kiêu Kiêu nhìn mọi người nở nụ cười đốn tim chào hỏi, cẩn thận ghi nhớ mặt và vai vế từng người, xét theo tuổi tác thì Kiêu Kiêu là đứa trẻ lớn nhất thế hệ này của hai nhà Cung Lôi hơn nữa lại xa cách mấy năm, nhất thời tuy có chút xa lạ nhưng lại càng khiến mọi người càng thêm yêu thương cậu bé hơn.
Bầu không khí ấm cúng sau bao năm xa cách bị sự dễ thương đáng yêu của Kiêu Kiêu xoa dịu, cậu bé lần đầu về nhà ngoại nhận được rất nhiều quà gặp mặt, cũng bắt đầu làm thân với Kiều Nhiên và Quân Đằng. Lôi Hòa Nghi thấy con trai vui vẻ hòa nhập như vậy cũng an lòng, mọi người cũng hiểu ý không hỏi lại chuyện của mấy năm qua, chỉ muốn đắm chìm trong bầu không khí hạnh phúc này mà thôi.
Lôi lão gia và Cung lão gia ngồi cạnh nhau thỏa mãn ngắm nhìn mấy đứa bé chơi đùa, tuổi già xem như không còn gì luyến tiếc…
– Chiếc vòng thủy tinh chủng trên tay Kiêu Kiêu là ông tặng sao?
– Đúng vậy, thủy tinh chủng đúng là quý giá khó tìm… phải mất mấy năm tôi mới tìm được… may mà vẫn còn sống đeo lên cho thằng bé… Người dưỡng ngọc ba năm, ngọc dưỡng người cả đời, hi vọng chiếc vòng phần nào đó sẽ thay tôi che chở Kiêu Kiêu…
– Số huy chương chiến công của tôi… cũng nên tìm người mới cất giữ rồi… cảnh vệ Quý…
– Vâng, lão gia tử…
– Vào phòng tôi mang toàn bộ huy chương ra đây!
– Vâng!
Mấy phút sau, cảnh vệ Quý trở ra, trên tay mang theo một cái khay nhung đựng rất nhiều huy chương, huân chương và kỷ niệm chương: Huân chương Hữu nghị, Huân chương Cộng hòa, Huân chương Nước Cộng Hòa, Huân chương Bảy Một, Huân chương Bát Nhất, Huy chương Tấm gương Anh hùng, Kỷ niệm chương Phục vụ quốc phòng phân cấp vàng, Kỷ niệm chương Thủ vệ biên cương, Kỷ niệm chương Sứ mệnh hòa bình, Kỷ niệm chương Nhiệm vụ lớn và nhiệm vụ tác chiến… rất nhiều huân, huy và kỷ niệm chương đặc biệt là những huân, huy, kỷ niệm chương thời chiến tại thời điểm hiện tại đã ngừng trao, đều là những chiến công hiển hách vô giá… bất cứ ai nhìn thấy cũng phải ngả mũ nể phục trước một vị anh hùng… Ông nội Lôi sờ lên lớp kính bên trên, khẽ gọi:
– Nghi Nghi… Kiêu Kiêu, hai đứa lại đây…
– Ông nội…
– Thành tựu cả đời của ông bây giờ giao cho hai đứa cất giữ… đây là vinh quang của ông… cũng là kim bài miễn tử của cả gia tộc… ông trao lại cho hai đứa xem như quà gặp mặt cho Kiêu Kiêu…
Lôi Hòa Nghi hoảng hốt, Kiêu Kiêu chưa hiểu gì nhưng cũng không dám động đậy lung tung, Lôi Hòa Nghi lắc đầu với ông nội Lôi:
– Ông nội, thế này không được, số huân chương này quá quý giá cháu không thể nhận, Kiêu Kiêu càng không thể nhận… dù có giao lại cho thế hệ sau cũng phải là con cháu nhà họ Lôi sau này, giao lại cho chị dâu cả mới đúng…
– Cháu và Kiêu Kiêu cũng là con cháu nhà họ Lôi…
– Ông nội à…
– Nghi Nghi… ông đã già rồi… có thể rời đi bất cứ lúc nào… chẳng lẽ cháu đành lòng từ chối mong ước duy nhất này của ông sao…
– Ông à… chị dâu sẽ nghĩ như thế nào chứ…
Tần Tri Ngưng ôm bụng đứng lên, Lôi Lăng Triệt đỡ cô đi đến chỗ hai ông cháu:
– Nghi Nghi à, em cứ nhận đi, đó là những hi sinh của ông cho nên ông muốn trao cho em là quyền của ông. Hơn nữa… anh trai em còn đây, số huân chương thời chiến đã ngừng trao anh ấy không nhận được nhưng những huân chương còn lại chỉ là chuyện sớm muộn. Thay vì để ông trao lại số huân chương của ông cho con của chị như một món đồ thừa kế thì đứa trẻ thừa kế vinh quang và sự nghiệp của cha nó một cách hiển nhiên chẳng phải ý nghĩa hơn sao… Bố của chị, ông ngoại của đứa trẻ và cả ông của chị cũng có rất nhiều thành tích và huân chương, em không cần lo chị sẽ không vui, nhận đi, đều là những thứ em xứng đáng nhận được, Kiêu Kiêu cũng đâu phải không thể nhận, thằng bé họ Cung nhưng cũng là người của Lôi gia chúng ta, còn là đứa trẻ đầu tiên của Lôi gia cơ mà… Huân chương kháng chiến là một sự tồn tại thiêng liêng và vinh quang, em đâu thể bắt ông chia ra như một thứ tài sản thừa kế… nó là vật tượng trưng có thể lưu giữ, thứ tồn tại mãi mãi là vinh quang của Lôi gia… những đứa trẻ có dòng máu của nhà họ Lôi đều thừa hưởng sự vinh quang này…
Lôi Lăng Triệt cũng tán đồng với ý kiến của Tần Tri Ngưng:
– Chị dâu em nói không sai đâu, em cứ nhận đi, ông đã muốn tặng cho em và cháu dù em có từ chối cũng đâu thể buộc ông tặng cho đứa trẻ khác. Chưa kể anh sẽ phục vụ trong quân đội cả đời, anh thừa sức để con cháu anh kiêu ngạo vì mình mà không phải dựa vào tiếng tăm của ông nội.
Lôi lão gia xoa đầu Lôi Hòa Nghi:
– Nhận đi cháu!
– … Vâng!
Lôi Hòa Nghi nhận lấy huân chương từ cảnh vệ Quý, nhìn Kiêu Kiêu nhắc nhở:
– Kiêu Kiêu, bất kể sau này có thế nào cũng phải bảo vệ và giữ gìn những huân chương này thật kỹ con nhé…
Kiêu Kiêu đặt tay lên lớp kính, nhìn ông cố ngoại rồi nhìn mẹ, dáng vẻ nghiêm túc đưa ra lời cam đoan hệt như đang lập lời thế với số huân chương.
– Vâng thưa mẹ, con sẽ bảo vệ và giữ gìn những huân chương này của ông!
– Ngoan lắm!
Lôi Hòa Nghi giao lại cho cảnh vệ Quý mang đi cất, trời cũng đã muộn nên mọi người liền chia nhau về phòng nghỉ ngơi, Lôi Hòa Nghi ngồi xuống trước mặt con trai, xoa đầu cậu nhóc:
– Kiêu Kiêu, hôm nay mẹ và bố có chuyện cần nói, con ngủ với hai ông nhé!
– Vâng ạ!
– Con yêu ngoan lắm, nhớ ngủ ngoan đừng làm phiền hai ông nhé!
– Dạ!
– Còn nhớ trước khi ngủ con phải làm gì không?
– Con phải uống sữa và đánh răng sạch sẽ ạ!
– Giỏi lắm, nào, về phòng cùng ông đi!
Kiêu Kiêu gật đầu, hôn lên má của Lôi Hòa Nghi:
– Chúc mẹ ngủ ngon!
– Cục cưng ngủ ngon!
Sau đó lại chạy đến trước mặt Cung Huyền Thương.
– Bố ơi…
Anh ngồi xuống, Kiêu Kiêu lại hôn chụt lên má anh, nở nụ cười ngọt ngào:
– Chúc bố ngủ ngon!
Cung Huyền Thương hạnh phúc, hôn lên trán con trai:
– Cảm ơn con trai, con cũng ngủ ngon nhé!
– Dạ, bố ơi, mẹ ơi, con về phòng với ông đây!
– Được rồi con yêu!
Kiêu Kiêu nắm tay Cung lão gia, ôm theo gấu bông của mình về phòng, cảnh vệ Quý đẩy xe lăn của Lôi lão gia đi bên cạnh, Natch và Bánh Bao lẽo đẽo theo sau làm vệ sĩ cho mấy ông cháu.
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi về phòng ngủ cũ của cô ở Lôi gia, thay đồ ngủ rồi lên giường. Cả người cô được Cung Huyền Thương ôm lấy, nằm gọn trong lòng anh lấy cơ thể rắn chắc làm nệm, sự ấm áp bao quanh cơ thể khiến cô hạnh phúc chưa từng có, hai tay Cung Huyền Thương ôm chặt lấy Lôi Hòa Nghi, thì thầm:
– Anh rất muốn biết 4 năm trước em đã trải qua những gì… nhưng cũng rất sợ… bản thân sẽ chịu không nổi…
– Thật ra… cũng không nguy hiểm tới vậy…
– Anh… không tin…
– Vậy em không kể… miễn cho anh đau lòng… em không nỡ đâu…
– Kiêu Kiêu có nhắc đến bố nuôi của thằng bé… là người đã cứu em sao?
– Vâng!
– Là ai?
– Một người quen cũ… Yến Thành Huân… chẳng những là bố nuôi của Kiêu Kiêu mà còn có thể xem như cha mẹ tái sinh của em… tính cả lần này anh ấy đã cứu mạng em hai lần còn cứu cả Kiêu Kiêu… để cho thằng bé nhận anh ấy làm bố nuôi là chuyện nên làm…
– Là anh ấy… vậy chuyện máy bay phát nổ em có biết là ai không?
– Thật ra anh và mọi người đã điều tra ra rồi đúng không…?
– Phải!
– Em cũng biết là ai, trước khi trực thăng phát nổ… cô ta đã gọi cho em… Ngụy Sa…
– Âm hồn bất tán…
– Thương… có chuyện này em muốn thương lượng với anh…
– Chuyện gì vậy em?
– Em cần gặp Mặc Thần ca ca!
Không phải muốn gặp mà là cần phải gặp!
***