Chương 180: Trước lúc chia ly
– Em có cảm giác như trở lại ngày đó anh cầu hôn em vậy, cũng tràn ngập hoa tươi như thế này.
– Em nói làm anh nóng lòng muốn tổ chức hôn lễ của chúng ta quá…
Lôi Hòa Nghi xấu hổ đánh nhẹ tay anh, rõ ràng đã kết hôn rồi nhưng sơ hở là anh lại nói đến hôn lễ khiến cô cứ nghĩ sâu xa, thật lòng mà nói cô cũng rất mong chờ hôn lễ, cô muốn nhìn thấy anh mặc hỷ phục, nhất định rất đẹp. Cung Huyền Thương thấy cô xấu hổ thì khẽ cười:
– Anh vừa liên hệ với đội ngũ thiết kế, nếu anh đoán không lầm, khi anh về nước thì chẳng bao lâu nữa váy cưới cũng sẽ gửi về. Đến lúc đó em kết thúc công diễn ở New York trở về chúng ta có thể bắt đầu khâu chuẩn bị cho hôn lễ rồi, nếu được có thể tổ chức cùng ngày sinh nhật em luôn…
– Nhanh vậy sao ạ?
– Không nhanh, anh đã chờ ngày này rất lâu rất lâu rồi. Sính lễ… anh sẽ cùng với ông chuẩn bị, đến lúc đó sẽ đến nhà em… tam thư lục sính, đầy đủ lễ nghi rước em về dinh. Em chỉ cần chờ anh đến hỏi cưới thôi!
– Đã là vợ chồng già rồi… anh đâu cần phải như vậy…
– Nói gì vậy chứ, những thứ nên có vẫn phải có, thứ không thể thiếu tuyệt đối phải đầy đủ, anh không thể để em chịu thiệt được!
– Ôi… em không nói chuyện với anh nữa, em đi thử đồ đây, sắp đến giờ biểu diễn rồi!
– Đợi anh nào!
Lôi Hòa Nghi quay người đi về hướng hậu trường che đi nét hạnh phúc trên mặt, Cung Huyền Thương đuổi theo sau, cùng cô đi thử đồ. Trước thềm biểu diễn, khách mời đã dần xuất hiện, được nhân viên hướng dẫn đưa đến chỗ ngồi. Trong phòng thay đồ, Lôi Hòa Nghi đã thay xong váy và đang làm tóc, Olearn cũng mang từ Mỹ đến một bộ trang sức kim cương hoa mỹ nhưng không phô trương, dù sao nhân vật chính hôm nay cũng là trang phục nên không thể để trang sức chiếm spotlight được.
Cung Huyền Thương cũng đã thay xong lễ phục của mình, gương mặt vốn đã đẹp trai nay được trang điểm nhẹ trông càng thêm anh tuấn bức người, mái tóc đen được nhuộm highlight màu đỏ rượu trông càng thêm lãng tử đa tình, bớt đi một phần lạnh nhạt khó gần ngày thường, ngay khi anh vừa xuất hiện, Lôi Hòa Nghi đã không biết bao nhiêu lần bị nhan sắc yêu nghiệt này làm cho ngây người.
Bởi vì Lôi Hòa Nghi làm tóc lâu hơn anh nên sau khi Cung Huyền Thương chuẩn bị xong thì kéo ghế đến ngồi bên cạnh, đút cho cô một ít đồ ăn nhẹ để tránh bị đói, anh còn tâm lý sắn nhỏ từng miếng để khi cô ăn không bị lem son môi, làm mấy cô nhân viên makeup xung quanh nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ không thôi.
Lôi Hòa Nghi vừa ăn thỉnh thoảng nhìn vào gương xem nhân viên tạo kiểu tóc, than thở:
– Tóc em vẫn chưa dài như xưa…
– Em vẫn rất đẹp mà…
– Nhưng nếu tóc dài như xưa thì lúc tạo kiểu sẽ đẹp hơn, em hi vọng sến lúc chúng ta tổ chức hôn lễ tóc em sẽ dài đến đây, đến eo…
– Em thích như vậy sao?
– Ngày trọng đại em muốn trở thành phiên bản hoàn hảo nhất của mình, đối với em… em cảm thấy khi tóc em dài như vậy là xinh đẹp nhất.
– Vậy chúng ta không vội!
– Anh muốn chờ sao?
Cung Huyền Thương vươn tay chạm vào mạn sườn của Lôi Hòa Nghi đo lường:
– Tóc em đã dài đến đây rồi… rất nhanh sẽ đến eo thôi, không lâu, anh đợi được!
– Vậy… đợi em tóc dài đến eo, em đến gả cho anh!
– Ừm…
Mấy phút sau thì kiểu tóc của Lôi Hòa Nghi cũng xong, khăn voan được trùm lên và cố định lại, cực kỳ xinh đẹp, nhân viên giúp cô chỉnh lại khăn voan phía sau và dáng váy cho thẳng sau đó đưa cho Cung Huyền Thương một bó hoa. Hoàn thành thủ tục thì hai người đi về vị trí của mình, ngồi xem người mẫu trình diễn.
Khác với London và New York được xem là hai trong số các kinh đô thời trang nổi tiếng, Amsterdam là một thành phố lâu đời với vẻ đẹp thơ mộng, đáng lẽ sẽ không phù hợp với một buổi công diễn thời trang. Nhưng chủ đề lần này của Iris và Tần Tri Ngưng là thời trang thu đông, phong cách nhẹ nhàng đằm thắm, màu sắc ấm áp tươi sáng… phù hợp với sự nhẹ nhàng yên bình của Amsterdam hơn là sự phồn hoa náo nhiệt của Milan hay Paris. Về bộ váy của Lôi Hòa Nghi, Iris và Tần Tri Ngưng sợ buổi công diễn không có điểm đột phá cho nên đã đặc biệt thiết kế một bộ vây cưới phong cách tách biệt làm cú chốt hạ, đồng thời cũng xem như tặng cho Lôi Hòa Nghi một món quà cưới nho nhỏ, danh tiếng của Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi cũng rất cao nên có thể quảng bá cho buổi công diễn, một công đôi chuyện. May mà thời tiết ở Amsterdam vẫn chưa lạnh lắm, trong hội trường cũng có máy sưởi cực kỳ ấm áp nếu không với sự quan tâm Cung Huyền Thương dành cho Lôi Hòa Nghi sẽ không bao giờ cho phép cô mặc váy cưới để lộ hai cánh tay như vậy giữa nhiệt độ thấp.
Phần trình diễn của hai vợ chồng là phút cuối cho nên hai người vẫn còn ung dung ngồi xem, không vội vã, Cung Huyền Thương ngồi cạnh Lôi Hòa Nghi hai tay cô nhẹ nhàng cọ xát cho ấm áp bởi vì cơ địa tay cô lạnh cho nên mỗi lần cầm tay cô anh đều rất xót.
Cho đến khi buổi biểu diễn đã đi đến cuối cùng, tất cả người mẫu đều đã nối gót trình diễn một vòng, bầu không khí lặng lẽ vài giây sau đó Cung Huyền Thương ung dung sải bước từ sau hậu trường bước ra, trên tay cầm theo bó hoa tươi, khẽ gật đầu chào mọi người rước lấy những tiếng hò reo kinh hỉ của khán giả. Vốn đã lâu không xuất hiện trước ống kính cho nên có thể tưởng tượng màn xuất hiện ngẫu nhiên này của Cung Huyền Thương gây ấn tượng mạnh cỡ nào.
Anh hướng mắt về phía lối nhỏ đối diện, ngay tức khắc một bóng trắng xinh đẹp xuất hiện, từng bước đi về phía anh. Khi thấy Lôi Hòa Nghi trong bộ váy cưới đuôi cá trắng tinh khôi xuất hiện bên cạnh Cung Huyền Thương, người xem phía dưới reo lên càng thêm phấn khích, đỏ cả mặt. Cung Huyền Thương khẽ cúi người đưa bó hoa cho Lôi Hòa Nghi, sau đó hướng khuỷu tay về phía cô để cô choàng tay vào.
Hai người như một cặp vợ chồng đang tiến vào lễ đường dưới ánh mắt nóng rực của mọi người và ánh đèn chớp nhoáng của nhiếp ảnh gia, từng khoảnh khắc đều đẹp đến nao lòng. Bộ váy cưới lại càng được tôn lên vẻ đẹp trong từng bước đi của Lôi Hòa Nghi, khăn voan đính đầy hồ điệp trắng trải dài trên sàn diễn, giữa những khóm hoa tươi càng thêm sinh động lung linh, khiến những cô gái ở đây đều hận không thể sở hữu cho mình một bộ váy kinh diễm như vậy.
Đi hết sàn diễn, Cung Huyền Thương đổi sang nắm tay Lôi Hòa Nghi cùng cô nhìn vào các nhiếp ảnh gia đối diện để lấy ảnh, giúp cô phô bày vẻ đẹp của bộ váy cưới và khăn voan sau đó mới chậm rãi quay lại. Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi cũng không vội lui về hậu trường mà đợi Iris và Tần Tri Ngưng bước lên bục phát biểu kết màn, sau đó vì có rất nhiều fan của hai vợ chồng tiến đến xin chụp ảnh chung mà hai người phải nán lại ít phút.
Có thể chứng kiến CP mình đu từ đầu tới cuối cùng nhau mặc váy cưới, dù là fan nào cũng đều sẽ kích động như đã gặt hái được một thành công mới mà thôi. Buổi biểu diễn nhờ màn kết hợp chốt hạ của vợ chồng Cung Huyền Thương mà thành công mĩ mãn, có rất nhiều cặp đôi đã hẹn gặp Iris, Tần Tri Ngưng và cả Ninh Mẫn với hi vọng có thể đặt may váy cưới, dù sao Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi chỉ trình diễn thôi chứ không thực sự tiến vào lễ đường nhưng hai người thực sự quá đẹp làm cho bọn họ quên mất mình đang đi dự show thời trang chứ không phải đi ăn cưới. Mặc dù váy cưới của Lôi Hòa Nghi rất đẹp, bất cứ cô gái nào cũng sẽ thích nhưng vóc dáng và khí chất mỗi người đều sẽ khác nhau, ai ai cũng muốn một bộ váy cưới như Lôi Hòa Nghi tuy nhiên thế giới bày làm gì có hai món đồ giống hệt nhau, chưa kể váy cưới đó là quà tặng riêng cho Lôi Hòa Nghi, muốn một chiếc y hệt dĩ nhiên không thể. Tuy nhiên, ba người họ đều là những nhà thiết kế thiên tài, không thể làm ra một chiếc váy thứ hai giống váy của Lôi Hòa Nghi nhưng thiết kế một chiếc váy phù hợp với vóc dáng và khí chất của người đặt may lại không phải vấn đề gì lớn. Đơn đặt hàng gửi đến CHEN càng lúc càng nhiều, Lôi Hòa Nghi nhìn thấy danh tiếng thương hiệu ngày càng lên cao vô cùng vui vẻ.
Sau buổi công diễn hôm đó, đội ngũ nhân lực của CHEN vô cùng bận rộn với khách hàng nên Lôi Hòa Nghi cũng không thể phân tâm được, cũng may đã cùng Cung Huyền Thương đi du lịch kha khá nơi, nếu không bận rộn với công việc mà không được nghỉ ngơi du lịch với anh cô sẽ tiếc chết mất mặc dù lúc cô làm việc anh vẫn luôn ở bên. Sau khi xử lý các đơn đặt hàng và gửi về tổng bộ ở Hoa quốc thì mọi người cũng bắt đầu thu dọn mọi thứ chuẩn bị đặt chân đến New York. Mà Cung Huyền Thương lại không thể đi cùng, anh phải sắp xếp trở lại Hoa quốc chủ trì Cung thị.
Đêm cuối trước ngày lên máy bay
Trong căn nhà vườn của hai vợ chồng ở Amsterdam, Lôi Hòa Nghi lúc này đang đứng ngoài ban công ngắm cảnh đêm, mặc dù mùa này không thể ngắm được bầu trời sao rực rỡ nhưng khung cảnh rất lặng lẽ yên bình.
Cung Huyền Thương từ phía sau khoác lên cho cô một chiếc khăn lông giữ ấm.
– Trời vừa tối vừa lạnh mà sao em lại ra đây đứng rồi, hmm?
– Ngày mai anh về nước rồi nên em không ngủ được…
– Không nỡ xa anh sao?
– Vâng…
– Vậy anh…
Lôi Hòa Nghi vừa nghe đã biết anh nói gì, ngẩng đầu nhìn chằm chằm khiến Cung Huyền Thương lập tức nuốt những lời chưa kịp nói vào trong.
– Lịch trình ở New York không dài, sẽ sớm kết thúc thôi…
– Em biết… nhưng mà em sẽ nhớ anh lắm.
– Trở về rồi anh sẽ bù đắp cho em!
Lôi Hòa Nghi ủ rũ cúi đầu, quay người lại tựa trán vào ngực Cung Huyền Thương, anh khẽ xoa đầu cô, ôm lấy người trong lòng, mấy phút sau lưng Lôi Hòa Nghi bị vỗ nhẹ, sau đó cả người bị anh xoay lại:
– Năm nay chúng ta lại được ngắm tuyết đầu mùa cùng nhau rồi!
Trước mắt Lôi Hòa Nghi là những bông tuyết nhỏ đang rơi xuống, Amsterdam đã có trận tuyến đầu tiên của mùa đông, cũng là lần đầu tiên Lôi Hòa Nghi ngắm tuyết ở đây. Cô thỏa mãn tựa lưng vào ngực Cung Huyền Thương, cầm lấy đối tay đang ôm eo mình của anh:
– Năm trước ở thủ đô… em đã nói lễ hội tuyết ở Cáp Nhĩ Tân rất đẹp, anh hứa chúng ta sẽ đi cùng nhau để trải nghiệm. Lời hứa đó năm nay còn tính không?
– Sao lại không, những gì anh nói với em anh chưa từng quên… đợi em hoàn thành công việc ở New York trở về, chúng ta sẽ sắp xếp thời gian đến Cáp Nhĩ Tân!
– Hứa rồi nhé!
– Vâng, bà xã!
Lôi Hòa Nghi hạnh phúc mỉm cười, dụi đầu vào ngực anh sau đó quay người lại ôm cổ Cung Huyền Thương ngẩng đầu nhìn anh, tín hiệu nơi đáy mắt quá rõ, Cung Huyền Thương cong môi, ôm eo cô cúi đầu xuống, hai người trao nhau một nụ hôn ấm áp giữa trời tuyết se lạnh. Khăn lông không biết bị rơi xuống khi nào, thân thể Lôi Hòa Nghi bị anh ôm lên, chân dài bước vào trong phòng tiếp tục cuộc tình còn dang dở.
Cảnh tượng trong phòng nóng bỏng cuồng nhiệt đối nghịch với tuyết trắng lạnh giá ngoài trời, mãnh liệt mà hạnh phúc, không ai biết trước đây lại là một điềm báo cho sự yên bình trước cơn giông bão.
Mùa đông đã đến với Amsterdam xinh đẹp, nơi Hoa quốc xa xôi cũng đang đến gần với cái lạnh cuối năm, đây hoàn toàn không phải thời điểm thích hợp để xa cách…
Mùa đông đến ta cứ ngỡ là thời khắc cho sự tương phùng nhưng hóa ra lại là mùa chia ly…
Hôm sau, Lôi Hòa Nghi sắp xếp cùng Cung Huyền Thương ra sân bay, hành lý của anh đã làm xong thủ tục ký gửi, còn vài phút nữa là phải qua cổng an ninh nhưng hiện tại hai người còn đang bịn rịn không rời.
– Em sang New York nhớ phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, chênh lệch múi giờ ở đó sẽ nhiều hơn ở đây nên em sẽ bị mệt nhiều đấy… còn nữa… trời lạnh rồi nên em phải giữ ấm thật kỹ, cơ thể em không chịu được lạnh mà, ăn uống cũng phải cẩn thận… dạ dày em không chịu nổi em hành hạ đâu… còn nữa… mà thôi anh sẽ thường xuyên gọi điện thoại nhắc nhở em…
Lôi Hòa Nghi chăm chú nghe Cung Huyền Thương dặn dò sau cũng không khỏi bật cười, dang tay ôm lấy anh, vỗ lưng an ủi:
– Em biết mà, anh yên tâm, về nước anh cũng phải nghỉ ngơi đúng giờ nhé, Cuộc họp thường niên và Đại Hội đồng cổ đông diễn ra liên tiếp cho nên anh sẽ rất vất vả, em hi vòng anh sẽ cân bằng được giữa công việc và cuộc sống, đừng để bản thân lao lực quá…
– Anh nghe lời em!
Loa sân bay đã thông báo chuyến bay của Cung Huyền Thương cho nên anh cũng không thể nán lại lâu hơn, cúi đầu hôn lên môi vợ một cái rồi lưu luyến nhìn cô không rời.
– Bó hoa lần trước em mua anh đã ép khô giúp em rồi, vẫn còn giữ được màu hoa như lúc còn tươi, anh đặt trong tủ kính phòng khách, em cứ làm gì mình thích nhé.
Ánh mắt Lôi Hòa Nghi rưng rưng, gật đầu nhìn anh, Cung Huyền Thương chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô, vuốt lại hai bên tóc mai sau đó nâng một lọn róc bên vai Lôi Hòa Nghi lên hôn xuống:
– Anh sẽ chờ em!
– Vâng, em sẽ sớm trở về, nhất định…
Cung Huyền Thương mỉm cười khẽ gật đầu sau đó xoay người bước vào cổng an ninh. Hai người không một ai đoán trước sớm một câu chờ em, một câu sớm trở về phải rất lâu rất lâu về sau mới có thể tái ngộ.
Sau khi chuyến nay về nước của Cung Huyền Thương cất cánh, Lôi Hòa Nghi mới rời khỏi sân bay, trên đường đi gọi điện thoại cho Ninh Mẫn:
– Tiểu Mẫn, cậu gửi mấy tấm ảnh hôm công diễn sang giúp mình nhé!
– Là ảnh của cậu và Cung tổng đúng không?
– Chính xác!
– Lại có bất ngờ gì nữa đây?
– Không có gì, chuẩn bị một món quà nhỏ cho chồng mình thôi!
– Ôi cẩu lương, nhưng cậu đừng quên chuyến bay đi New York ngày mai nhé!
– Yên tâm, mình không quên đâu, hành lý đã chuẩn bị xong cả rồi!
– Ok!
– Xe của mình tới rồi, mình tắt máy nhé!
– Được!
***