Chương 179: Amsterdam
Cung Huyền Thương muốn để Lôi Hòa Nghi đổi bầu không khí một chút nên không ở khách sạn trong thành phố giống những người khác mà hai vợ chồng đến ở một căn nhà vườn hai tầng bên cạnh cánh đồng hoa Tulip, không khí tươi mát trong lành, có khả chữa lành tâm hồn và thư giãn đầu óc vô cùng tốt. Lôi Hòa Nghi cực kỳ thích nơi này, mà ngôi nhà cũng cách trung tâm thành phố không xa, không ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
Mới đến Amsterdam nên mọi người cũng không vội vã với công việc mà thay vào đó là tham quan thành phố xinh đẹp cổ kính này. Đặc biệt là vợ chồng Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi càng tận hưởng giống như đi hưởng tuần trăng mật hơn. Mặc dù đã rơi vào cuối năm vào đông không phải thời điểm xinh đẹp nhất của Amsterdam nhưng mỗi lúc đều có vẻ đẹp riêng của nó, Hà Lan là xứ sở hoa Tulip, Amsterdam càng là thành phố thơ mộng xinh đẹp được ví như “Venice phương Bắc” thì mùa đông cũng có những nét nổi bật riêng.
Cung Huyền Thương dẫn Lôi Hòa Nghi đi dạo mấy địa điểm du lịch nổi tiếng ở Amsterdam, chụp rất nhiều ảnh…
– Tiếc là lễ hội hoa chỉ tổ chức từ tháng 3 đến tháng 5 thôi…
Giọng nói tiếc nuối của Lôi Hòa Nghi vang lên, Cung Huyền Thương khẽ xoa đầu cô:
– Năm sau chúng ta lại đến…
– Vâng!
– Em muốn đi đâu nữa không?
– Đến làng cối xay gió đi anh!
– Vậy để anh gọi xe nhé!
– Dạ!
Cung Huyền Thương lấy điện thoại gọi đi, mấy phút sau đã có một chiếc xe hơi dừng lại, chở hai người đi dạo, trước khi đến Amsterdam, Cung Huyền Thương đã tìm hiểu trước mấy địa điểm du lịch để dẫn vợ đi, mặc dù mùa đông không phải thời điểm thích hợp nhất để du lịch nhưng anh vẫn muốn cho Lôi Hòa Nghi những trải nghiệm tuyệt vời nhất giảm bớt áp lực công việc cho cô. Hai vợ chồng đi dạo một vòng quanh làng cối xay gió sau đó lại có điện thoại từ phía Iris, bên phía bọn họ đang đi dạo bảo tàng nghệ thuật cho nên muốn rủ Lôi Hòa Nghi đi cùng. Đều là những người học thiết kế am hiểu nghệ thuật nên Lôi Hòa Nghi cùng muốn cùng bạn bè trải nghiệm chưa kể lần đầu tiên đến Amsterdam nên vô cũng rất tò mò, biết đâu đi dạo một chuyến lại có thêm linh cảm cho buổi công diễn.
Chiếc xe đưa hai người đến bảo tàng, hội họp cùng bạn bè sau đó cùng nhau đi dạo đến hết ngày, thưởng thức thêm ẩm thực địa phương đến khi mệt lả người rồi lại tách nhau ra ai về nhà nấy.
Bởi vì đã đi cả ngày trời nên Lôi Hòa Nghi rất mệt mỏi, tắm rửa xong lên giường đã ngủ ngay, Cung Huyền Thương chỉnh lại chăn và máy sưởi rồi lặng lẽ ra phòng khách xử lý vài việc ở Cung thị cùng Kỷ Tuyên rồi mới đi ngủ.
Buổi sáng, khi Lôi Hòa Nghi thức dậy thì Cung Huyền Thương đã không còn trên giường, cô dụi mắt xoay người ngồi dậy, giật mình phát hiện bên giường Cung Huyền Thương đặt một bó hoa Tulip màu trắng hồng được gói rất đẹp, vẫn còn tươi tắn như mới cắt.
Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Lôi Hòa Nghi cầm bó hoa lên ôm vào lòng, vẫn chưa hình dung được chuyện gì, theo lý mà nói mùa này muốn tìm một bó hoa Tulip xinh đẹp như thế này không dễ, mới sáng sớm sao anh lại tìm được. Cô còn đang suy nghĩ thì cửa phòng mở ra, Cung Huyền Thương để trần nửa thân trên chỉ mặc chiếc quần thun dài bước vào, thấy cô ngơ ngác ngồi trên giường thì khẽ cười.
– Anh nấu bữa sáng xong rồi, em vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn nhé.
– Anh dậy sớm thế ạ?
– Anh chưa quen múi giờ!
Lôi Hòa Nghi gãi đầu nhìn bó hoa trong lòng hỏi anh:
– Thế còn bó hoa này thì sao ạ?
– Buổi sáng anh chạy bộ một vòng phát hiện có một cửa hàng hoa bán nó, không phải em tiếc nuối vì không thể tham gia lễ hội hoa Keukenhof sao, anh chỉ có thể cho em chút cảm giác của lễ hội mà thôi. Đến Hà Lan mà không tặng cho em được một bó hoa Tulip sao mà được?
Cảm giác ngọt ngào hạnh phúc khiếnLôi Hòa Nghi lâng lâng cả người, cô thỏa mãn ôm bó hoa trong lòng không nỡ buông tay, nhìn Cung Huyền Thương:
– Cảm ơn anh, chồng yêu!
Cung Huyền Thương ngồi xuống giường, ôm mặt Lôi Hòa Nghi hôn lên trán cô:
– Anh chỉ có thể ở cùng em khoảng thời gian tại Amsterdam thôi, đến lúc qua New York anh phải trở về chủ trì Cuộc họp thường niên rồi, dĩ nhiên phải bù đắp cho em thật nhiều!
– Em không sao… nhưng mà… anh chạy bộ buổi sáng… đừng nói với em là anh ăn mặc thế này chạy bộ nhé?
Lôi Hòa Nghi nhìn dáng vẻ bán khỏa thân đầy cuốn hút của Cung Huyền Thương, không dám tưởng tượng nếu anh để lộ dáng vẻ này cho người khác thấy cô sẽ làm ra chuyện gì đâu. Đối với dáng vẻ ăn giấm chua của vợ, Cung Huyền Thương không khỏi bật cười:
– Em nghĩ bậy gì vậy, bây giờ Amsterdam đang vào đông, anh có mình đồng da sắt cùng không thể mang dáng vẻ này chạy bộ… hơn nữa dáng vẻ này của anh chỉ có em được thấy, đây là phúc lợi của riêng em, anh cũng thuộc sở hữu của em!
Lôi Hòa Nghi lúc này mới nhận ra trí tưởng tượng của mình đi xa quá rồi, ngượng ngùng sờ mũi:
– Em xin lỗi…
Cũng không biết dạo này cô bị sao nữa, cảm xúc thất thường những chuyện liên quan đến Cung Huyền Thương lại càng không thể bình tĩnh suy nghĩ may mà anh không vì những chuyện này mà chán nản. Thấy Lôi Hòa Nghi áy náy, Cung Huyền Thương yêu thương ôm cô vào lòng xoa đầu:
– Anh không giận em, ngoan nào, em đi vệ sinh cá nhân đi, bữa sáng sắp nguội rồi.
– Dạ!
Cung Huyền Thương cầm bó hoa cho cô, Lôi Hòa Nghi xuống giường mang dép đi vào toilet, trong lúc đó thì anh đi thay đồ rồi xuống nhà ăn. Mấy phút sau Lôi Hòa Nghi cũng đi xuống, hai vợ chồng chậm rãi dùng bữa sáng và thảo luận về những địa điểm tiếp theo sẽ đi.
Cung Huyền Thương biết được tại Amsterdam phổ biến việc đi xe đạp nên hôm nay anh muốn hai vợ chồng trải nghiệm thử, Lôi Hòa Nghi nhớ lại lúc trước anh theo đuổi cô theo đến quê nhà Ninh Mẫn cũng từng chở cô trên chiếc xe đạp nên cũng muốn ôn lại chút kỷ niệm cũ. Ăn sáng xong thì Cung Huyền Thương ra ngoài thuê xe đạp còn Lôi Hòa Nghi về phòng thay đồ trang điểm.
Khoảng 15 phút sau thì cô chạy xuống, Cung Huyền Thương đã ngồi trên xe đạp đợi sẵn, vì thời tiết đã dần chuyển lạnh nên Lôi Hòa Nghi mặc tương đối ấm áp, áo len cao cổ màu hồng nhạt phối với chân váy dài màu xem đi kèm đôi giày đế bệt, đầu đội mũ len cũng màu kem, đeo một chiếc túi nhỏ xinh bên hông, tổng thể hài hòa dịu dàng, còn Cung Huyền Thương mặc đơn giản hơn, quần đen cùng áo len cổ lọ màu nâu trầm điển trai anh tuấn, trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa.
Cung Huyền Thương thấy vợ chạy ra thì vỗ vào yên xe phía sau, Lôi Hòa Nghi cầm váy cẩn thận ngồi lên:
– Em ngồi cẩn thận nhé, váy vướng vào bánh xe nguy hiểm lắm!
– Vâng, anh yên tâm!
Lôi Hòa Nghi một tay giữ váy, một tay ôm eo Cung Huyền Thương, xe đạp lăn bánh từ từ rời khỏi ngôi làng yên bình. Cô nói muốn mua một ít hoa nên Cung Huyền Thương đi đến cửa hàng hoa ban sáng, hai người nán lại tầm vài chục phút cho Lôi Hòa Nghi lựa và tự tay gói lại. Bởi vì thời tiết lạnh cho nên cũng không có nhiều loài hoa như mùa xuân hay mùa thu, tuy vậy Lôi Hòa Nghi vẫn chọn ra những bông hoa xinh đẹp nhất gói thành một bó hoa rực rỡ ôm trong lòng.
– Không biết đến cuối ngày hoa còn tươi không, em muốn cắm vào bình bông trong phòng ngủ!
– Em thích bó hoa này sao?
– Em thích bó này thứ hai, bó em thích nhất là bó hoa anh tặng!
Hoa Lôi Hòa Nghi tự tay gói được phối từ nhiều loài khác nhau, có hoa tulip, có cẩm tú cầu, có hoa mao lương… cho nên nhìn rồng thể rất rực rỡ xinh đẹp, bó hoa Cung Huyền Thương tặng là những bông tulip gồm nhiều màu sắc trang nhã khác nhau nhưng chủ yếu là nổi bật sắc trắng hồng, trong mắt Lôi Hòa Nghi là bó hoa xinh đẹp ý nghĩa nhất.
– Hoa không còn tươi cắm sẽ không đẹp nhưng nếu em thích có thể ép khô làm thành những thứ khắc như tranh, đĩa hoa, lồng đèn…
– … Em lại không nghĩ đến điều này, anh đúng là chồng của em…
– Nhóc con dẻo miệng, đi thôi nào!
– Dạ!
Lôi Hòa Nghi ôm theo hoa cũng Cung Huyền Thương tiếp tục hành trình, hai người gửi xe đạp rồi nắm tay nhau đi dạo phố, mua đồ lưu niệm, cho bồ câu ăn, thưởng thức ẩm thực, ngồi thuyền rong ruổi trên các con kênh sau đó lại đến công viên đi dạo.
Công viên rất đông người, còn có những nhạc công đơn độc biểu diễn. Lôi Hòa Nghi lặng lẽ cảm nhận ca khúc của nhạc công, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc piano. Cung Huyền Thương nhận ra ánh mắt chăm chú của cô, khử hỏi:
– Muốn đàn!?
– Vâng, cũng lâu rồi em chưa chơi lại nhạc cụ nên muốn thử một chút nhưng… sợ là không quen tay, chơi không tốt… làm anh mất mặt!
– Còn có anh mà!
Cung Huyền Thương biết Lôi Hòa Nghi sợ nếu chơi đàn không tốt sẽ ảnh hưởng đến cảm thụ của mọi người xung quanh, sợ bản thân sẽ xấu hổ cũng sợ người chồng là anh mất mặt, vợ của anh là một cô bé con rất quan trọng hình tượng, nhưng cô lại quên mất có anh bên cạnh tuyệt đối sẽ không để cô có nửa điểm thất thố. Được Cung Huyền Thương động viên, Lôi Hòa Nghi cũng tự tin hơn, anh cầm tay cô đến chỗ nhạc công, nói bằng tiếng Hà Lan mượn tạm piano vài phút, nhạc công hào phóng nhường chỗ, vui vẻ mời Lôi Hòa Nghi chơi thử.
Cô đặt hoa lên hộp đàn, ngồi xuống điều chỉnh tư thế, phía sau là Cung Huyền Thương như ngọn núi vững chắc bất cứ lúc nào cô cũng có thể dựa vào. Lôi Hòa Nghi hít sâu một hơi, hai tay đặt lên phím đàn tìm cảm giác sau đó chậm rãi lướt qua mang theo từng giai điệu rung động.
Lôi Hòa Nghi không đàn bất kỳ danh khúc của nhạc sĩ nổi tiếng nào, cô đơn giản chỉ chơi bài Windy hill. Kỹ năng của cô không phải xuất sắc, cô cũng không hoàn toàn thuộc giai điệu nên chỉ đàn theo cảm giác tuy nhiên vì là một bài hát xa lạ với người Hà Lan nên vẫn thu hút không ít ánh nhìn, Lôi Hòa Nghi cảm nhận được ánh mắt chăm chú xung quanh, càng lúc càng căng thẳng. Đột nhiên sau lưng ấm lên, bóng dáng cao lớn của Cung Huyền Thương đổ xuống, đôi bàn tay rắn rỏi ấm áp của anh bao lấy tay cô, cùng nhau chạy đi trên từng phiếm đàn. “Đồi thổi gió” càng thêm bay bổng du dương, Lôi Hòa Nghi như được khai mở thiên nhãn, cùng Cung Huyền Thương đồng tâm nhất thể, phối hợp ăn ý. Cô mỉm cười ngẩng đầu nhìn anh, hai tay vẫn cùng anh hợp tấu, Cung Huyền Thương cảm nhận được ánh mắt sùng bái yêu thương của vợ bèn quay sang nhìn cô khẽ cười, cúi đầu hôn lên trán cô.
Trai xinh gái đẹp cùng nhau diễn tấu khiến những người xung quanh khó lòng rời mắt đặc biệt là giai điệu bài hát càng thu hút lòng người khiến mọi người không thể không chú ý. Đến khi kết bài, Cung Huyền Thương cầm tay Lôi Hòa Nghi đứng dậy, chào đón hai người là những tiếng vỗ tay nhiệt liệt khiến Lôi Hòa Nghi ngượng đỏ mặt. Lúc này một chàng trau chạy đến, đưa cho Lôi Hòa Nghi một tấm ảnh, cô khó hiểu chỉ vào mình nhận được cái gật đầu của người nọ mới cầm lấy xem thì hóa ra đó là tấm ảnh chụp cô và Cung Huyền Thương đang hợp tấu, vào ngay khoảnh khắc cô nhìn anh, anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm. Cung Huyền Thương cũng nhìn thấy, dùng tiếng Hà Lan bày tỏ lòng cảm kích với chàng nhiếp ảnh gia trẻ tuổi.
Trả lại piano cho nhạc công, Lôi Hòa Nghi cất tấm ảnh nhỏ vào túi, ôm hoa nắm tay Cung Huyền Thương tiếp tục đi dạo.
– Ngày mai là em phải bắt đầu vào việc rồi!
– Ừm, bởi vì đã có kinh nghiệm ở London cho nên anh tin lần này em sẽ càng làm tốt hơn!
– Vâng, cảm giác ở Amsterdam mang lại cho em vô cùng thân thuộc và dễ mến, em cũng dễ dàng tìm được linh cảm tổ chức.
– Cần anh hỗ trợ thì nói nhé!
– Dạ!
Cung Huyền Thương dẫn Lôi Hòa Nghi đi ăn sau đó đi đến mấy địa điểm tiếp theo cho đến buổi chiều kết thúc ngày mới về nhà. Vì ngày mai phải vào trung tâm thành phố tụ họp cùng nhóm người Iris để chuẩn bị tổ chức công diễn nên Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đi nghỉ sớm để lấy sức, cả ngày đi dạo cũng đã đuối nên hai người cũng nhanh chóng nghỉ ngơi mặc cho múi giờ có chênh lệch. Sáng hôm sau đúng giờ hai người lên xe đến studio mà Iris đã hẹn trước. Ngoại trừ các nhà thiết kế và bên tổ chức sự kiện ra thì còn có tốp người mẫu biểu diễn đến để thử đồ, tương đối nhộn nhịp.
Lôi Hòa Nghi, Iris, Tần Tri Ngưng và Ninh Mẫn cùng nhau xem các người mẫu thử đồ để đảm bảo không có vấn đề gì mới yên tâm đến chỗ tổ chức sự kiện bàn bạc khâu trang trí và chủ đề tổ chức. Bởi vì đã có thời gian tham quan Amsterdam cũng như liên hệ với chủ đề thiết kế lần này nên mọi người quyết định background cho sàn diễn sẽ lấy cảm hứng từ hoa mà nhân vật chính sẽ là Tulip – biểu tượng của Hà Lan. Bên tổ chức sự kiện đều là người Hà Lan cho nên chủ đề này không làm khó được họ, chỉ có điều thời điểm bây giờ hơi khó để tìm một lượng hoa tulip lớn nhưng có Cung Huyền Thương và Olearn ở đây thì đó không phải vấn đề. Sau khi thống nhất ý tưởng thì phía tổ chức sự kiện lập tức rời đi để lên kế hoạch. Lôi Hòa Nghi tạm thời được nghỉ ngơi quay lại chỗ Cung Huyền Thương, vừa nói chuyện được vài phút thì Tần Tri Ngưng lại gọi cô:
– Nghi Nghi, cô qua đây một chút!
– Sao vậy, có chuyện gì ư?
– Không phải chuyện gì lớn, mau qua đây, tôi sẽ nói rõ cho cô?
– À được!
Lôi Hòa Nghi đứng dậy quay sang Cung Huyền Thương:
– Em qua đó một lát!
– Anh đi cùng em!
– Có lẽ không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu ạ, anh cứ ngồi đâu đợi em được rồi, bên đó toàn con gái bọn em thôi…
– Có gì thì gọi anh!
– Vâng!
Lôi Hòa Nghi qua bên đó, Tần Tri Ngưng nói với cô một hồi rồi hai người vào bên trong, Cung Huyền Thương ngồi trên ghế đợi, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên xem nhưng mãi vẫn không thấy Lôi Hòa Nghi đâu. Lại mấy phút trôi qua, Ninh Mẫn bước ra gọi anh:
– Cung tổng, Nghi Nghi đang tìm anh đấy!
– Được!
Cung Huyền Thương lập tức đứng dậy đi về phía Ninh Mẫn, bước vào phòng thay đồ.
– Anh ngồi đây đi, Nghi Nghi sẽ ra ngay!
Cung Huyền Thương gật đầu, ngồi xuống sofa chờ đợi, chỉ vài hơi thở trôi qua, rấm rèm trắng đối diện anh được kéo mở, Cung Huyền Thương liền ngẩng đầu sau đó cả người liền ngây ngẩn, trái tim nơi lồng ngực không khống chế được mà rung động mãnh liệt, cả người như bị điểm huyệt, bất động thanh sắc.
Đối diện anh là Lôi Hòa Nghi, cô khoác lên mình một bộ váy cưới đuôi cá không dây ren trắng sang trọng, phô bày dáng người hoàn mỹ cùng làn da trắng mịn như bạch ngọc thượng phẩm, lớp trang điểm được chỉnh lại càng thêm rực rỡ yêu kiều, mái tóc búi gọn được khăn voan dài đính rất nhiều họa tiết bươm bướm trùm lên, dung nhan xinh đẹp dưới ánh đèn cáng thêm mỹ lệ rung động lòng người, đẹp không gì sánh bằng.
Đối diện với ánh mắt si mê nóng bỏng như lửa của Cung Huyền Thương, hai gò má Lôi Hòa Nghi đỏ lên, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng mặt anh, ánh mắt anh có tính xâm lược và chiếm hữu quá lớn. Mà Iris và Tần Tri Ngưng đứng hai bên Lôi Hòa Nghi bị Cung Huyền Thương xem như người vô hình có chút dở khóc dở cười, chậm rãi buông Lôi Hòa Nghi ra đi về phía Ninh Mẫn, Tần Tri Ngưng hắng giọng nói với Cung Huyền Thương:
– Cung tổng, chúng tôi trả cô dâu lại cho anh đấy!
Nói rồi ba người cùng nhau chạy ra ngoài để lại phòng thay đồ rộng lớn chỉ có hai vợ chồng, còn tinh tế đóng cửa lại cho cả hai. Cung Huyền Thương bị lời nói của Tần Tri Ngưng kéo về thực tại, cúi đầu khẽ ho mấy tiếng, nhìn kỹ còn thấy hai tai anh đỏ rực. Cung Huyền Thương loay hoay một hồi xác định cửa đã đóng mới đi về phía vợ.
– Em… váy cưới này…
– Anh thấy thế nào… đẹp không ạ?
– Đẹp… đẹp chết đi được ấy… anh sắp không kìm chế nổi nửa rồi…
– Kiềm chế gì… ưm…
Lôi Hòa Nghi ngơ ngác hỏi lại Cung Huyền Thương, ánh mắt của cô khiến anh lập tức buông vũ khí đầu hàng, đáp lại là một nụ hôn như cuồng phong bão táp càn quét khắp nơi, thoáng chốc đã khiến Lôi Hòa Nghi cả người vô lực xụi lơ trong lòng anh:
– Anh… đây là studio…
– Giờ phút này em cho rằng anh nghĩ nhiều được như vậy sao?
Cung Huyền Thương hít sâu kìm nén cảm xúc trong lòng, tựa trán vào trán Lôi Hòa Nghi.
– Dáng vẻ em mặc váy cưới… chết thật… khiến anh không thể đứng đắn nổi!
– Em nên nói thế nào đây?
– Anh chưa phóng khoáng tới mức ăn em tại đây nhưng mà… tối thì anh không chắc. Em mặc váy cưới rất đẹp, anh càng nóng lòng muốn nhìn thấy em mặc váy cưới do anh lên ý tưởng thiết kế… nhất định sẽ càng hoàn mỹ hơn.
– Em cũng… nóng lòng muốn anh làm chú rể của em lắm!
Cung Huyền Thương cúi đầu hôn lên môi Lôi Hòa Nghi, ôm eo cô xoay người trở lại, cùng nhau nhìn vào gương.
– Bộ váy này là thế nào?
– Là Iris, Tri Ngưng và Tiểu Mẫn cùng nhau thiết kế tặng cho em, em không từ chối được! Hơn nữa đây còn là thiết kế đặc biệt kết màn cho buổi công diễn tại Amsterdam.
Cung Huyền Thương nghe đến câu cuối cảm thấy có gì đó không ổn:
– Cho nên?
– Cho nên em sẽ mặc bộ váy này trình diễn cuối cùng!
– Anh không đồng ý! Trời sập anh cũng không muốn dáng vẻ này của em bị người khác nhìn ngắm, em là của anh mà, em chỉ có thể mặc váy cưới cho anh nhìn thôi!
Mặt Cung Huyền Thương đã nhăn thành một cái bánh bao rồi, chỉ vừa nghĩ đến việc cô mặc váy cưới xinh đẹp như vậy, tỏa sáng như vậy bị biết bao người nhìn thấy, cả người anh đã chua lòm rồi. Anh hệt như đứa trẻ bị người khác giành mất món đồ mình yêu quý nhất, cả người không vui, gương mặt dụi vào hõm cổ Lôi Hòa Nghi tìm kiếm sự an ủi.
– Em biết là anh sẽ nói thế mà, em đã thương lượng với mọi người rồi, sao anh không trình diễn cùng em, làm chú rể của em?
– Ý em là gì?
– Ý em là anh sẽ mặc đồ chú rể cùng em biểu diễn kết màn! Em biết anh không thoải mái khi em mặc váy cưới xuất hiện trước mặt mọi người nhưng dù sao anh cũng đã thiết kế váy cưới, chẳng lẽ đến lúc đó anh cũng không cho em xuất hiện tại lễ đường để mọi người cùng chứng kiến hạnh phúc của chúng ta?
– Anh… chưa nghĩ đến!
– Anh là chồng em mà, hôn lễ của chúng ta, em là cô dâu sao có thể không mặc váy cưới xuất hiện, đáng lẽ anh phải hạnh phúc và tự hào thay vì khó chịu mới đúng chứ.
– Anh chỉ không muốn người khác thấy được vẻ xinh đẹp của em.
– Nhưng chẳng phải anh cũng rất đẹp trai sao? Hơn nữa dù em xinh đẹp cỡ nào thì em cũng chỉ là của một mình anh thôi!
– Đó là dĩ nhiên!
– Cho nên?
– … Anh… anh sẽ chấp nhận cùng em trình diễn kết màn!
– Vâng, cảm ơn anh, ông xã
– Em phải dỗ anh đấy!
– Em biết rồi mà!