Chương 178: Công diễn
Bạn bè lâu ngày gặp lại là một chuyện vui thêm việc Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi vừa kết hôn mà Iris và Vincent vẫn chưa chính thức chúc mừng cho nên mọi người quyết định cùng nhau ăn một bữa ở nhà hàng xem như một buổi tụ họp bạn bè với nhau.
Công việc tạm thời gác sang một bên, mọi người ngồi cùng nhau chỉ tâm sự về những chuyện thường ngày, mà chủ đề xung quanh cặp vợ chồng mới cưới là nhiều nhất. Cung Huyền Thương có lẽ vẫn còn rất hớn hở với vai trò làm chồng nên rất tích cực khoe khoang khiến Lôi Hòa Nghi lắm lúc phải ngượng đỏ mặt. Những người ở đây, dù là Iris với Vincent hay Olearn với Lantana đều có thời gian quen nhau lâu hơn nhưng Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương lại lãnh chứng sớm nhất, muốn anh không kiêu ngạo cũng khó khiến cho Olearn cũng nóng lòng muốn về Mỹ kết hôn nhưng mỗi tội Lantana còn luyến tiếc cuộc sống độc thân vui tính nên chối đây đẩy.
Buổi tiệc cũng không kéo dài quá lâu do Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đều mệt mỏi do lệch múi giờ, lúc tiệc tàn mọi người tự gọi tài xế đưa về nhà nghỉ ngơi, sau đó sẽ bắt đầu chuỗi ngày chạy đua với công việc.
Show thời trang sẽ diễn ra liên tiếp ba ngày tại London sau đó là Amsterdam của Xứ sở hoa Tulip – Hà Lan và cuối cùng là New York – Mỹ.
Vì thời gian gấp rút nên mọi người cũng không dám lơ là đặc biệt là Lôi Hòa Nghi lên tinh thần gấp đôi bình thường, Cung Huyền Thương không có chuyên môn trong lĩnh vực thời trang nên chỉ có thể âm thầm giúp đỡ Lôi Hòa Nghi về mặt tài lực và nhân lực dù sao mạng lưới quan hệ của anh cũng vô cùng sâu rộng, chưa kể Sở Mặc Thần cũng đã lặng lẽ hỗ trợ rất nhiều nên Lôi Hòa Nghi hành sự thuận lợi trăm bề.
Ngày công diễn, Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương đã đến địa điểm tổ chức rất sớm.
– Anh ngồi đợi em nhé!
Cung Huyền Thương xoa đầu vợ, khẽ gật đầu:
– Em cứ làm việc đi, anh ở đây chờ em!
– Dạ!
Hôn Cung Huyền Thương một cái rồi cô lập tức quay đi làm việc, với tư cách là người lãnh đạo trực tiếp, Lôi Hòa Nghi vừa phải kiểm tra vừa phải giám sát mọi thứ từ khâu chuẩn bị đến trang phục và người mẫu, vô cùng bận rộn cho nên đành thiệt thòi Cung Huyền Thương lẻ loi một lúc. Tần Tri Ngưng và Iris là hai nhà thiết kế chính cũng không rảnh rỗi hơn Lôi Hòa Nghi là bao bận trước bận sau trên sàn runway để lại Cung Huyền Thương và Vincent ngồi một góc vừa uống rượu vừa xem cô gái của mình đang tỏa sáng với đam mê.
Lôi Hòa Nghi chạy qua chạy lại giữa sân khấu và hậu trường, ánh mắt dịu dàng của Cung Huyền Thương không ngừng đuổi theo bóng dáng mảnh mai của cô, tràn đầy yêu thương. Nhân viên liên tục mang trái cây và bánh ngọt lên, Cung Huyền Thương vừa ngắm vợ vừa ăn đến hết không biết từ lúc nào.
Lúc này Lôi Hòa Nghi đang đứng nói chuyện cũng một người mẫu ngoại quốc, gương mặt không được tốt lắm, hệt như cả hai không tìm được tiếng nói chung. Cung Huyền Thương nhìn thấy gương mặt nan kham của vợ thì đứng dậy đi về phía hai người.
– Sao vậy em?
– Tiếng Anh của cô ấy không được tốt mà em lại không biết nói tiếng Thụy Sỹ!
Cung Huyền Thương khẽ gật đầu, nhìn cô người mẫu kia trực tiếp nói bằng tiếng Thụy Sỹ, không chỉ người mẫu mà Lôi Hòa Nghi cũng phải ngạc nhiên nhìn anh. Sau giây phút bất ngờ, cô người mẫu bình tĩnh giao tiếp với Cung Huyền Thương, sau đó anh truyền đạt lại cho Lôi Hòa Nghi như một thông dịch viên chuyên nghiệp. Cũng không biết từ lúc nào anh đã đứng sau lưng Lôi Hòa Nghi giúp cô buộc tóc lại cho gọn gàng, động tác nhẹ nhàng dịu dàng như sợ làm đau cô gái trước mặt, đôi mắt vẫn dán vào lọn tóc sau gáy cô tai vẫn nghe và miệng vẫn nói với Lôi Hòa Nghi và cô người mẫu. Vấn đề khiến Lôi Hòa Nghi đau đầu từ sớm nhanh chóng được giải quyết, đợi cô người mẫu kia cầm trang phục đi thử thì Lôi Hòa Nghi như dây đàn bị đứt lập tức dựa vào Cung Huyền Thương.
– Mệt chết em!
Cung Huyền Thương khẽ cười ôm eo Lôi Hòa Nghi, lấy khăn tay trong túi ra lau mồ hôi trên trán cho cô.
– Khó cho em rồi, bình thường Lôi thị bận rộn cũng không thấy em mệt mỏi và bất mãn như vậy?
– Em cũng không biết nữa, em sợ em làm không tốt!
– Không sao hết, chỉ cần em nỗ lực nhất định sẽ không thất vọng.
– Vâng, đúng rồi, em không biết anh còn nói được tiếng Thụy Sỹ đấy!
– Chuyện này khiến em bất ngờ vậy sao?
– Dĩ nhiên rồi, anh giỏi như vậy… tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Hy Lạp giờ là tiếng Thụy Sỹ… rốt cuộc anh còn nói được bao nhiêu thứ tiếng vậy?
– Anh cũng không nhớ nữa!
– Anh giấu em!?
Cung Huyền Thương ôm hai vai Lôi Hòa Nghi đi về phía ghế sofa ngồi xuống, nâng hai chân cô lên cởi giày cao gót ra rồi đặt lên đùi mình, giúp cô xoa bóp, cô chạy qua chạy lại từ sớm giờ, chân đã đau đến mất đi cảm giác, anh nhìn mà xót.
– Anh không giấu em gì cả, có những chuyện nên nói sẽ nói, đến lúc biết sẽ biết. Chẳng phải bây giờ em đã biết anh nói được tiếng Thụy Sỹ rồi sao?
– Nhưng sao anh giỏi như vậy… làm em cảm giác khoảng cách của chúng ta quá xa!
– Lại nói bậy, anh nói được vài thứ tiếng không có nghĩa anh ưu tú hơn em nhiều, giống như bây giờ em tỏa sánh trong lĩnh vực thời trang mà anh lại chẳng có chuyên môn gì cả, em có cảm thấy khoảng cách của chúng ta quá xa không?
– Không có!
– Đúng rồi, vậy nên em đừng suy nghĩ nhiều vì những chuyện này, trươc đây anh cảm thấy giỏi vài thứ tiếng chẳng có gì ghê gớm nhưng bây giờ có thể giúp được em cũng xem như không uổng phí khoảng thời gian học hành đó.
– Rốt cuộc anh học bao lâu mới xong một ngoại ngữ vậy, làm em tò mò cũng muốn thử?
– Anh không nhớ nữa… sản nghiệp của Cung thị rất lớn, trải dài nhiều quốc gia cho nên anh bắt buộc phải học thật nhiều đến mức anh đều đã quên học khi nào và bao lâu. Giống như ở Anh Cung thị đầu tư nghiên cứu khoa học và giáo dục, Mỹ thì có xuất nhập khẩu, hàng không và khách sạn, Nhật và Hàn có công nghệ điện tử, Pháp có đầu tư rượu trang, bất động sản và phim ảnh, ở Đức có luyện kim và ô tô, ở Hy Lạp có công trình và du lịch, ở Thụy Sỹ có ngân hàng, ở Nga có công nghệ vũ khí và AI… rất nhiều rất nhiều cho nên anh cũng phải học cách giao tiếp điều hành các quản lý cấp cao ở đó. Nếu có thể anh hi vọng em không cần nỗ lực như anh, dù sao có anh ở đây rồi em muốn đi quốc gia nào anh đều có thể đi cùng em, làm thông dịch viên cho em!
– Sau khi kết thúc buổi công diễn ở London chúng ta sẽ đến Amsterdam, anh à, anh có biết tiếng Hà Lan không?
– Trước thì chưa biết nhưng giờ anh biết rồi?
– Dạ!?
– Khi biết em sẽ đến Amsterdam anh đã bắt đầu học tiếng Hà Lan, giờ thì có thể giao tiếp được, anh sẽ dạy em!
Cung Huyền Thương dứt lời mà mãi một lúc lâu sau vẫn không thấy Lôi Hòa Nghi lên tiếng, anh nâng mắt nhìn vẻ mặt trầm tư của vợ:
– Nghĩ gì vậy em?
– Em đang nghĩ có một người bố xuất sắc như anh và một đế chế đồ sộ như Cung thị… con chúng ta sau này sẽ rất vất vả…
Vất vả để có thể kế thừa toàn bộ sự nghiệp của người bố vĩ đại và vất vả để không trở thành cái bóng của bố…
Nhắc đến con gương mặt Cung Huyền Thương càng thêm dịu dàng ôn hòa:
– Những đứa trẻ của Cung gia là những đứa trẻ có cuộc sống sung sướng rực rỡ nhất nhưng cũng sẽ có cuộc đời vất vả nhất. Bất kể là con trai hay con gái, trên người chảy dòng máu của nhà họ Cung bọn trẻ đều phải có được thành tựu của mình, không thể chỉ nhận mà không làm. Giống như anh… ông nội có thể cho anh tự do đóng phim xuất hiện trước công chúng nhưng không thể tránh khỏi trọng trách với Cung thị.
– Điều này em hiểu, quả thật so với nhiều gia tộc… Cung gia đối xử với con cháu mình tràn đầy tình yêu thương và dung túng. Đổi lại là những gia tộc có máu mặt trong thế giới ngầm sao có thể để người thừa kế của mình xuất hiện trước công chúng nổi bật như vậy?
– Ông nội cho anh sự giao dục tốt nhất, cho anh tất cả tình yêu thương, cho anh cả khoảng trời để bay lượn, cho anh sự bảo vệ cao nhất nhưng bởi vì ba mẹ đã không còn cho nên anh không thể vĩnh viễn sống với sở thích của mình nếu không có lẽ anh vẫn chưa tiếp quản Cung thị sớm như vậy đâu. Bao đời gia chủ Cung gia đều ngồi lên vị trí cao nhất khi tuổi đều đã lớn sau khi đã chơi bời thỏa thích cho nên nếu có thể anh hi vọng mình sẽ sống lâu thật lâu để con anh có thể sống thoải mái với niềm say mê của nó thêm vài năm.
– Bây giờ anh nói chuyện này còn quá sớm…
– Có lẽ vậy…
Có gì đó lướt qua đầu Cung Huyền Thương nhưng nó quá nhanh, anh vẫn chưa nắm bắt kịp, đôi mày khẽ nhíu lại nhưng giọng nói của Lôi Hòa Nghi vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh:
– Em hơi đói… chúng ta đi ăn gì đi anh!
– Được rồi!
Cung Huyền Thương mang giày vào cho Lôi Hòa Nghi rồi cầm tay cô ra ngoài đi đến nhà hàng dùng bữa.
Buổi công diễn ở London diễn ra 3 ngày, nhờ tên tuổi của Iris, Vincent và thành tích xuất sắc của Tần Tri Ngưng ở Học viện Nghệ thuật Hoàng gia London mà người tranh vé vào cửa rất nhiều, chưa kể có Lantana, Olearn và Cung Huyền Thương tạo nhiệt nên cũng có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng và không ít nhân vật lớn giới thượng lưu đến dự. Những người ở đây lấy đại một cái tên cũng đều là con cháu tài phiệt nổi tiếng, mối quan hệ trong vòng tròn không còn gì để bàn cãi. Trước mắt buổi công diễn được dự đoán sẽ thành công tốt đẹp, chỉ cần các thiết kế chiếm được sự yêu thích của người xem thì thành công chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhìn hiệu ứng hiện tại, Lôi Hòa Nghi cũng cảm thấy yên tâm hơn không ít. Đến khi khách đã ngồi kín ghế, Lôi Hòa Nghi mới phát hiện Cung Huyền Thương đã đi đâu mất, nhìn quanh cũng không thấy anh. Thấy Vincent và Olearn đi đến, Lôi Hòa Nghi bước tới:
– Hai anh thấy Thương đi đâu rồi không?
Vincent và Olearn ngơ ngác nhìn nhau rồi lắc đầu, nói với Lôi Hòa Nghi:
– Không phải vừa ở đây sao?
– Em không thấy…
– Có khi nào đi vệ sinh rồi không?
– Em không rõ nữa…
– Chắc không có gì đâu, một người đàn ông trưởng thành thân thủ lại tốt như cậu ấy có thể xảy ra chuyện gì chứ?
– Vâng, mong là vậy…
– Hay là gọi người đi kiểm tra thử?
– Không cần đâu ạ, em đi lấy điện thoại gọi cho anh ấy thử là được!
– Được rồi, bọn anh đi trước có gì thì báo lại nhé!
– Vâng!
Olearn và Vincent đi về phía hàng ghế ngồi gặp bạn cũ, Lôi Hòa Nghi quay người về hướng hậu trường, túi xách cô để trong phòng nghỉ, phải quay lại đó lấy điện thoại. Vừa đi được mấy bước thì giọng Cung Huyền Thương lại vang lên:
– Nghi Nghi!
Lôi Hòa Nghi nhanh chóng xoay người chạy về phía anh, hai tay lập tức ôm lấy anh:
– Thương… anh đi đâu vậy, làm em lo muốn chết?
Cung Huyền Thương không ngờ mình đi ra ngoài có vài phút lại khiến cô lo lắng như vậy, trong lòng có hơi áy náy, đưa tay vỗ lưng cô, khẽ hôn lên trán rồi dỗ dành:
– Anh xin lỗi, lúc nãy thấy em bị nhiều người vây quanh quá nên anh không kịp báo trước, anh chỉ ra trước cổng mất có vài phút thôi, nghĩ rằng em sẽ không phát hiện nên cố gắng đi nhanh về nhanh không ngờ vẫn là khiến em lo lắng.
Lôi Hòa Nghi lúc này mới cảm thấy mình lo lắng thái quá, quả thật Cung Huyền Thương chỉ biến mất hơn 10 phút thôi, có lẽ mấy ngày nay bận rộn khiến tinh thần cô căng thẳng.
– Có phải em làm quá rồi không…
– Em lo lắng cho anh mà…
– Nhưng… anh đi đâu vậy?
Cung Huyền Thương bật cười đưa tay vào trong áo khoác lấy ra một túi giấy vẫn còn ấm nóng đưa cho Lôi Hòa Nghi:
– Anh nhớ buổi sáng em nói muốn ăn khoai lang nướng nhưng thời gian gấp rút không cho phép, mấy phút trước anh thấy em cứ vuốt bụng mãi nghĩ rằng em đói rồi vừa hay lúc nãy đi đến đây anh có nhìn thấy một quầy bán khoai lang nướng ngay bên cạnh nên lúc nãy đã ra ngoài mua cho em, anh đã ăn thử rồi, hương vị không kém ở đất nước chúng ta, ở London khó kiếm nơi nào nướng được như vậy lắm. 20 phút nữa công diễn mới bắt đầu, em mau ăn đi vẫn còn nóng này.
Lôi Hòa Nghi suýt khóc tới nơi rồi, Cung Huyền Thương vừa thấy đã hoảng hốt, phải vội vàng ôm cô đi vào phòng nghỉ dỗ dành.
– Ngoan nào, sao em lại khóc rồi?
– Ai bảo anh tốt với em như vậy? Khoai lang nóng như vậy anh bỏ vào trong áo khoác cũng không sợ bị bỏng.
Cung Huyền Thương dở khóc dở cười nhưng lại không dám cười thành tiếng, đặt khoai lang lên bàn rồi ôm vợ vào lòng.
– Anh tốt với vợ anh đâu phải chuyện gì lạ… anh da dày thịt béo, không phỏng được.
– Nhưng em đau lòng…
– Vậy lần sau anh không làm vậy nữa, em đừng khóc nhé, sắp phải công diễn rồi mà em khóc như vậy anh biết phải làm sao?
– Em còn chưa khóc…
– Ừ ừ… May mà em chưa khóc, em vừa khóc là anh chẳng làm được gì…
– …
Cung Huyền Thương xoa xoa đôi mắt Lôi Hòa Nghi chỉ mong sao đừng thấy giọt lệ nào rơi xuống, đến khi thấy cô đã bình ổn cảm xúc mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang cầm khoan lang nướng lột vỏ thổi cho bớt hơi nóng rồi đút cho cô.
– Buổi công diễn kéo dài khá lâu đấy, em ăn một chút đi!
– Vâng! Anh cũng ăn đi!
– Anh không đói!
Cung Huyền Thương vừa thổi vừa dùng đầu ngón tay thử độ nóng rồi mới đưa đến bên miệng Lôi Hòa Nghi chỉ sợ cô bị phỏng, Lôi Hòa Nghi đích xác đói bụng, mùi khoai lang thơm phức ngay trước mặt khiến cô không nghĩ nhiều được nữa mà chỉ muốn ăn thật no, Cung Huyền Thương thấy cô ăn ngon miệng như vậy cũng vui lây. Đợi Lôi Hòa Nghi ăn xong thì Cung Huyền Thương đi rót cho cô một cốc nước ấm uống cho đỡ khô cổ, vừa uống xong thì có điện thoại của Tần Tri Ngưng nhắc nhở hai người đến giờ công diễn.
Lôi Hòa Nghi vội chỉnh trang lại rồi nắm tay Cung Huyền Thương đi ra ngoài, may mà ánh đèn mờ mờ ảo ảo nên người khác cũng không để ý mắt cô hơi phiếm đỏ, sự chú ý lập tức được dàn người mẫu trên sàn runway kéo đi.
Lôi Hòa Nghi ngồi cạnh Cung Huyền Thương ôm cánh tay anh chăm chú nhìn màn trình diễn, tay còn lại của Cung Huyền Thương khẽ đặt lên tay Lôi Hòa Nghi ủ ấm cho cô, vừa xem trình diễn vừa suy nghĩ về vợ. Có lẽ mấy ngày qua vì buổi công diễn mà Lôi Hòa Nghi bị áp lực công việc rất nhiều, luôn phải mang dáng vẻ cấp trên chiêm khắc cầu toàn không dám có nửa điểm sơ suất khiến cô bị căng thẳng, anh chỉ vừa biến mất một chút đã khiến cảm xúc cô bấp bênh, có lẽ thời gian tới anh phải thường xuyên bên cạnh cô hơn, một ngày nào đó anh phải về nước, nếu cô cứ như vậy anh không cách nào yên tâm được.
Còn Lôi Hòa Nghi biết Cung Huyền Thương đang ở bên cạnh nên cô chẳng có gì phải lo nghĩ, tập trung xem trình diễn và đáng giá.
Phong cách của Iris thiêng về sự phóng khoáng hoang dại đôi lúc sẽ hơi táo bạo nhưng vẫn trong khuôn khổ còn Tần Tri Ngưng lại đậm nét cổ điển ôn hòa pha chút đằm thắm do chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi nghệ thuật phương Đông. Màn kết hợp hoàn hảo giữa phong cách thời trang hiện đại và kiểu dáng hoa văn cổ điển giữa cả hai dễ dàng bùng nổ xu hướng đối với người xem.
Ngồi ở hàng ghế đầu, Lôi Hòa Nghi nghe được những lời suýt xoa khen thưởng từ mọi người khiến tâm trạng cô cũng tốt lên.
Buổi công diễn đầu tiên diễn ra thành công tốt đẹp, mọi người muốn tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, mặc dù Lôi Hòa Nghi có hơi mệt nhưng cũng không nỡ từ chối làm mọi người mất vui nên hai vợ chồng cũng đi cùng.
Mọi người đều uống rượu, Lôi Hòa Nghi cũng muốn uống cùng nhưng Cung Huyền Thương lại không cho phép:
– Hôm nay em mệt rồi… uống rượu nữa ngày mai sẽ đau đầu đấy!
– Vậy… em uống nước cam!
– Đã tối rồi mà em, uống nước cam không tốt.
Lôi Hòa Nghi gãi đầu thở dài, cô lại quên mất chuyện này.
– Để anh gọi trà thảo mộc cho em nhé, như vậy tối em sẽ ngủ ngon hơn!
– Vâng!
***
Thích cái cách chú Thương chiều công chúa của chú ấy!