Chương 168: Lời mời
– Lúc đầu nghĩ chỉ cần tham gia được fan meeting, tận mắt nhìn thấy công chúa nhà chúng ta là hạnh phúc lắm rồi nhưng mà không ngờ còn được quà tặng mang về, chưa hết, còn được ngồi lại phòng nghỉ ăn bánh ngọt siêu ngon, trà sữa cũng không có chỗ chê. Mấy bà đoán xem, quà tôi bốc trúng là gì? Vòng tay Van Cleef đó, tôi sắp vui chết rồi đây.
– Xin phép khoe nhẹ vòng tay của Châu Tài Phúc Hong Kong!
– Mấy bà là trang sức hả, của tôi là set 3 màu son của YSL nè, Nghi bảo hào phóng ghê á, hạnh phúc quá…
– Vậy ra mấy bà đi tham gia đều có quà hết nhỉ, tôi cũng vậy, tôi tham gia fan meeting buổi chiều, quà của tôi là túi xách của Dior nè.
– Hình như ai tham gia cũng đều có á.
– Thì ra Tiểu Lan chọn ra 2000 fan may mắn là vì vậy, may mà tôi có nỗ lực tham gia dành được một vé. Vừa gặp được nữ thần vừa gặp được Hàn thiên vương và Tiểu Lan. Thiếu mỗi chú Thương thôi nhưng mà tôi hiểu, fan meeting của Nghi bảo nên chú Thương muốn cô ấy là trung tâm…
– Người đàn ông đã kinh tế còn tử tế đều là chồng nhà người ta.
– Tôi là một fan nam, tham gia fan meeting cũng chỉ là ôm chút may mắn không ngờ nữ thần cũng chuẩn bị quà cho tôi. Là một chiếc thắt lưng Gucci, nữ thần thật tốt, ngưỡng mộ Cung Ảnh đế quá…
– Phú bà có khác, quá hào phóng!
– Cũng không xem thử Nghi bảo nhà chúng ta là ai, gì chứ tiền thì chị không thiếu, chồng chị càng không thiếu.
– Dạo trước đi dạo trung tâm thương mại có nghe mấy chị nhân viên tán dóc với nhau về một phú bà đi mua sắm, đến cửa hàng nào là đặt đồ số lượng lớn. Tính thời gian thì rất có khả năng là Nghi bảo…
– Nếu thật là vậy thì tiểu tiên nữ vất vả rồi, còn tận tâm chọn quà cho chúng ta nữa… huhuhu sao lại có người hoàn mỹ như vậy chứ, chú Thương nhớ đối xử với tiểu tiên nữ nhà chúng cháu cẩn thận đấy. Không là toàn bộ hậu cung của Nghi bảo sẽ không tha cho chú.
– Tôi hơi buồn vì không thể tham gia fan meeting của Nghi bảo nhưng mà mấy bà đoán xem, lần trước tôi ăn may bình luận chú Thương và Nghi bảo yêu nhau vào nhật 30 tuổi của chú vậy mà đúng thật kìa. Sau đó mấy bà lại đoán tiếp chuyện gì xảy ra, chú Thương tài trợ cho tôi và gia đình đi du lịch Athens rồi nên tôi mới không tham gia minigame để giành vé đi fan meeting, hiện giờ tôi còn đàn ở Athens nè… Chú Thương còn tặng cho tôi một chiếc Bentley nữa đó, hahaha, quá đã…
– Tôi đoán đại Nghi bảo là em gái của Nhị thiếu và Hàn thiên vương, hôm sau đã nhận được túi Hermès của Tiểu Lan và trang sức của Swarovski từ chú Thương rồi. Cũng gọi là may mắn…
– Hai vợ chồng này giàu ghê thiệt chứ!
– Đã giàu còn hào phóng!
– Tôi hận, tôi chỉ thiếu chút điểm nữa là đủ đi fan meeting rồi, không ngờ lại bỏ lỡ nhiều thứ như vậy, huhuhu…
– Ghen tỵ thiệt chứ, mấy bà đừng khoe ầu nữa được không, thương cho những con người không thể đi fan meeting đi mà.
– Tôi không cần quà của fan meeting, tôi chỉ muốn nhìn thấy Nghi bảo trực tiếp thôi mà khó quà à, Nghi bảo cô tham gia thêm sự kiện gì đó đi được không???
– Phải đó, đã lâu rồi không thấy cô ấy xuất hiện trong các sự kiện hay dự án nào!
– Mọi người nghĩ đi nào, Nghi bảo là tiểu công chúa Lôi gia, không còn như xưa nữa nên các hoạt động phải được chọn lọc kỹ hoặc có thể phải hạn chế tham gia để giữ hình ảnh. Bây giờ sợ là nhìn thấy Nghi bảo rất khó…
– Buồn…
– Tôi theo dõi bảo bối từ lúc cô ấy đóng «Giang sơn mỹ nhân» cho đến hiện tại Nghi bảo trở thành Ảnh hậu Kim Lan, sự nghiệp tình yêu đều thành công mỹ mãn, gia thế hiển hách làm chỗ dựa… Có cảm giác nhìn thấy con gái mình trưởng thành vậy, giờ chỉ mong nhìn thấy cô ấy và Cung Ảnh đế về chung một nhà nữa là mãn nguyện…
– Bà nói làm tôi thấy chạnh lòng quá à… Nghi bảo cũng chỉ mới 22 còn chưa được 23 nữa, cứ cảm thấy nản thân đã theo dõi cô ấy với chặng đường 10 năm vậy mặc dù từ lúc xuất hiện trước công chúng cho tới bây giờ chỉ hơn 1 năm.
– Tiệc nào rồi cũng tàn…
– Chỉ cần Nghi bảo hạnh phúc là được rồi, theo dõi trang cá nhân của cô ấy, thỉnh thoảng Nghi bảo up vài tấm ảnh sinh hoạt lên cũng đủ rồi.
– Phải đó phải đó, tiểu tiên nữ đừng quên chúng tôi nhé!
Tiểu Lan: Yên tâm, chỉ cần mọi người còn nhớ, chúng tôi sẽ không quên.
Bình luận lập tức nhận được cơn mưa thả tim, được đẩy lên đầu bản. Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương cũng thả tim, khiến cộng đồng fan sôi sục.
Mà buổi fan meeting cùng với quà tặng Lôi Hòa Nghi gửi đến fan cũng được đưa lên hot search. Trước đó cho dù có người không tin thân phận thiên kim tài phiệt của cô là thật thì đến lúc này cũng phải tin, trong giới showbiz trước giờ chưa có thần tượng nào chi số tiền khủng mua quà đắt tiền như vậy để tặng cho 2000 fan không thiếu một người cả, cho dù có sự can thiệp của Cung Huyền Thương thì cũng không thay đổi được việc Lôi Hòa Nghi vô cùng hào phóng và cực kỳ giàu có.
Hối hận nhất lúc này có lẽ là Chúc Lam, ban đầu chỉ vì ngu ngốc để mất vai diễn vào tay Lôi Hòa Nghi mà phải rời khỏi Lôi Phong giải trí đến Kha Thịnh, tài nguyên và địa vị cũng dần đi xuống. Sau lại thu nhận Tô Tử Liên để cô ta có cơ hội làm hại Lôi Hòa Nghi chọc giận hai nhà Cung Lôi mà sự nghiệp của Chúc Lam cũng suýt đi tong. Hiện tại chỉ có thể trách mình khờ dại không nhận ra Lôi Hòa Nghi lúc đó kiêu ngạo như vậy là vì có chỗ dựa vững chắc, sớm biết như vậy cô ta đã cố gắng làm thân nịnh nọt với cô, cho dù vuột mất một Cung Huyền Thương nhưng bù lại tương lai sáng lạn, tiền đồ rộng mở có gì mà không tốt, đáng tiếc sai vẫn là sai. Cô ta ngay từ đầu đã đắt tội Lôi Hòa Nghi cho nên không thể làm lại, cũng may cô ta biết điểm dừng nên chưa từng làm gì tổn hại đến danh tiếng hay tính mạnh Lôi Hòa Nghi. Đây cũng xem như một sự may mắn nho nhỏ.
Ngược lại Từ Mộng mới là ngu ngốc cực độ, kiêu căng thành thói cho rằng người nào cũng động vào được, trong lúc vô tình đã chui ào hang cọp không thể thoát ra, liên lụy bản thân liên lụy cả gia tộc phải phá sản, bản thân phải chịu cảnh tù tội cả đời.
Về phần Lôi Hòa Nghi, sau khi kết thúc fan meeting cô xem như đã hoàn thành một việc lớn, thời gian còn lại tương đối thoải mái, thỉnh thoảng sẽ họp bàn công việc với Tần Tri Ngưng và Iris ở Pháp. Lâu lâu sẽ đến Cung thị bồi Cung Huyền Thương hoặc theo Lôi Sâm đến Lôi thị rèn luyện.
Natch đã lớn hơn một chút, sức lực cũng mạnh hơn, thân hình còn nhỏ nhưng thể lực lại không thua kém Bánh Bao. Hai đứa nhóc thường xuyên chơi đùa cùng nhau nhưng Natch tính tình hung dữ, nhỏ con nhưng lại khiến Bánh Bao phải sợ hãi, có lẽ là sự thần phục đối với chúa sơn lâm từ trong tiềm thức. Mặc dù biết tính tình Natch chỉ dịu ngoan khi bên cạnh mình nhưng Lôi Hòa Nghi cũng muốn để Natch quen với Bánh Bao nếu không tương lai Natch trưởng thành vẫn tính tình hung dữ đó sẽ dễ làm Bánh Bao bị thương. Cô cũng muốn Natch dễ tính với Cung Huyền Thương hơn một chút nhưng vấn đề này có vẻ khó, đối với Bánh Bao Natch còn có thể có chút kiên nhẫn hoặc làm như không thấy, kiêu ngạo vô cùng nhưng đối với Cung Huyền Thương lại cực kỳ ghét bỏ chỉ cần anh cách nhóc con 5m là Natch đã nhe răng cảnh cáo rồi.
Cứ những lần như thế là anh lại đến chỗ Lôi Hòa Nghi cáo trạng nhưng đều bị cô lườm cho trở về. Cô cũng không rõ vì sao Natch lại không thích Cung Huyền Thương đến thế, có lẽ vì anh trưởng thành trong môi trường huấn luyện khắc nghiệt đầy máu tanh cho nên trên người anh cũng có sự lạnh lẽo và lệ khí mà chỉ có những lời động vật linh tính mạnh mẽ như hổ, báo… mới có thể cảm nhận được chăng. Mặc dù một người một hổ này không hợp nhau nhưng Lôi Hòa Nghi có thể khẳng định Natch sẽ không tấn công Cung Huyền Thương, bởi vì mọi lần nhóc con hù dọa anh đều thu lại móng vuốt, có cào cũng chỉ có mấy vệt đỏ hoàn toàn không thấy máu, cắn cũng chỉ có dấu răng nhàn nhạt, Natch còn chưa dùng đến một nửa lực cắn vốn có.
Chính vì thế mà Lôi Hòa Nghi càng cưng Natch như con trai, bị tách mẹ từ nhỏ cũng không sinh trưởng trong rừng sâu để rèn luyện bản năng săn mồi nhưng lại cực kỳ thông minh và nể mặt cô mà không làm hại mọi người và thú cưng xung quanh cô. Bên cạnh cô lại ngoan ngoãn như mèo con, ai mà không yêu cho được.
Bây giờ Natch đã có thể tự cắn thịt để ăn nên Lôi Hòa Nghi cũng không cần tốn công cắt thịt ra cho nhóc nữa, rảnh tay hơn không ít. Hiện tại, trong biệt thự Cung Huyền Thương, Natch nằm bên chân Lôi Hòa Nghi, trước mặt là khay đồ ăn đựng thịt bò tảng, đùi gà và gan ngỗng, Natch cặm cụi cắn ăn không quan tâm mọi thứ xung quanh. Lôi Hòa Nghi ngồi trên sofa đọc sách, đột nhiên có tiếng gõ cửa khiến Lôi Hòa Nghi phải quay người nhìn sang:
– Sâm ca, anh vào đi!
Lôi Sâm mỉm cười thay giày vào nhà, Natch ngẩng đầu nhìn Lôi Sâm một cái rồi xem như không có gì tiếp tục ăn, Lôi Hòa Nghi rót cho anh một cốc trà rồi ngồi xuống.
– Anh đến tận đây tìm em có chuyện gì sao ạ?
Lôi Sâm gật đầu rồi lấy tài liệu trong túi ra:
– Đúng là có chút chuyện, đến hỏi ý kiến của em!
Lôi Hòa Nghi cầm lấy tài liệu Lôi Sâm đưa đến cẩn thận đọc qua.
– Phỏng vấn!?
– Phải, là một chương trình phỏng vấn các minh tinh nổi tiếng, chương trình này danh tiếng rất tốt bởi vì khách mời được chọn đều là những người có đời tư trong sạch và tự mình phát triển, tổ chương trình cũng rất biết cách khai thác câu chuyện trong sự nghiệp minh tinh nên độ hot rất cao. Vốn dĩ em không cần phải tham gia bởi vì với địa vị của em hiện tại thì không cần làm gì cũng rất nổi tiếng. Nhưng mà đạo diễn chương trình là một người bạn cũ của Lăng Quân, trước đây từng giúp cậu ấy một chuyện, gần đây chương trình đang vào giai đoạn bão hòa nên độ hot không còn như xưa, đạo diễn có chút khó khăn, muốn nhờ em tham gia phỏng vấn để lấy lại hào quang nên đã đến nhờ Lăng Quân. Cậu ấy giao quyền quyết định cho em, dặn anh nói với em cứ lựa chọn theo ý mình, không cần khó xử.
Lôi Hòa Nghi khẽ cười, nghiên cứu kịch bản xong gật nhẹ đầu, đáp lời Lôi Sâm:
– Chương trình này em nhận… là bạn cũ từng giúp đỡ anh hai bây giờ nhờ giúp đỡ, có thể giúp sao có thể không giúp. Chưa kể em cũng muốn xuất hiện chút ít để fan của em có thể nhìn thấy em. Chương trình này danh tiếng rất tốt, nhận lời chỉ có lợi chứ không có hại, em không có gì phải thiệt thòi cả. Em nhờ anh nói lại với đạo diễn cứ sắp xếp kịch bản thoải mái, em sẽ tích cực phối hợp.
Lôi Lăng Quân nợ một ân tình, lúc cần chỉ muốn nhờ Lôi Hòa Nghi tham gia chương trình để đền đáp. Chưa cần biết cô có thể khiến chương trình hot trở lại hay không nhưng vẫn muốn thử một phen, là một người bản lĩnh. Thay vì mượn tiền Lôi Lăng Quân thì chỉ mượn người sau đó thành bại đều dựa vào mình, riêng điểm này đã làm Lôi Hòa Nghi đánh giá cao ông ấy, một người như vậy nên được giúp đỡ. Lôi Hòa Nghi cũng không ngại làm người tốt.
Lôi Sâm nhận được câu trả lời không nằm ngoài dự đoán, chấp nhận yêu cầu của Lôi Hòa Nghi, dặn dò cô vài điều rồi rời đi.
Lôi Hòa Nghi cầm kịch bản chương trình, về phòng thay đồ rồi chuẩn bị đến Cung thị. Natch vẫn còn đang ăn nên cô không ôm theo, vuốt lông dặn dò nhóc con vài câu rồi ra lấy xe đi.
Lúc này ở Cung thị, Cung Huyền Thương đang xem máy tính, nghiên cứu du lịch Hà Nam. Lần trước thấy Lôi Hòa Nghi lướt Douyin chăm chú, anh đoán Lôi Hòa Nghi hẳn là đang muốn đến Hà Nam một chuyến nên đang tìm hiểu vài địa điểm du lịch nổi trội, sau đó sắp xếp thời gian sẽ đưa cô đi.
Hà Nam có rất nhiều địa điểm du lịch nổi tiếng được đánh giá cao, Cung Huyền Thương đều cẩn thận đánh dấu lại. Cho đến khi xem đến bài viết về Núi Lão Quân, ánh mắt anh khóa chặt một tấm ảnh quảng bá.
Một su khách đăng tấm ảnh mình selfie trên đỉnh núi, không có gì đặc biệt nhưng Cung nhìn chằm chằm vào bóng dáng phía sau. Dáng người quen thuộc, góc chiêng quen thuộc, Cung Huyền Thương phóng to góc đó lên xem, máy tính cao cấp nên chất lượng hình ảnh vô cùng sắc nét, người trong ảnh rõ ràng là Lôi Hòa Nghi.
Cô đứng trước hàng rào chắn phủ đầy tuyến trắng, trước mặt là vô số dải băng cầu nguyện Lôi Hòa Nghi chắp hai tay bị lạnh đến tê cứng, chóp mũi ửng đỏ, hai mắt khẽ nhắm lại như đang cầu nguyện, lông mi và lông mày đều có tơ băng đủ để thấy thời tiết lạnh lẽo cỡ nào. Cung Huyền Thương nhíu mày, nhìn dáng vẻ bị lạnh đến đáng thương của Lôi Hòa Nghi không khỏi đau nhói.
– Em ấy đến Hà Nam rồi sao… là lúc ở thủ đô…
Nhìn từng dải băng đỏ phất phơ trước mặt Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương như có điều suy nghĩ, gọi Kỷ Tuyên vào:
– Boss, anh có gì phân phó?
– Lúc quay phim ở thủ đô… Nghi Nghi có thừng đi du lịch ngắn ngày ở đâu đó… cậu đi tra xem có phải ờ Hà Nam không, nếu phải tra cho tôi hành trình mấy ngày đó của em ấy.
– Vâng!
– Bí mật, đừng để em ấy biết!
– Tôi biết rồi ạ!
– Cậu ra ngoài đi!
– Vâng!
Cung Huyền Thương đan tay chống lên bàn, mím môi suy nghĩ, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
– Vào đi!
Lôi Hòa Nghi mở cửa, Cung Huyền Thương thấy cô đến thì thu lại vẻ mặt lạnh nhạt của mình, mỉm cười dịu, đứng dậy, ngón tay nhanh chóng ấn chuột tắt đi trang tìm kiếm, bước ra ôm lấy Lôi Hòa Nghi.
– Ngọn gió nào mang em từ chỗ con hổ kia đến chỗ anh vậy?
– Em đến gặp anh còn cần lý do sao?
Lôi Hòa Nghi vừa nói vừa đưa hộp bánh việt quất mới mua trong cửa hàng lên cho anh, Cung Huyền Thương bật cười thành tiếng, cầm lấy bánh cúi đầu hôn lên trán cô rồi nắm tay đi về phía ghế ngồi.
– Đợi anh một chút!
Cung Huyền Thương đặt bánh lên bàn rồi vào phòng nghỉ lấy nước trái cây ướp lạnh và hoa quả tươi ra cho Lôi Hòa Nghi ăn. Cô vừa thấy. mắt đã sáng lên, cầm lấy từ tay Cung Huyền Thương chậm rãi ăn.
Đợi đến khi Cung Huyền Thương tráng miệng bằng bánh việt quất xong thì Lôi Hòa Nghi cũng cầm kịch bản chưa trình từ trong túi ra đưa cho anh xem.
– Chương trình này anh biết, danh tiếng rất tốt, em tham gia chẳng những không bị thiệt mà ngược lại càng có lợi đối với hình ảnh của em.
– Đạo diễn và anh hai là chỗ quen biết cho nên chương trình này chỉ cần không có scandal xấu em đều sẽ nhận. Người ta đã đến tận nơi giúp đỡ không lý nào lại từ chối.
– Ghi hình vào hôm nào em biết không?
– Vẫn chưa có thời gian cụ thể, sao vậy ạ?
Cung Huyền Thương cúi đầu ngẫm nghĩ rồi nói:
– Anh vốn hỏi ngày nào để sắp xếp đi cùng em!
Lôi Hòa Nghi nắm tay anh, lắc đầu:
– Không cần đâu anh, em biết công việc mấy ngày nay của anh rất bận, không cần vì muốn bồi em mà trì hoãn. Hơn nữa chương trình này ghi hình buổi tối, anh làm việc cả ngày vất vả rồi sao có thể theo em nữa?
– Vậy hôm đó để Lantana, Ninh Mẫn đi cùng em, giờ nghỉ có người trò chuyện cũng đỡ buồn hơn, anh ở nhà nấu bữa khuya chờ em.
– Vâng!
Hai người ngồi đó trò chuyện một lúc rồi Cung Huyền Thương quay lại làm việc, Lôi Hòa Nghi ăn no thì buồn ngủ nên vào phòng nghỉ nằm, đợi đến khi Cung Huyền Thương tan ca thì cùng nhau trở về.