Chương 161: Công chiếu
Buổi tối tan ca trở về, hai người vẫn ngọt ngào hạnh phúc như cũ. Hôm nay Lôi Hòa Nghi phá lệ về sớm, đặc biệt nấu bữa tối đợi Cung Huyền Thương, sau khi tắm rửa xong xuống nhà lấy thức ăn cho Bánh Bao và thỏ con thì Cung Huyền Thương cũng vừa từ Cung thị về.
Lôi Hòa Nghi rửa tay rồi ra đón anh, Cung Huyền Thương thấy cô thì khá ngạc nhiên sau đó đáp lại cô bằng một nụ cười cưng chiều và một cái hôn ngọt ngào trên trán.
– Hôm nay em về sớm vậy?
– Vâng, ngày mốt là công chiếu phim cho nên em không còn bận rộn như trước nữa.
Lôi Hòa Nghi vòng ra sau lưng cầm lấy áo khoác Cung Huyền Thương cởi ra vắt lên tay:
– Em nấu bữa tối rồi, anh lên thay đồ xong rồi mình dùng bữa!
– Vất vả cho em rồi!
Cô lắc đầu rồi ra hiệu cho anh lên về phòng, Cung Huyền Thương nghe lời rời đi, Lôi Hòa Nghi đặt áo anh lên lưng ghế sofa, lát nữa sẽ mang đi giặt, sau đó trở vào phòng bếp dọn bát đĩa ra chuẩn bị ăn tối.
Cung Huyền Thương thay đồ trở xuống thì Lôi Hòa Nghi cũng dọn xong, hai người ngồi bên cạnh nhau chậm rãi dùng bữa trong bầu không khí yên bình ấm áp. Ăn xong, Cung Huyền Thương đi rửa bát, Lôi Hòa Nghi cắt trái cây.
– Đúng rồi, lễ phục cho Lễ trao giải anh đặt may cho em từ Haute Couture đã hoàn thành, tuần sau sẽ gửi đến cho em, đến lúc đó em mặc thử nếu còn chỗ nào không vừa ý có thể sửa lại kịp.
– Để em đoán nhé… lại một chiếc váy… biến em thành một nàng công chúa!?
Phía sau vọng lại tiếng cười mê hoặc của Cung Huyền Thương theo đó là giọng nói thản nhiên như không:
– Tại sao phải biến em thành công chúa trong khi sự thật em vốn dĩ là công chúa?
– Vậy ra em đoán đúng rồi!
– Không sai, em đẹp nên mặc gì cũng đẹp. Hơn nữa em có chiều cao, dáng người lại tốt, mặc kiểu váy như vậy sẽ rất đẹp!
– Nhưng có phải rập khuôn quá không ạ?
– Cũng không hẳn, lần đầu tiên đi thảm đỏ em mặc sườn sám, Liên hoan phim Paris là váy xẻ đùi, lần này không giống nên không thể nói là rập khuôn.
Lôi Hòa Nghi chợt nhớ ra cô chỉ mặc kiểu váy dáng xòe như váy công chúa chỉ có ở tiệc sinh nhật của Cung Huyền Thương và lễ đính hôn cũng là sinh nhật cô…
– Em hiểu rồi…
– Hơn nữa anh chuẩn bị cho em hai bộ lễ phục, sẽ không làm em thất vọng!
– Hai bộ lận sao ạ?
– Lễ trao giải lần này xem như sự kiện quan trọng với em, sao có thể qua loa!
– Có phải anh đã tốn rất nhiều tâm huyết không?
– Xứng đáng, hôm đó em phải là người tỏa sáng nhất!
Lôi Hòa Nghi bị vài ba câu của anh dỗ đến vui vẻ, phồng miệng ngượng ngùng lên tiếng:
– Có anh đi bên cạnh còn sợ em không đủ nổi bật sao?
– Anh chỉ là sứ giả hộ hoa mà thôi, dù sao anh cũng không tham gia dự án nào, không có đề cử, nhân vật chính… là em!
– Em nỗ lực vì anh cho nên thành công của em cũng không thể thiếu phần của anh, dù không đạt giải thì anh chính là vinh quang rực rỡ nhất đời này của em rồi!
Cung Huyền Thương rửa bát xong xếp lên kệ, tháo tạp dề lau tay sạch sẽ rồi đi đến chỗ Lôi Hòa Nghi, cúi xuống hôn lên môi cô:
– Công phu vuốt lông càng ngày càng tiến bộ nhỉ?
– En có một người đàn ông ưu tú như anh, khen bao nhiêu cũng không đủ, không thể gọi là vuốt lông được!
Cung Huyền Thương lại muốn thưởng cho cô một nụ hôn thì một trái việt quất đã được đưa lên môi chặn lại hành động của anh. Cung Huyền Thương không nói gì hé miệng ăn lấy còn khẽ cắn đầu ngón tay Lôi Hòa Nghi trêu chọc, cô bị nhột mà rút tay lại, khẽ hừ một tiếng như mèo con quay mặt đi, để lại cho Cung Huyền Thương sườn mặt xinh đẹp cùng mang tai đỏ ửng, khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười, không nỡ trêu cô nữa mà vỗ vai, giọng nói dịu dàng vang lên:
– Ra phòng khách anh cho em xem ảnh chụp lễ phục xem xem em có thích không!
Lôi Hòa Nghi nghe thế thì gương mặt sáng lên đầy vẻ tò mò, bê theo đĩa trái cây theo Cung Huyền Thương ra phòng khách, anh lấy iPad mở anh chụp cho cô xem.
Lôi Hòa Nghi nhận lấy cẩn thận nghiên cứu, nghiêm túc mà nói Cung Huyền Thương chuẩn bị lễ phục cho cô, chưa bao giờ Lôi Hòa Nghi phải thất vọng, mọi thứ từ tổng thể đến từng chi tiết đều khiến cô yêu thích vô cùng. Mà lần này cũng không ngoại lệ, ngược lại anh còn dụng tâm hơn những lần trước… Lôi Hòa Nghi phi thường hài lòng, quay sang nhìn anh, Cung Huyền Thương đối diện với tầm mắt của cô nhướng mày ngụ ý cô có thích không.
– Rất đẹp, em thật sự rất thích, cảm ơn anh!
– Em thích là tốt rồi. Anh còn nhớ sinh nhật em Sở Mặc Thần có tặng một chiếc vương miện khảm kim cương xanh, phối cùng lễ phục đi thảm đỏ của em rất thích hợp.
– Vâng, em sẽ cân nhắc!
– Về giải thưởng em cũng không cần áp lực, dù không đoạt giải thì chỉ cần em nổi bật về tạo hình cũng sẽ dễ dàng nâng cao độ nổi tiếng. Hơn nữa sự nghiệp của em cũng không phải chỉ giới hạn trong showbiz, em có học vấn có bằng cấp có thành công của CHEN cho nên dù không có chiếc cúp Ảnh hậu đó người khác cũng không có tư cách nói em không bằng anh. Nếu ở bên anh lại khiến em cảm thấy áp lực anh thà làm một người bình thường…
Lôi Hòa Nghi đặt iPad xuống bàn, quay qua ôm Cung Huyền Thương, cả người dựa vào ngực anh:
– Em hiểu chứ nhưng mà em đã rất cố gắng trong «Thanh Yên truyện» cho nên em mới hi vọng. Đoạt giải là chuyện tốt, không đoạt giải cũng không ảnh hưởng tới em… nhưng thất vọng dĩ nhiên là có!
Cung Huyền Thương vòng tay ôm lấy Lôi Hòa Nghi, cằm tì lên đỉnh đầu cô trấn an:
– Chúng ta đều không phải những người giỏi nhất cho nên dù có thua cuộc cũng không có gì phải buồn, chỉ cần cố gắng hết mình để không thẹn với lòng là được. Anh cũng đã từng thua cuộc, từng thất bại cho nên em cũng không cần vì muốn được người khác công nhận mà khiến mình thiệt thòi, em chỉ cần sống vui vẻ vô tư là được. Anh cũng không cần người khác công nhận, anh chỉ muốn bình yên bên em thôi!
– Em không áp lực! Nếu có cũng chỉ vì Lôi thị mà áp lực, sẽ không vì những lời đàm tiếu của người ngoài mà khiến bản thân mệt mỏi… anh yên tâm!
– Dù sao cũng có anh ở đây, sẽ không để em chịu bất cứ ủy khuất nào!
– Em biết!
– Anh nghĩ Lễ trao giải đã ổn định, giờ em nên chú tâm vào Lôi thị thì hơn!
– Anh nói không sai, sức khỏe bố còn rất tốt nhưng cũng có tuổi rồi, nên cùng mẹ tận hưởng cuộc sống mới đúng. Hơn nữa em đến Lôi thị cũng cần thời gian để đứng vững cho nên hiện tại là vừa lúc, em sẽ nỗ lực để vài năm sau em có thể giống như anh, hô mưa gọi gió trên thương trường.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lôi Hòa Nghi đều là tham vọng và nhiệt huyết với sự nghiệp tương lai, cô muốn mình sẽ trở thành một nữ cường nhân lạnh lùng quyết đoán trên thương trường, sẽ là “Cung Huyền Thương” phiên bản nữ, cô muốn mình sẽ ngồi nói chuyện với anh về giá cổ phiếu, tình hình tài chính,… chứ không phải chỉ đơn thuần là yêu đương. Yêu nhau dễ duy trì tình cảm bền chặt mới khó cho nên cô muốn có nhiều chủ đề chung với anh, hoạt động cùng một tần số, cùng một thế giới với anh như vậy mối quan hệ của hai người mới không bị “bão hòa”. Muốn trách chỉ có thể trách người đàn ông của Lôi Hòa Nghi này quá hoàn hảo, cô mà không giữ chặt sẽ bị hoa thơm cỏ lạ bên ngoài giành mất lúc nào không hay.
Trong đầu Lôi Hòa Nghi tràn ngập những dự định về tương lai hừng hực khí thế trên thương trường của hai người chỉ là rất nhiều năm về sau, cô lại chỉ tâm tâm niệm niệm ở nhà làm một hiền thê lương mẫu, giúp chồng dạy con. Mà Lôi Hòa Nghi của hiện cũng chưa kịp nhận ra dù cô chỉ ở nhà chơi không chỉ việc giúp anh tiêu tiền, không phải người thừa kế Lôi gia không phải đại minh tinh cô vẫn là tiểu tổ tông đầu quả tim của Cung Ảnh đế, anh cho cô vị trí độc nhất mà cả đời này cô chẳng cần tranh giành với ai, đừng nói là người ngoài dù là con trai hay con gái cũng không tranh được với cô. Chỉ là lúc này Cung Huyền Thương nhìn thấy vẻ mặt hiếu chiến của Lôi Hòa Nghi cực kỳ đáng yêu nên không lên tiếng phá vỡ, xoay mặt cô lại hôn lên gò má non mịn giống như cổ vũ.
– Vậy tiểu Lôi tổng nhớ nỗ lực kiếm tiền nuôi anh nhé!
– Anh… anh ấy à dựa vào gương mặt này dù không làm gì cũng có thể ấm no cả đời nhưng mà em cũng không ngại nuôi anh đâu!
Lôi Hòa Nghi cũng hùa theo anh đáp lại, đùa sao, nuôi Cung Huyền Thương á? Tiền của anh phải gấp mấy lần cô ấy, mặc dù anh đều sẽ giao cho cô quản nhưng cô nào dám có gan muốn nuôi anh! Anh vẫn là thích hợp cầm đầu các cổ đông của Cung thị đi đếm tiền hơn.
Hai người trò chuyện một hồi đến khi ăn hết trái cây mới về phòng, Cung Huyền Thương đi tắm rửa sau đó leo lên giường, Lôi Hòa Nghi vẫn chưa buồn ngủ mà lăn vào lòng anh lời qua tiếng lại ngọt ngào hạnh phúc đến lúc muộn mới chịu đi ngủ.
Ngày công chiếu phim, Lôi Hòa Nghi không lên mạng xem đánh giá mà ở trong văn phòng của mình tại tổng bộ CHEN bận trước bận sau với Iris. Ngược lại là Lantana lại thường xuyên quan sát cảm nhận của cư dân mạng, ngày đầu công chiếu cho nên vẫn chưa nói trước được là chiều hướng tích cực hay tiêu cực. Nhưng Lôi Hòa Nghi có một lương fan nhất định cho nên hiệu quả trước mắt vẫn duy trì ở mức tốt.
Chiếc cúp Kim Lan là một giải thưởng danh giá trong nghệ thuật diễn xuất cho nên ban giám khảo chọn ra người giành giải sẽ dựa trên đánh giá chuyên môn chứ không phải dựa lượt bình chọn, tỉ suất hay cảm nhận của người xem. Tuy nhiên nếu một bộ phim không hợp thị hiếu phần lớn người xem hoặc nhận lại đánh giá tệ thì dù diễn xuất tốt hoặc kịch bản có chiều sâu cũng rất khó giành giải. Cho nên Lôi Hòa Nghi muốn chiến thắng ngoài diễn xuất thuyết phục ban giám khảo thì cũng phải nhận được sự hài lòng từ công chúng, nếu không dù giành giải cũng sẽ rất dễ bị hắc, anti càng có cớ bôi đen cô. Chính vì thế Lantana thân là trưởng fanclub vô cùng để ý đến việc điều hướng dư luận, vẽ đường cho fan hỗ trợ Lôi Hòa Nghi hết mức có thể.
Mà ở Cung thị, Cung Huyền Thương ngoài xử lý công việc chính cũng tích cực quan sát trạng thái của cư dân mạng. Việc anh tham gia làm cameo cuối phim, đạo diễn không hề tiết lộ là để tạo bất ngờ cho người xem, độ hot cũng sẽ tăng lên một cách ngẫu nhiên mà chẳng cần đoàn làm phim ra tay. Cung Huyền Thương đã lâu không tham gia bất cứ hoạt động nào, cũng không có tác phẩm, không cập nhật trạng thái trên mạng xã hội không khác gì ở ẩn cho nên fan của anh luôn rất mong đợi sự trở lại của thần tượng, chỉ có chút gió cũng có thể lên hot search. Tuy nhiên Cung Huyền Thương đã giải nghệ cho nên sẽ không có bất kỳ tác phẩm nào nữa, dù vậy độ hot của anh vẫn cứ đứng đầu bảng xếp hạng không thua bất cứ đỉnh lưu nào. Vì thế vai cameo nhỏ này không nghi ngờ gì sẽ tạo ra nhiệt độ cho bộ phim.
Đúng như Cung Huyền Thương và đạo diễn Trương dự đoán, ngày đầu công chiếu, vé bán ra chỉ ở mức trung bình nhưng hiệu ứng cameo cuối cùng của Cung Huyền Thương lại giúp bộ phim bùng nổ. Chỉ đơn giản xuất hiện ba giây nhưng lại hiệu quả hơn bất cứ bài quảng cáo nào. Chưa kể Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi bình thường vẫn được fan đẩy thuyền nhiệt tình cho nên sự kết hợp lần này không khác gì thêm dầu vào lửa, mặc dù chỉ có vài giây ngắn ngủi nhưng từ ánh mắt đến cử chỉ của hai diễn viên đều hoàn mỹ đánh vào lòng người, trong thoáng chốc dư luận bùng nổ kéo «Thanh Yên truyện» nhảy vọt lên các bảng xếp hạng. Huống chi kịch bản do Trương đạo diễn chắp bút luôn có giá trị sâu sắc, nội dung logic chặt chẽ, diễn xuất của dàn diễn viên đều xuất sắc, không có gì bất hợp lý khi bộ phim này sẽ bạo đỏ.
Từ ngày thứ hai công chiếu trở đi, các xuất chiếu ở các rạp phim đều tăng lên, người xem kín cả rạp. Đều là các lời khen có cánh cho mọi người trong đoàn làm phim.
Mấy ngày trôi qua chiều hướng dư luận vẫn ở mức tích cực khiến Cung Huyền Thương vô cùng hài lòng. Anh và Lôi Hòa Nghi cũng nhận được thiệp mời cho Lễ trao giải Kim Lan, «Thanh Yên truyện» và Lôi Hòa Nghi cũng được đề cử nhiều hạng mục lớn, cho nên hiện tại anh đang phải gấp rút giải quyết việc quan trọng ở Cung thị dành thời gian cho Lễ trao giải sắp tới.
Buổi tối khi Cung Huyền Thương về nhà thì trên phòng quần áo Lôi Hòa Nghi đang xem lễ phục vừa được gửi đến.
Sau khi thay một bộ đồ thoải mái, anh sang chỗ Lôi Hòa Nghi, nhìn cô nói:
– Em mặc thử xem có chỗ nào không vừa hay cần chỉnh sửa gì không?
– Vâng!
– Hay là để anh giúp em!
– Được ạ!
Hai người mang theo lễ phục vào thay, bởi vì tà váy nhiều lớp lại xòe rộng có dây kéo sau lưng cho nên nếu có một mình Lôi Hòa Nghi hoàn toàn không thể mặc được.
Cung Huyền Thương đặt Haute Couture thiết kế cho Lôi Hòa Nghi hai bộ lễ phục, bộ cô đang thử là bộ đi trên thảm đỏ. Một bộ váy dài chấm đất không dây màu lam nhạt đính pha lê Swarovski full váy, dưới ánh đèn như được mạ lên một tầng ánh bạc rực rỡ. Thân váy có vài đoạn dây lông mềm mại quấn quanh từ phần đầu, giữa thân váy đến đuôi váy, vô cùng xinh đẹp. Phần eo có đính kim cương nhìn trông như một chiếc dây lưng đá quý. Màu sắc xinh đẹp cùng sự tỏa sáng của pha lê, khoác lên mình chiếc váy này không khác gì mang theo cả đại dương lấp lánh dưới ánh nắng.
Hiện tại dù Lôi Hòa Nghi không trang điểm không mang trang sức xa hoa nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người. Lôi Hòa Nghi đối diện với gương, sau lưng là Cung Huyền Thương, cô xoay một vòng sau đó nhìn anh:
– Đẹp không anh?
Cung Huyền Thương chỉ cảm thấy nhìn cô bao nhiêu cũng không đủ, bước tới ôm lấy eo tiểu mỹ nhân trước mặt:
– Đẹp chết đi được… ngày đó em xinh đẹp như thế này xuất hiện trước mặt nhiều người anh sợ mình sẽ ghen mất…
– Anh còn cần ghen sao, trong mắt em không ai đẹp trai hơn anh cả!
– Em thấy thế nào, eo… ngực có bị chật hay rộng quá không?
– Anh hiểu rõ số đo của em như vậy chẳng lẽ không cảm nhận được?
Cung Huyền Thương sao không nhận ra thâm ý trêu chọc khiêu khích trong lời nói của cô, chân dài bước đến ôm lấy eo Lôi Hòa Nghi kéo sát vào người mình, ánh mắt xâm lược không chút cố kỵ quan sát cả người cô, bàn tay ôm eo cũng sờ loạn khắp nơi:
– Eo nhỏ vừa khít không chật… ngực… cũng rất vừa, dáng người của em vẫn luôn rất chuẩn, không ai rõ hơn anh!
Cảm nhận rõ ánh mắt anh dừng lại trên ngực mình, gương mặt Lôi Hòa Nghi đỏ lên, đưa tay vỗ lên ngực anh một cái:
– Em còn muốn mặc thử bộ còn lại, anh đừng giở trò lưu manh!
– Anh biết… cho nên tối anh lưu manh cũng không muộn!
Lôi Hòa Nghi nói không lại anh, giống con mèo xù lông mang theo bộ lễ phục còn lại vào thay, Cung Huyền Thương cũng đi theo giúp cô.
Bộ thứ hai Cung Huyền Thương lấy cảm hứng từ hình tượng chim phượng hoàng để biểu đạt cho đội ngũ thiết kế. Màu sắc chủ đạo là trắng và vàng nhạt, kiểu váy đuôi cá không dây xẻ đùi để lộ đôi chân thon dài, đuôi váy là sự kết hợp hài hòa giữa vàng và trắng được khảm đá quý cùng màu và lông tơ mềm mại, thiết kế hệt như lông đuôi phương hoàng vô cùng kiêu sa sang trọng. Phần áo trắng được thiết kế tinh xảo với hoa văn được thêu bằng chỉ vàng và đính hai loại kim cương vàng, trắng giá trị xa xỉ. Phần eo có được đính lông vũ cẩn thận tạo thành một tầng váy ngắn, dưới lại là một tầng váy trắng sau cùng mới là tà váy dài sau lưng. Bộ váy này được phối cùng một tấm khăn choàng lông màu trắng khoác trên khuỷu tay, tổng thể vừa sang trọng vừa kiêu kì.
Nếu bộ lễ phục màu xanh biến Lôi Hòa Nghi thành một nàng công chúa thì bộ lễ phục này lại khiến cô hóa thành một nữ hoàng, như phượng hoàng trên cao, ngạo nghễ vô cùng.
Đã quá quen với kiểu váy công chúa cho nên bộ váy hiện tại khiến Lôi Hòa Nghi thật sự kinh tâm động phách.
– Lúc xem ảnh em đã vô cùng thích, không ngờ khi mặc lên lại đẹp hơn em tưởng! Đặc biệt là đuôi váy… thật sự đẹp như đuôi phượng hoàng…
– Anh cũng cảm thấy em mặc nó vô cùng đẹp, anh đã miêu tả ý tưởng cho nhà thiết kế cũng cho bọn họ xem ảnh của Nghi Nghi để thiết kế cho phù hợp với khí chất xuất chúng của em. Cho nên bộ váy này chỉ có thể cho em mặc mới mang lại hiệu ứng tuyệt vời nhất! Anh cũng không nghĩ sai, em… thật sự rất đẹp…
– Anh vất vả rồi!
Cung Huyền Thương dịu dàng hôn lên trán cô:
– Em thích thì không vất vả, cả hai bộ váy anh đều chưa lấy tên, em đặt tên lưu giữ lại nói không chừng sau này con gái chúng ta có thể mặc lại từ em!
– Nhưng tận hai bộ lận, anh và em mỗi người lấy một cái tên!
– Được! Vậy… bộ lễ phục màu xanh gọi là… Hải dương chi quang đi!
Lôi Hòa Nghi không có ý kiến gì, Hải dương chi quang – Ánh sáng đại dương, rất hợp với bộ váy, cô ngẫm nghĩ nhìn bộ váy trên người mình rồi đáp:
– Bộ em đang mặc gọi là Cửu thiên phượng hoàng vậy!
– Quyết định vậy đi!
– Lễ phục anh chuẩn bị cho em tất cả đều là giá trị trên trời chỉ có một phiên bản duy nhất, sau này có thể cho con gái chúng ta làm của hồi môn hoặc tặng cho con dâu cũng không tồi. Chưa kể mỗi một lần em mặc lễ phục anh chuẩn bị đều là một sự kiện quan trọng cho nên giá trị của chúng cũng không chỉ nằm ở tiền bạc mà còn là ký ức.
– Em đã thích như vậy… chi bằng váy cưới để anh chuẩn bị luôn cho em!
– Thế thì anh nên chuẩn bị bây giờ là vừa!
Ánh mắt Cung Huyền Thương sáng lên, nói như vậy có lẽ cô cũng muốn sớm ngày gả cho anh!
– Vậy em muốn hôn lễ kiểu gì, kiểu Tây hay truyền thống?
Lôi Hòa Nghi quay lại mặt đối mặt với Cung Huyền Thương.
– Nếu em muốn tổ chức cả hai thì sao, kiểu Tây và cả kiểu truyền thống, hai lần tuyên thệ, hai lần hẹn ước cho đời đời kiếp kiếp?
Cung Huyền Thương kích động đến nổi muốn đưa Lôi Hòa Nghi đến Cục Dân chính ngay nhưng vẫn kìm lại, đáp lời cô:
– Đừng nói em muốn tổ chức hôn lễ hai kiểu, dù em muốn kết hôn với anh bao nhiêu lần, anh cũng đồng ý!
– Nói vậy anh phải chuẩn bị váy cưới, Hỷ phục và Minh hỷ…
– Váy cưới thì anh không nói… nhưng Hỷ phục và Minh hỷ… anh không hiểu nhiều. Chi bằng em cho anh một cái tên, anh sẽ thiết kế theo ý em!
Lôi Hòa Nghi nhăn mày ngẫm nghĩ, loáng thoáng nhìn thấy tà váy đuôi phượng trên sàn, trong đầu xẹt qua một cái tên:
– Bách điểu triều phụng…
– … Nhất định không khiến em thất vọng!
– Hôn lễ của chúng ta em đâu thể để một mình anh bỏ công sức… cho nên em cũng sẽ giám sát thiết kế váy cưới…
– Được, anh rất mong chờ sự giúp đỡ của em!
Lôi Hòa Nghi hạnh phúc bật cười, hôn lên môi Cung Huyền Thương sau đó kéo váy vào phòng thay đồ.
– Em phải thay váy rồi!
Cung Huyền Thương giúp Lôi Hòa Nghi cởi váy ra, trong đầu không ngừng nhảy số để lên ý tưởng cho váy cưới, thầm thề trong năm nay nhất định phải tu thành chính quả, lãnh chứng rồi tạo người.
Váy cưới, Hỷ phục và Minh hỷ dưới sự nỗ lực của Cung Huyền Thương, thuê một đội ngũ thiết kế hùng hậu đến thiết kế liên tục trong nhiều tháng trời đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nhưng hôn lễ lại không thể tổ chức.
*
Không biết có kịp cho chú Thương cưới vợ trước Tết không đây ( ̄▽ ̄)