Chương 159: Tình yêu duy nhất
– Em dâu, em có thể đến địa chỉ này giúp anh không…
Không có câu từ nào dư thừa nhưng Lôi Hòa Nghi có thể cảm giác được Bạc Kình Thương rất nóng vội hơn nữa có nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy cô cũng không dám xem nhẹ, nhận hành lý nới với đạo diễn một tiếng rồi lập tức ra khỏi sân bay. Ngoài cổng đã có xe của khách sạn chờ sẵn, nhưng lại có tới hai chiếc. Một trong số hai tài xế bước tới nói với cô:
– Lôi tiểu thư, tôi là do Bạc tổng gọi tới cho đón cô đến địa điểm trong tin nhắn, hành lý của cô sẽ do cậu ấy mang về khách sạn.
Lôi Hòa Nghi nhìn về tài xế trẻ hơn ở sau lưng, thấy đồng phục khách sạn của hai người thì gật đầu, giao hành lý rồi lên chiếc xe còn lại rời đi.
*
10 ngày sau Lôi Hòa Nghi trở về Hải thành, Cung Huyền Thương đã đợi ở sân bay từ sớm, sau khi chuyến bay của cô hạ cánh Cung Huyền Thương rời khỏi phòng chờ. Đến khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc thì gương mặt lạnh lùng dịu xuống, miệng khẽ mỉm cười, Lôi Hòa Nghi cũng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực hướng về phía mình, nhìn theo thì phát hiện Cung Huyền Thương, không nói hai lời chân dài chạy vội về phía anh. Cung Huyền Thương chuẩn xác ôm lấy thân thể mềm mại giúp cô sưởi ấm, dùng vạt áo mangto bao bọc lấy cô, hai tay Lôi Hòa Nghi ôm chặt Cung Huyền Thương như thể chỉ cần lơi lỏng anh sẽ biến mất.
Cung Huyền Thương cũng ôm lấy cô gái trong lòng, gương mặt thoáng trầm xuống.
– 10 ngày thôi sao em lại gầy đi rồi?
– Em nhớ anh!
Cung Huyền Thương khẽ cười, cúi người bế Lôi Hòa Nghi lên như bế công chúa, cô cũng không từ chối, hai tay vòng qua cổ anh, vệ sỹ mở đường cho Cung Huyền Thương rời đi, cũng may Lôi Hòa Nghi có mang khẩu trang, mặt lại vùi vào ngực anh cho nên không sợ bị nhận ra. Hai người lên xe về nhà, Cung Huyền Thương vẫn ôm Lôi Hòa Nghi không rời tay, đến khi vào phòng khách, anh vẫn ôm cô ngồi trên đùi mình.
– Biết tâm trạng em không tốt nên anh đã mua rất nhiều quà cho em, muốn xem không?
Lôi Hòa Nghi ngẩng đầu lên từ trong lòng anh:
– Lại là đồ hiệu sao ạ?
– … Ừm, nhưng mà có một món anh đặc biệt mua cho em!
Cung Huyền Thương cúi người cầm lấy túi quà sau ghế sofa đưa cho Lôi Hòa Nghi.
– Anh nghĩ em sẽ thích!
Cô tò mò cầm lấy mở ra xem, là một chiếc áo khoác lông màu trắng, sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu trên nón áo không có một cặp tai thỏ vô cùng dễ thương, mà phía dưới lưng áo cũng có một nhúm lông tròn giống như là đuôi thỏ… Áo khoác vừa ấm vừa đáng yêu… cực thích hợp cho mùa đông này. Tâm trạng u ám của Lôi Hòa Nghi vì sự đáng yêu này mà bị xoa dịu không ít.
– Anh đặc biệt chuẩn bị cho em sao?
– Ở nước ngoài anh đã chọn không ít đồ theo sở thích hằng ngày của em… còn chiếc áo lông này, anh vừa nhìn đã nghĩ đến em… Nó đáng yêu như em vậy… đáng yêu như một con thỏ trắng… cho nên anh đã lập tức mua nó!
Nhắc đến thỏ mới nhớ, cả Bánh Bao và cặp thỏ con đều được gửi cho ông nội Cung vì cả Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đều bận rộn không có thời gian.
– Anh à, sắp tới em cũng không có lịch trình gì… đón Bánh Bao và thỏ con từ chỗ ông nội về nhé…
– Anh nghe em!
– Chiều nay anh có đến Cung thị không?
– Em vừa về cho nên hôm nay anh không đi làm! Ở nhà với em…
– Anh quên là em vẫn còn đang thực tập vị trí thư ký cho anh ở Cung thị sao?
– Cho nên…
– Cho nên em sẽ cùng anh đi làm, em muốn ở bên anh nhưng cũng sẽ không làm chậm trễ công việc của anh…
Cung Huyền Thương tựa đầu vào trán Lôi Hòa Nghi, khẽ hôn lên sống mũi cô:
– Được!
Lôi Hòa Nghi mỉm cười siết chặt tay anh, nói:
– Em cũng có thứ này cho anh!
Dưới ánh mắt chờ mong của Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi lấy trong túi ra lá bùa bình an cầu ở Càn An tự được gấp thành hình hoa tứ quý đưa cho anh:
– Em đặc biệt xin cho anh đấy, em muốn anh luôn luôn bình an khỏe mạnh… ở bên em lâu thật lâu.
Cung Huyền Thương cầm lấy bùa bình an cô đưa, cẩn thận đặt vào túi áo, hôn lên tay Lôi Hòa Nghi:
– Vất vả cho em rồi!
– Không vất vả, hmm, em vẫn còn vài thứ muốn đưa cho anh nhưng mà chưa đến lúc.
– Không sao, anh đợi được!Em sẽ không để anh đợi lâu!- Ừm, có đói không em, anh nấu gì đó cho em ăn nhé?
– Được ạ!
– Ngồi đây đợi anh!
Cung Huyền Thương khẽ xoa đầu Lôi Hòa Nghi rồi đi vào bếp bắt đầu nấu ăn, chưa tới 2 phút thì cô cũng đi vào, ngồi trên ghế nhìn anh chằm chằm. Bây giờ anh rời khỏi tầm mắt cô nửa phút cô cũng không muốn, chỉ cảm thấy nhìn anh bao nhiêu cũng không đủ.
Đợi đến khi món ăn được đưa lên bàn Lôi Hòa Nghi mới dời tầm mắt của mình từ trên người Cung Huyền Thương xuống món ăn, anh cũng tháo tạp dề ra rồi ngồi xuống bên cạnh cô cùng dùng bữa. Dùng bữa chính, ăn tráng miệng, dọn dẹp xong xuôi thì hai người về phòng ngủ một giấc lấy sức.
Đến khi thức dậy, tinh thần sảng khoái, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi thay đồ đến Cung thị.
Đang làm việc trong văn phòng thì Lôi Hòa Nghi nhận được điện thoại của Lôi Sâm cho nên cô đi xuống gặp anh ta, Cung Huyền Thương nhận ra tâm trạng Lôi Hòa Nghi có vẻ không tồi cho nên vô cùng hiếu kỳ nhưng vẫn kiên nhẫn đợi cô về.
Đến khi cô trở lại thì hai tay lại giấu sau lưng, dáng vẻ thần bí như giấu trứng màu ngày lễ, Cung Huyền Thương không khỏi bật cười, buông công việc trên tay xuống đi về phía cô:
– Không phải em lại giấu anh làm chuyện xấu gì đó chứ?
– Mới không phải!
Lôi Hòa Nghi hướng mắt nhìn ghế sofa, Cung Huyền Thương lập tức bước tới ngồi xuống, Lôi Hòa Nghi cũng đi đến.
– Là quà của anh đấy!
Hai tay giấu sau lưng Lôi Hòa Nghi vươn ra trước mặt anh, ánh mắt Cung Huyền Thương chất chứa ý cười, cầm lấy hộp nhỏ trong tay cô:
– Anh mở ra nhé!
– Vâng!
Cung Huyền Thương mở nắp hộp, bên trong là một hộp kính màu trắng thiết kế đơn giản mà vẫn toát lên sự xa xỉ, anh cầm lấy mở hộp ra cầm lấy kính xem.
Một chiếc kính gọng vàng được đặt thiết kế riêng từ thương hiệu Cartier cô cùng đắt đỏ, kiểu dáng rất giống chiếc kính anh đang dùng, tinh giản mà sang trọng tinh tế. Cung Huyền Thương tháo chiếc kính trên mặt xuống đeo lên, độ cận chuẩn xác không lệch một li, xem ra cô gái nhỏ nhà anh tốn không ít tâm tư tìm hiểu. Cung Huyền Thương càng nghĩ càng thương cô.
– Em chuẩn bị cho anh từ bao giờ thế?
– Lúc còn ở thủ đô em đã nhờ anh Lôi Sâm liên hệ với bên thương hiệu để đặt làm, cũng đã hỏi được từ Kỷ Tuyên độ cận của anh…
Cung Huyền Thương khẽ cười hôn lên lòng bàn tay cô.
– Cảm ơn em!
– Anh tặng cho em còn nhiều hơn như vậy gấp ngàn lần!
– Đều là thứ em đáng được nhận!
Cung Huyền Thương tháo kính xuống nâng niu trong lòng bàn tay, ánh mắt bị một dòng chữ chữ thu hút:
– VEMSA…
Dòng chữ nằm trên gọng kính cực kỳ nhỏ được in theo font chữ mềm mại nghệ thuật, nếu không để ý kỹ không thể nào nhìn thấy. Lôi Hòa Nghi nghe anh nói thì thấp giọng lên tiếng:
– Vous Etes Mon Seul Amour!
– “Anh là tình yêu duy nhất của em”…
Nhìn gương mặt đỏ lên của Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương có thể khẳng định mình đã nói đúng.
– Sao em lại chọn tiếng Pháp?
Lôi Hòa Nghi dịu dàng nhìn Cung Huyền Thương, ánh mắt xa xăm như đang nhớ về một khoảnh khắc xưa cũ nào đó…
– Bởi vì… Pháp là nơi tình yêu bắt đầu, là nơi em nhận ra bản thân đã rung động với anh, tiếng Pháp cũng là… một trong những ngôn ngữ lãng mạn nhất hành tinh… “Amour” trong tiếng Pháp có nghĩa là “tình yêu” là từ lãng mạn nhất thế giới… Cung Huyền Thương, anh tặng em rất nhiều quà cho nên em cũng muốn đáp lại anh bằng một món quà tình yêu ý nghĩa… Không vì lý do gì khác chỉ bởi vì anh là tình yêu duy nhất của em
Cung Huyền Thương cẩn thận đặt lại mắt kính vào hộp, dịu dàng ôm Lôi Hòa Nghi vào lòng.
– Anh phải tặng lại em món quà như thế nào mới xứng đáng với tình yêu này đây, hửm? Nghi Nghi làm anh cảm động rồi…
– Anh là món quà tốt đẹp nhất em nhận được rồi, chỉ cần anh đừng bao giờ rời xa em là được…
Cung Huyền Thương tựa cằm trên đầu Lôi Hòa Nghi, khẽ thì thầm:
– Sẽ không… anh sẽ không rời xa em, chết cũng không rời xa…
Cả người Lôi Hòa Nghi khẽ run, ngẩng đầu nhìn anh:
– Thương… em… hứa với em… cho dù tương lai thế nào… cho dù chúng ta không còn yêu thương nhau, không thể ở bên nhau, chia tay cũng được… bất kỳ kết cục nào em cũng đều có thể chấp nhận nhưng mà… đừng bao giờ… phải âm dương cách biệt… hứa với em…
Cung Huyền Thương nghiêm túc nhìn Lôi Hòa Nghi, gằn từng chữ:
– Anh sẽ không hứa với em… bởi vì anh và em, sống hay chết đều phải cùng nhau, em cho rằng không có em anh có thể sống một mình sao?
– Em chỉ không muốn anh xảy ra chuyện… em không chịu được…
– Sẽ không, anh có năng lực bảo vệ mình cũng có năng lực che chở cho em, chúng ta sẽ không xa nhau… Tin anh không?
Lôi Hòa Nghi không chút do dự gật đầu, sau đó ôm lấy anh.
– … Từ giờ tới lễ trao giải em sẽ không tham gia bất kì hoạt động nào nữa, chỉ ở bên cạnh anh thôi…
– Anh cầu còn không được!
Gương mặt Lôi Hòa Nghi tràn đầy hạnh phúc hôn lên môi anh nhắc nhở:
– Anh không để ý trong hộp còn một món quà khác sao?
Cung Huyền Thương lúc này mới nhìn kỹ lại, quả thật trong hộp còn một thứ khác nhưng vì hộp kính lớn và nổi bật hơn mà nó bị anh vô tình bỏ qua. Dưới ánh mắt thúc giục của Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương cầm thứ còn lại trong hộp lên xem, là một chiếc chìa khóa:
– Rolls-Royce Solid Gold Phantom…
– Phiên bản duy nhất chỉ dành cho người đàn ông của em!
– Trong một khoảng thời gian ngắn có thể khiến Rolls-Royce sản xuất độc quyền một chiếc… bé con của anh xuất sắc vô cùng…
– Cũng không xem xem em là phu nhân nhà ai?
– Em thật sự khiến anh mở rộng tầm mắt!
Rolls-Royce Solid Gold Phantom là phiên bản xe mạ vàng đặc biệt được thiết kế bởi một nghệ nhân kim hoàn nổi tiếng, một chiếc xe thông thường cũng đã vô cùng đắt giá với vỏ ngoài chống đạn, chi tiết mạ vàng cùng nội thất đắt đỏ sang trọng. Lôi Hòa Nghi lại trong một khoảng thời gian ngắn có thể khiến thương hiệu sản xuất một chiếc độc quyền tặng cho anh vậy thì giá của nó tuyệt đối không dưới 10 triệu USD hoặc thậm chí cao hơn rất nhiều. Cô gái tốt đẹp như vậy… là của anh, Cung Huyền Thương tự hỏi bản thân phải dành cho cô những gì mới xứng với phần tình cảm này đây.
Lôi Hòa Nghi thấy anh trầm ngâm sợ rằng anh không thích… dù sao anh cũng có nhiều xe như vậy, món quà này của cô có phải quá dung tục rồi không…
– Xe đã được vận chuyển đến nhà chúng ta, giấy tờ thủ tục cũng đã đầy đủ, sau khi về anh có thể xem xem… nếu không thích vậy em… sửa lại theo đúng ý anh…
Cung Huyền Thương bật cười vì sự ngây thơ của cô:
– Em cho rằng anh không thích sao?
– Tại vì anh… không nói gì…
– Anh đang nghĩ mình phải hái sao trên trời tặng em thì mới xứng đáng với những thứ em làm cho anh!
– Anh lại nói bậy rồi…
– Nghi Nghi, quà của em dù là bất cứ thứ gì anh cũng đều thích. Kính và xe anh thường đi đều đã cũ, nên thay mới, quà của em anh sẽ sử dụng hằng ngày…
Không cũ cũng thành cũ, không gì quan trọng bằng quà của vợ anh hết!
Lôi Hòa Nghi được anh dỗ thì vui vẻ vô cùng, gật đầu hùa theo:
– Đó là tất nhiên… có như vậy thời thời khắc khắc anh đều sẽ nhớ đến em!
– Chẳng cần phải đợi đến lúc đeo kính hay ngồi trên xe em tặng, mọi lúc mọi nơi anh đều nhớ em!
– Anh yên tâm, từ giờ em sẽ dành nhiều thời gian bên cạnh anh!
Cung Huyền Thương đặt chìa khóa xe lên bàn, thở dài, ôm Lôi Hòa Nghi vào lòng, vỗ lưng cô:
– Chuyện ở thủ đô, em đừng nghĩ nhiều!
– … Vâng, em ổn mà, chỉ cần anh vẫn ở đây, em sẽ không sao…
– Nếu có tâm sự nhất định phải nói anh biết!
– Vâng!
Nghe ra giọng nói Lôi Hòa Nghi đã có sức sống hơn lúc vừa trở về, hòn đá treo lơ lửng trong lòng Cung Huyền Thương cũng rơi xuống, anh khẽ hôn lên trán cô như an ủi:
– Bây giờ anh sẽ chăm chỉ làm việc, về nhà sớm xem xe em tặng anh…
Lôi Hòa Nghi gật đầu, Cung Huyền Thương chỉnh lại tóc cho cô rồi cầm lấy kính mới đeo lên trở lại bàn làm việc, Lôi Hòa Nghi thu dọn mọi thứ trên bàn sau đó bắt đầu hóa thân thành nữ thư ký thành thục chuyên nghiệp, bên cạnh hỗ trợ Cung Huyền Thương bất cứ khi nào anh cần.
Bầu không khí hài hòa ấm áp kéo dài đến giờ tan ca, Cung Huyền Thương nắm tay Lôi Hòa Nghi lên xe về nhà, khi tài xế vào gara đỗ xe thì hai người đã bước vào trước cổng nhà.
Trước cửa xuất hiện một chiếc Rolls-Royce còn mới toanh, màu đen mạ vàng sang trọng vừa nhìn đã biết giá trị bằng cả một gia tài khổng lồ.
Lôi Hòa Nghi nắm tay anh vừa đi vừa nói:
– Xe này em đặc biệt đặt làm riêng cho anh vì thế từ màu sắc, thiết kế đến nội thất em đều tự mình lựa chọn dựa theo sở thích thường ngày của anh… nếu không hợp ý anh, anh cũng không cần vì là quà em tặng mà miễn cưỡng thích, anh cứ tùy ý sửa đổi theo ý mình… Chiếc xe anh sử dụng hằng ngày quan trọng nhất là cảm giác thoải mái cho nên em hi vọng mọi thứ sẽ hợp ý anh… chứ không phải theo ý em…
– Anh vẫn tự tin cho rằng Nghi Nghi hiểu rất rõ thẩm mỹ của anh!
– Em cũng mong là vậy!
Cung Huyền Thương đi đến xem xe, vừa nhìn đã không khỏi bất ngờ vì biển số là ngày sinh của anh… 0805!
– Em dốc nhiều tâm huyết hơn anh tưởng!
– Chiếc Lamborghini Aventador màu hồng có biển số là ngày sinh của em, mặc dù là anh hai nhờ anh nhận hộ nhưng chiếc xe đó vẫn phảng phất hình bóng của anh… cũng có một phần kí ức của hai ta… cho nên nó rất đặc biệt với em. Vậy nên em cũng muốn chiếc xe này là ngoại lệ đặc biệt của anh!
– Bất cứ thứ gì liên quan đến em đối với anh đều đặc biệt… Nếu em chuẩn bị một món quà cho anh mà hao tốn quá nhiều tâm sức anh sẽ đau lòng… lần sau đừng mệt mỏi quá…
– Không mệt mà, anh mau xem tiếp đi… xem có hài lòng không…
– Được, anh xem ngay…
Cung Huyền Thương nhìn chiếc xe đắt đỏ trước mặt, càng nhìn càng thích. Biển số là ngày sinh của anh, logo làm từ bạch kim, vật liệu đặc thù chống bom đạn vô cùng an toàn, xe mạ vàng nhưng lại không cỏ cảm giác phô trương khoe khoang mà chỉ có sang trọng và đẳng cấp… dù đứng chung với những dòng Rolls-Royce khác vẫn vô cùng nổi bật. Nội thất bên trong Lôi Hòa Nghi đặc biệt lựa chọn màu trắng chủ đạo theo sở thích của Cung Huyền Thương, chất liệu vải, da cao cấp đắt đỏ bậc nhất vô cùng mềm mại thoải mái, trần xe được thiết kế hiệu ứng bầu trời sao thủ công, đo ni đóng giày đến từng chi tiết thậm chí bầu trời sao cũng được lựa chọn là chòm Sư Tử theo cung hoàng đạo của anh. Hệ thống âm thanh, hình ảnh và giải trí đều được lắp đặt tối tân nhất. Tổng thể tuyệt đến không thể tuyệt hơn, ngay cả Cung Huyền Thương là khách hàng thân thiết của thương hiệu này cũng không khỏi khen ngợi Lôi Hòa Nghi thật sự lựa chọn quá giỏi, kết hợp hài hòa mọi thứ, hoàn hảo đến khó tin.
– Nghi Nghi à, trước đây anh còn cho rằng anh sẽ nuôi em như một cô công chúa nhưng hiện tại càng giống em nuôi anh…
– Anh đùa em á, tiền của anh nhiều hơn em không biết bao nhiêu lần đâu. Ông nội nói với em rồi…
Mặc dù Cung Huyền Thương đưa thẻ đen của JP Morgan cho cô nhưng cô mới không tin anh chỉ có nhiêu đó, quả thật đó là tấm thẻ quyền lực nhất của anh, một tấm thẻ không giới hạn nhưng cũng chỉ một trong số rất nhiều tấm thẻ không giới hạn của anh mà thôi, tài sản của Cung Huyền Thương đến cả ông nội Cung cũng không thể ước tính được huống chi là cô, anh vốn không muốn cô đau đầu vì những chuyện này nên chuyện làm ăn kinh doanh phức tạp dù là ngoài sáng hay trong tối của anh, anh đều hạn chế cho cô biết. Việc của cô chỉ là ở bên cạnh anh và tiêu tiền. Nhưng quà cô tặng anh cũng không phải dùng tiền của anh, Cung Huyền Thương rất giàu nhưng cô cũng không kém có điều anh thích cô tiêu tiền của anh, cô sẽ tiêu chỉ trừ việc mua quà cho anh hay cho vài người đặc biệt cô sẽ dùng tiền của mình.
Cung Huyền Thương cũng không đoán ra Lôi Hòa Nghi nghĩ gì, bẹo má cô lên tiếng:
– Chẳng phải đều là của em hết sao, cho nên sau này anh vẫn là nhờ em chiếu cô…
– Anh thích không?
– Thích, cực kỳ thích, em hiểu sở thích của anh còn rõ hơn cả anh nữa!
– Đổi được một chữ thích của anh không uổng công em tận tâm tận lực nghiên cứu…
– Cảm ơn em!
– Không cần cảm ơn em, anh thích tặng quà cho em vì anh yêu em, em cũng vậy…
Tặng quà cho Lôi Hòa Nghi là sở thích lớn nhất của Cung Huyền Thương, người ta thường nói khi yêu ai đó sẽ rất thích mua quà cho họ, Cung Huyền Thương là ví dụ rõ ràng nhất. Đi công tác trở về sẽ mang theo một đống quà cho cô, kết thúc một tuần lễ thời trang Lôi Hòa Nghi lại có thêm vài món đồ còn chưa kịp tung ra thị trường, anh đi khảo sát thấy thứ gì trông có vẻ Lôi Hòa Nghi thích cũng sẽ mua về, đôi khi đi làm về cũng sẽ tặng cô một bó hoa xinh đẹp… Lôi Hòa Nghi được tặng riết cũng thành quen chưa kể Cung Huyền Thương cũng chẳng phải mua quà một cách vô tội vạ, những bộ quần áo hay phụ kiện anh mua đều được anh chọn lựa kỹ lưỡng phù hợp với thẩm mỹ của Lôi Hòa Nghi, không có lấy một món cô không thích. Cho nên Lôi Hòa Nghi thừa biết anh đã tốn không ít tâm tư để mua cho cô, vì vậy cô luôn trân trọng và sử dụng những thứ anh mua cho mình, không để một món đồ nào bị bỏ quên phải lăn lóc một góc tủ đồ.
Cũng giống Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi cũng thích mua gì đó cho anh nhưng mua đồ cho con gái thì dễ vì có rất rất nhiều sự lựa chọn nhưng mua cho đàn ông lại không như vậy huống hồ là một người đàn ông đẹp trai thành đạt lắm tiền như Cung Huyền Thương lại vô cùng khó. Bởi đàn ông không cần nhiều kiểu quần áo như phụ nữ cũng không cần nhiều phụ kiện cho nên rất khó chọn với một người hoàn mỹ như Cung Huyền Thương lại càng không dễ dàng. Mỗi lần Lôi Hòa Nghi đi dạo phố mua đồ cho anh đều phải động não rất nhiều, đi cả một buổi chỉ lựa được vài món. Tuy nhiên những món quà cô chọn luôn phải khiến người khác lau mắt nhìn. Giống như sinh nhật anh, cô đấu giá một sợi dây chuyền niên đại hàng trăm năm có nguồn gốc từ hoàng gia châu Âu, một lá bùa bình an cũng phải được đại sư khai quang, giống như hiện tại, mắt kính hay xe đi lại đều là những món hàng được đặt làm riêng giá cả trên trời. Cung Huyền Thương có thể cho cô mọi thứ cô thích thậm chí chẳng cần cô nói nói ra, tương tự cô cũng muốn cho anh những thứ tốt nhất mình có thể.
Cung Huyền Thương sao có thể không hiểu những gì cô muốn nói, hành động tốt hơn lời nói, anh ôm lấy cô hôn lên đôi môi ngọt ngào quyến rũ đó, dùng tất cả sự nhiệt tình cháy bỏng bày tỏ tình cảm trong lòng.
Cũng không biết hai người hôn nhau bao lâu, cho đến khi Lôi Hòa Nghi sắp tắt thở đến nơi Cung Huyền Thương mới lưu luyến buông ra, nửa dìu nửa ôm cô đi vào nhà, bắt đầu khoảng thời gian ngọt ngào bên nhau.