Chương 117-2: Ngoại truyện: Giáng sinh họp mặt
Cung Huyền Thương cùng Lôi Hòa Nghi đang cùng nhau trang trí cây thông Noel to lớn hoành tráng trong phòng khách. Lôi Hòa Nghi một bên phụ trách đưa vật trang trí cho Cung Huyền Thương, một bên thỉnh thoảng quay đầu nhắc nhở mấy đứa nhóc.
– Ngật Thần, Ngật Uy, hai đứa chạy chậm thôi, cẩn thận té đấy!
– Vâng thưa mẹ!
Giọng nói non nớt vang lên khiến Lôi Hòa Nghi mỉm cười, lúc này một giọng nói khác của một cậu bé lại vang lên.
– Bố, mẹ, em gái thức dậy rồi!
Cung Huyền Thương nghe thế vội leo xuống từ trên thang, dắt tay Lôi Hòa Nghi vào phòng của con gái cưng.
Sau nhiều năm chung sống, vợ chồng Cung Huyền Thương Lôi Hòa Nghi có thể nói là hạnh phúc viên mãn. Vui nhất phải kể đến ông cụ Cung, vốn dĩ đời sau Cung gia thế hệ trước chỉ có mình Cung Huyền Thương khiến ông rất cô đơn, không ngờ đứa cháu này không phụ kỳ vọng của ông, thế hệ này lại có tận 5 chưa cháu trai gái có đủ khiến ông vui đến nổi trẻ ra vài tuổi.
Đại thiếu gia Cung Ngật Kiêu, năm nay 8 tuổi, con trai đầu lòng của hai người cũng là người kế nghiệp Cung Huyền Thương trong tương lai. Tính tình giống hệt cha mình, trầm ổn thông minh lại nhanh nhạy quyết đoán.
Nhị thiếu cùng tam thiếu của Cung gia là cặp song sinh Cung Ngật Thần, Cung Ngật Uy năm nay 3 tuổi, tính tình hoạt bát hiếu động, phần nào đó rất giống Lôi Hòa Nghi.
Cuối cùng là hai cô con gái cành vàng lá ngọc của Cung Huyền Thương được anh nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Cũng là một cặp song sinh xinh đẹp – Cung Duyệt Hòa và Cung Hi Hòa. Hai chị em vừa chào đời mấy tháng trước, hiện tại chỉ có 4 tháng tuổi được cả hai nhà Cung Lôi cưng chiều tận trời.
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi vào phòng, hai chiếc nôi đặt cạnh giường đang đong đưa nhẹ nhàng.
Hai cô công chúa nhỏ vừa thức giấc thấy không có ai thì há miệng muốn khóc đột nhiên thấy bố mẹ xuất hiện thì cười toe toét vươn tay quẫy chân.
Cung Huyền Thương cười cưng chiều bế Cung Duyệt Hòa, Lôi Hòa Nghi bế Cung Hi Hòa lên. Cung Ngật Kiêu hiểu chuyện chào bố mẹ rồi ngoan ngoãn chạy ra chơi với hai em trai.
Lôi Hòa Nghi bế Cung Hi Hòa cho con gái bú sữa. Cung Huyền Thương bế chị gái trêu đùa cùng con trong khi đợi em gái ăn no.
– Con gái của bố thông minh thật đấy, biết gia đình cha nuôi sắp đến nên cố tình thức dậy đúng lúc như vậy!
– Con còn nhỏ như vậy anh cứ khen mãi, không cẩn thận sẽ chiều hư con bé đấy!
– Anh mặc kệ, anh cứ khen đấy, con gái của anh dĩ nhiên thông minh rồi!
Cung Duyệt Hòa giống như biết bố khen mình, há miệng cười toe toét, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn đã có những đường nét xinh đẹp giống mẹ, Cung Huyền Thương nhìn con gái giống vợ ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Cung Hi Hòa ăn no rời khỏi vòng tay mẹ tiến vào lòng bố, Cung Huyền Thương lặp lại một màn khen con gái lên trời dưới đất, Lôi Hòa Nghi chỉ biết bất lực lắc đầu chuyên tâm cho con gái ăn no.
Xong xuôi Lôi Hòa Nghi đi đến tủ đồ lấy ra hai bộ váy công chúa màu trắng phối đỏ mặc lên cho con. Cung Huyền Thương lại cẩn thận mang giày đeo vòng hoa nhỏ nhỏ xinh xinh cho con gái.
– Âyda, con gái bố đẹp quá đi thôi!
Lôi Hòa Nghi chỉ biết lắc đầu với ông bố cuồng con gái này thôi. Cung Huyền Thương chơi đùa với con một lúc rồi tiến tới ôm eo Lôi Hòa Nghi.
– Chúng ta cũng mau đi thay đồ thôi em!
– Vâng!
Hai người đặt con gái vào nôi sau đó đi thay đồ. Lôi Hòa Nghi diện một bộ váy thiết kế đơn giản lấy màu trắng làm chủ đạo, các chi tiết trang trí màu đỏ – màu của giáng sinh, màu sắc trang phục của cô tương tự với hai con gái nên có thể xem là mặc đồ mẹ con. Còn Cung Huyền Thương cũng không mặc vest như khi đi làm nữa, quần Âu với áo Polo trắng thành thục ổn trọng lại không xa cách.
Đại thiếu gia Cung Ngật Kiêu đã biết tự thay đồ từ lâu, lúc này đang giúp hai cậu em trai của mình mặc đồ. Xong xuôi thì sang phòng bố mẹ báo cáo.
– Bố, mẹ, em trai thay đồ xong rồi ạ!
Lôi Hòa Nghi tiến tới cúi người xuống chỉnh nơ trên áo con trai rồi xoa đầu cậu bé.
– Ngật Kiêu giỏi lắm!
– Mẹ, con đã 8 tuổi rồi!
– Ừm, Ngật Kiêu của mẹ lớn rồi!
– Bố mẹ, chú Bạc sắp đến rồi, chúng ta mau xuống nhà thôi ạ!
– Được!
Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương mỗi người bế một con gái cùng Cung Ngật Kiêu xuống nhà. Cặp song sinh thay đồ xong đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa đong đưa chân nhìn lên lầu đợi bố mẹ và em gái xuống.
– A, em gái xuống rồi!
Hai cục bột bì bạch chạy đến chân bố mẹ, Cung Huyền Thương nhìn người hầu ngụ ý bảo bọn họ đẩy xe nôi đến, người hầu lập tức hiểu rõ, lát sau hai tiểu công chúa ngoan ngoãn nằm trong xe nôi chơi với cặp song sinh.
Đúng lúc này người hầu bên ngoài chạy vào nhà bảo:
– Ông chủ, bà chủ, Bạc tổng và Bạc phu nhân đến rồi!
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi mỉm cười nhìn nhau, hai người đẩy xe nôi cùng ba con trai đến trước cửa đứng chờ. Lát sau một nhà năm người Bạc Kình Thương xuất hiện trong phòng khách Cung gia.
Bạc Kình Thương cùng vợ là Phó Ngữ Tình, hai người nắm tay cặp song sinh của mình là Bạc Đình Dận, Bạc Sương Âm, năm nay 7 tuổi, hai đứa trẻ chỉ nhỏ hơn Cung Ngật Kiêu vài tháng nhưng lại không sinh cùng một năm nên thành ra chỉ mới 7 tuổi. Con trai nhỏ 3 tuổi Phó Kình Lạc đang được Bạc Kình Thương ôm trên tay. Bạc Kình Thương đặt con trai xuống rồi tiến tới ôm lấy Cung Huyền Thương vỗ lưng đầy thân thiết, Phó Ngữ Tình cùng tiến tới ôm Lôi Hòa Nghi, mấy đứa trẻ gặp lại nhau cực kỳ vui vẻ, đặc biệt là Cung Ngật Kiêu và Bạc Sương Âm.
– Âm Âm!
– Anh Ngật Kiêu!
Hai đứa trẻ vui vẻ nắm tay nhau biểu lộ sự nhớ nhung sau nhiều ngày không gặp, Cung Ngật Kiêu nhìn Bạc Kình Thương và Phó Ngữ Tình xin phép.
– Chú Bạc, cô Tiểu Tình, cháu có thể dẫn Âm Âm đi chơi không ạ!
Gương mặt Bạc Kình Thương nhăn lại, hiển nhiên sợ Cung Ngật Kiêu sẽ cướp mất con gái cưng của mình ngược lại Phó Ngữ Tình cúi người sờ đầu hai đứa nhỏ, mỉm cười dịu dàng.
– Đi đi, nhưng nhớ cẩn thận đấy!
– Vâng ạ, cháu cảm ơn cô Tiểu Tình. Âm Âm, chúng ta đi chơi, anh cho em xem cây thông Noel mà bố mẹ với anh cùng trang trí!
– Vâng, bố mẹ, con đi với anh Ngật Kiêu đây ạ!
Vẻ mặt Phó Ngữ Tình vẫn dịu dàng như nước chỉ có Bạc Kình Thương không muốn thỏa hiệp nhưng cũng chỉ có thể đồng ý, ai bảo con gái anh cứ gặp thằng nhóc này là cười tít mắt chứ, vợ cũng đứng về phía thằng nhóc đó.
Cung Huyền Thương nhìn vẻ mặt của anh em chí cốt cười chảy nước mắt, vỗ vai Bạc Kình Thương.
– Anh à, vẻ mặt anh là sao chứ, con trai em cũng có ăn thịt được con gái anh đâu!
Bạc Kình Thương nhìn anh, nhướng mắt như muốn hỏi ‛Chú chắc chưa?’. Sau lại đảo mắt sang hai cô công chúa nhỏ đang nằm trong xe đẩy của nhà họ Cung.
– Đình Dận, Kình Lạc, sang chơi với em gái nhà cha nuôi đi kìa! Ngoan!
Bạc Đình Dận tính tình ranh ma phúc hắc sao có thể không hiểu suy nghĩ của bố già nhà mình, lập tức cầm tay em trai đi về phía xe nôi.
– Kình Lạc, đi, sang chơi với em gái, đã mấy tháng rồi em gái nhất định đã lớn hơn, chúng ta qua xem đi!
– Vâng!
Nói rồi hai cậu nhóc tiến tới hai chiếc xe nôi chơi đùa cùng hai cô công chúa nhỏ. Cung Huyền Thương tức khắc đen mặt, rất muốn xông tới mang bảo bối nhỏ nhà mình đi giấu, tránh khỏi ma trảo của hai tiểu quỷ nhà họ Bạc.
Hai người phụ nữ thấy chồng mình đã già đầu còn trẻ con hơn thua như vậy thì cũng chịu thua, thân thiết khoát tay nhau đi đến sofa ngồi, hai người đàn ông kia thấy thế cũng ngưng đại chiến bằng ánh mắt lẽo đẽo theo sau vợ mình.
Hôm nay là Giáng sinh, tuyết rơi dày đặc, khí trời tương đối lạnh, trong ngôi nhà nhỏ lại tràn ngập ánh đèn ấm áp và tiếng cười trẻ thơ.
Hai nhà Bạc – Cung dưới sự kết nghĩa của Bạc Kình Thương và Cung Huyền Thương mà trở nên vô cùng thân thiết. Hai ông cụ cũng thường xuyên qua lại, hiện tại vì vào đông, nhiệt độ xuống thấp, hai ông lão tuổi đã cao không chịu nổi thời tiết lạnh lẽo này nên từ đầu mùa đã cùng Lôi lão gia ra nước ngoài nghỉ dưỡng. Hiện tại Cung gia chỉ còn gia đình nhỏ của Cung Huyền Thương. Mỗi mùa Giáng sinh thì một trong hai người Cung Huyền Thương hoặc Bạc Kình Thương đều sẽ dẫn gia đình của mình đến nhà người kia sum họp gặp gỡ cùng nhau trải qua Giáng sinh, mấy năm trôi qua đã trở thành thói quen. Năm nay vì sự chào đời của hai cô công chúa mà Cung Huyền Thương mong chờ đã lâu, Cung gia lại càng tổ chức tiệc Giáng sinh hoành tráng náo nhiệt hơn nhiều.
Hai gia đình ngồi lại trò chuyện, nhìn mấy đứa trẻ tung tăng chơi đùa, gương mặt đều thể hiện sự hạnh phúc cùng cưng chiều.
Bạc Kình Thương thấy tụi trẻ chơi vui đến toát mồ hôi lập tức lên tiếng.
– Ngật Kiêu, dẫn các em lại đây nào, chơi như vậy đủ rồi!
– Vâng ạ!
Ngay sau đó mấy đứa trẻ ngoan ngoãn đi đến sofa ngồi bên cạnh bố mẹ. Người hầu lập tức mang sữa đến đặt trước mặt mỗi đứa.
Cung Huyền Thương nghiêng đầu dặn dò:
– Mang quà mà tôi chuẩn bị đến đây!
– Vâng, ông chủ!
Bạc Kình Thương nhìn người anh em của mình lắc đầu, cũng bảo người hầu ra xe lấy quà anh mang từ thủ đô đến đưa cho vợ chồng Cung và mấy đứa nhỏ.
Cung Huyền Thương chuẩn bị ba món quà cho ba đứa nhóc nhà họ Bạc.
Quà cho Bạc Đình Dận là một chiếc đồng hồ Rolex được anh đặt hàng riêng theo độ tuổi và tính cách của cậu nhóc. Thiết kế tinh xảo trẻ trung không mất đi khí chất tài phiệt nhưng cũng toát lên nhiệt huyết cùng tự do của thiếu niên.
Quà của Bạc Sương Âm là một chiếc cài tóc được chạm khắc tinh xảo từ bạch kim nạm kim cương đá quý, màu sắc phối hợp hài hòa không khiến mọi người cảm thấy khoa trương, thiết kế đơn giản nhẹ nhàng toát lên sự ngây thơ của cô gái nhỏ, sự xa xỉ tượng trưng cho giá trị quý giá của chiếc cài, hoàn toàn đủ đẳng cấp được đệ nhất thiên kim thủ đô cài trên đầu.
Quà của Phó Kình Lạc lại là một chiếc siêu xe Rolls-Royce phiên bản trẻ em được Cung Huyền Thương đặt làm riêng dành tặng cho Phó Kình Lạc. Có thể nói đây là món quà mà vợ chồng Cung Huyền Thương tốn nhiều hơi sức nhất để chuẩn bị. Hơn ai hết hai người hiểu rõ Phó Kình Lạc là đứa con quan trọng nhất với vợ chồng Bạc Kình Thương, là đứa con mà hai người đặt trên đầu quả tim yêu thương.
Ba đứa trẻ nhận quà, mặt mày vui vẻ ngoan ngoãn cúi đầu cảm ơn vợ chồng Cung Huyền Thương.
Đến lược Bạc Kình Thương, anh cũng ra tay hào phóng không phụ cái danh cha nuôi của mấy đứa nhỏ, càng không làm nhục danh hiệu hoàng đế không ngai của thủ đô.
Cung Ngật Kiêu, anh tặng cho nhóc con một căn biệt thự ở trung tâm thủ đô tấc đất tấc vàng, giấy tờ đều mang theo đủ. Đơn giản mà thiết thực.
Cặp sinh đôi Ngật Thần Ngật Uy mỗi đứa một bộ mô hình phi hành gia được mạ bạch kim và khảm đá quý.
Hai cô công chúa nhỏ cũng không thiếu phần khi cha nuôi tặng món quà Giáng sinh đầu tiên là mỗi đứa một nhãn hàng trang sức xa xỉ anh thành lập tặng riêng cho con gái nuôi. Tuổi còn quá nhỏ để trở thành chủ sỡ hữu nên tạm thời sẽ do cha mẹ quản lý, đến khi hai cô bé đủ 18 tuổi sẽ chính thức đứng tên sở hữu và mọi lợi nhuận đạt được từ 18 năm qua sẽ được vợ chồng Cung Huyền Thương trao lại cho hai con. Chỉ là con gái nuôi nhưng đã hào phóng yêu thương như vậy, có thể khẳng định Bạc Kình Thương đối với ái nữ độc nhất vô nhị của mình sủng ái có bao nhiêu huống chi Bạc Sương Âm lại là đứa con có tính cách giống với anh nhất. Cũng là một cha già cuồng con gái nhưng đôi lúc Cung Huyền Thương cũng phải ngã mũ trước cách Bạc Kình Thương nuông chiều Bạc Sương Âm, từ đó mà anh học được không ít bài hay để sau này cưng con gái.
Cung Huyền Thương quá hiểu cách làm việc của Bạc Kình Thương, quyết đoán sát phạt không chút do dự, tặng quà cũng thẳng thắn nồng nặc mùi tiền như vậy. Chỉ có đối với Phó Ngữ Tình, anh cẩn thận từng li từng tí tiến dần từng bước, không dám manh động khác hoàn toàn phong thái làm việc trên thương trường.
Cung Ngật Thần và Cung Ngật Uy sau khi cất đồ chơi thì đi đến bám vào tay Lôi Hòa Nghi lắc lắc làm nũng.
– Mẹ, con muốn làm người tuyết, anh hai, anh Hiên Vũ chị Sương Âm và Kình Lạc cũng muốn chơi.
Lôi Hòa Nghi nhướng mày nhìn đôi mắt sáng rực tinh quái của con trai.
– Là anh chị muốn chơi hay hai con muốn chơi, hửm?
Cung Ngật Thần gãi đầu ngập ngừng đáp:
– Là con và Ngật Uy muốn chơi nhưng anh hai, anh Hiên Vũ và chị Sương Âm cả Kình Lạc cũng có một chút muốn chơi?
– Con đó, đúng là miệng lưỡi trơn tru hệt như bố con, được rồi, ngoài trời rất lạnh nên mấy đứa không được ra ngoài…
Vẻ mặt hai anh em lập tức ỉu xìu như như cún con bị bỏ rơi, Lôi Hòa Nghi bật cười nói tiếp.
– Bố con biết hai đứa thế nào cũng muốn đắp người tuyết nên đã chuẩn bị rồi. Đi đi, bảo cô giúp việc dẫn các con tới nhà tuyết phía sau chơi đùa.
Năm trước Cung Ngật Thần Cung Ngật Uy nghịch ngợm nhân lúc vợ chồng Cung Huyền Thương không để ý mà chạy ra ngoài chơi ném tuyết dẫn đến sốt cao mấy ngày khiến cả nhà rối tung lên. Sau dạo đó Cung Huyền Thương cho xây dựng một căn phòng lớn phía sau nhà mô phỏng thành núi tuyết với tuyết nhân tạo hệt như thật để mấy đứa trẻ chơi đùa, nhiệt độ trong phòng được căn chỉnh vừa phải đảm bảo không có bất cứ vấn đề gì, lúc hoàn thành vẫn chưa cho mấy đứa trẻ biết để cho chúng một bất ngờ ngày Giáng sinh.
Hai anh em nghe thế thì gương mặt tươi tắn hẳn lên như bông hoa sắp kéo tàn thì được tưới nước thần, leo lên ghế mỗi đứa hôn một bên má Lôi Hòa Nghi vui vẻ nói:
– Cảm ơn mẹ xinh đẹp, con yêu mẹ nhất!
Sau đó nhìn bố già nhà mình vòng tay lên đầu làm hình trái tim.
– Cả bố đẹp trai nữa!
Xong xuôi thì xin phép cha mẹ nuôi rồi bốn cái chân ngắn lập tức chạy vụt đi đi gọi cô giúp việc dẫn mình đến nhà tuyết.
Nhìn hai đứa trẻ phấn khởi chạy đi bốn người chỉ biết cười. Lôi Hòa Nghi vỗ tay Cung Huyền Thương, anh gật đầu, cô nhìn vợ chồng Bạc Kình Thương lên tiếng khách sáo rồi đi vào trong, lát sau quay ra trên tay còn cầm theo một hộp giấy màu trắng lớn, đưa cho Phó Ngữ Tình.
– Tiểu Tình, hi vọng món quà này chị sẽ thích!
Phó Ngữ Tình đưa tay nhận lấy quà rồi gật đầu.
– Cảm ơn!
– Chị mở ra xem đi!
– Được!
Phó Ngữ Tình để hộp giấy lên chân, tay nhẹ nhàng nhấc nắp hộp lên, món quà bên trong xuất hiện trong tầm vợ chồng hai người.
Bên trong là một bức tranh được chạm khác từ pha lê, dưới ánh đèn tỏa sáng lấp lánh. Trong tranh là một cô gái váy dài thướt tha ngồi trên xích đu, cô nhắm mắt ngẩng đầu đón nắng ấm, vẻ mặt thỏa mãn mỉm cười, vây quanh cô là một rừng hoa Tulip rực rỡ sắc màu xinh đẹp bạt ngàn, mỹ nhân và danh hoa hòa hợp, đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.
Khung tranh được làm từ gỗ cao cấp sơn màu trắng, hoa văn trang trí được nghệ nhân điêu khắc thành từng đóa Tulip nối tiếp vô cùng đẹp.
Ánh mắt Phó Ngữ Tình xúc động nhìn bức tranh, đôi mắt thoáng đỏ cố kiềm chế để nước mắt không rơi xuống.
– Cảm ơn em, Nghi Nghi, thực sự cảm ơn, món quà này… chị rất thích!
– Thích là tốt rồi!
Bạc Kình Thương ngồi bên cạnh đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng Phó Ngữ Tình an ủi cô, cô quay mặt nhìn anh lắc đầu tỏ vẻ không sao.
Cô đậy nắp hộp lại, cẩn thận đặt sang bên cạnh. Lúc mày trong xe đẩy vang lên tiếng y a của Cung Hi Hòa, Cung Duyệt Hòa nghe em gái kêu cũng y a gọi bố mẹ. Cung Huyền Thương toang đứng dậy đến xem con gái xưng thì Lôi Hòa Nghi đã đè vai anh.
– Anh ngồi nói chuyện với anh Bạc đi, để em, chắc con chơi với anh chị mệt rồi nên buồn ngủ thôi.
– Được rồi, có gì thì gọi anh!
Phó Ngữ Tình cũng đứng dậy:
– Một mình em thôi thì sao trông được hai đứa chứ, để chị đi cùng em!
– Vâng!
Hai người đi đến xe đẩy, lần lượt bế hai cô công chúa nhỏ lên đi về phòng.
Cung Huyền Thương nhìn vợ con đã khuất bóng trên lầu thì nhìn Bạc Kình Thương, đi đến tủ rượu lấy một chai Whisky cùng hai chiếc li thủy tinh ra, rót rượu vào rồi cùng nâng li.
– Vợ em tặng chị dâu món quà đó, anh không giận chứ?
Bạc Kình Thương nhấp một ngụm rượu bật cười.
– Giận, sao phải giận, chẳng lẽ trong mắt chú anh lại là người hẹp hòi như vậy!
– Anh không hẹp hòi, phải nói lòng dạ anh rất bao dung!
– Huyền Thương, anh không phải người hiền lành bao dung, anh chỉ là không muốn mất cô ấy cho nên anh bao dung tất cả mọi thứ của cô ấy, Phó Ngữ Tình là ngoại lệ với anh, giống như em dâu là người duy nhất có thể khống chế em vậy!
– Có được người chồng như anh… quả thật chị ấy rất may mắn.
– Không, em sai rồi!
Cung Huyền Thương bật cười, nhún vai:
– Sai, sao em lại sai?
– Em không phải anh, em không rơi vào hoàn cảnh như cô ấy, sao em biết cô ấy gả cho anh là may mắn? Cô ấy trải qua những gì, anh đã chứng kiến chuyện gì, em không biết cho nên em sẽ không hiểu!
Gương mặt của Cung Huyền Thương lập tức trở nên nghiêm túc.
– Xem ra chuyện của hai người phức tạp hơn em tưởng rất nhiều.
– Không sai! Người khác nhìn vào đều nói cô ấy gả cho anh là may mắn đã vậy anh thà rằng cô ấy cả đời này đừng gặp anh.
– Anh nói những lời cực đoan như vậy làm gì, chẳng phải bây giờ cả hai rất hạnh phúc sao?
– Phải, bây giờ anh và cô ấy rất hạnh phúc, đó là may mắn lớn nhất của anh!
Dưới lầu hai người đàn ông dùng rượu trò chuyện, trong phòng hai người phụ nữ cũng thân thiết nói chuyện.
Phó Ngữ Tình vuốt tấm chăn đang đắp trên người Cung Hi Hòa, vẻ mặt dịu dàng.
– Thời gian trôi qua nhanh thật, nhớ lúc đó Kình Lạc cũng nằm ngủ như thế này, bây giờ đã lớn như vậy rồi.
Lôi Hòa Nghi đang ngồi cạnh vỗ về Cung Duyệt Hòa vào giấc ngủ cũng không khỏi cảm thán:
– Thời gian không chừa một ai, nhìn bọn trẻ ngày càng lớn, em nhận ra mình cũng không còn trẻ nữa.
– Phải đó, đã không còn trẻ nữa, không còn những suy nghĩ như lúc mới biết yêu nữa, chúng ta bắt buộc phải trưởng thành thấu đáo từng ngày.
Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu nhìn Phó Ngữ Tình.
– Vậy có phải chúng ta nên buông bỏ một vài chuyện không?
Động tác vỗ về của Phó Ngữ Tình chững lại sau đó mỉm cười.
– Nghi Nghi, em biết tên của Kình Lạc có ý nghĩa gì không?
– Kình Lạc – sự dịu dàng cuối cùng của Cá Voi.
– Không sai, Kình Lạc nghĩa là sự dịu dàng cuối cùng của cá voi. Phó Kình Lạc ngụ ý chính là sự dịu dàng cuối cùng của Phó Đình Thâm với chị nhưng em biết rõ sự dịu dàng anh ấy dành cho chị là không có hồi kết. Chị không quên được anh ấy, cả đời này cũng không quên được, Kình Thương hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai, cho nên anh ấy càng yêu thương Kình Lạc hơn bất cứ đứa con nào.
Lôi Hòa Nghi nhìn Phó Ngữ Tình, nhìn thấy sự cố chấp trong mắt cô ấy, mỉm cười gật đầu xem như đã hiểu. Phó Đình Thâm – tình cảm của anh ấy dành cho Phó Ngữ Tình dù là tình cảm sâu đậm Cung Huyền Thương dành cho cô cũng phải chịu thua. Đổi lại cô ở vị trí của Phó Ngữ Tình, e là cũng khó mà quên được.
❊
“Mặc dù biết đây là địa bàn của chú Bạc với chú Thương nhưng em ước gì chồng tương lai của em có thể yêu thương em như cách Phó Đình Thâm yêu thương Tiểu Tình Ca của anh ấy một phần thôi cũng được.” 🥺