Chương 10
– Rất tốt!
Không riêng gì Vương Mạnh và Lôi Hòa Nghi mà những người xung quang nghe được câu này cũng đều bất ngờ.
Trước giờ yêu cầu của Apmando đối với bạn diễn rất cao cho nên bộ phim nào anh diễn cũng đều quy tụ những cái tên đình đám. Chỉ cần diễn chung với anh mà NG quá ba lần thì người đó không cần diễn nữa.
Apmando khó tính trong diễn xuất cho nên việc khen diễn xuất của người khác cũng cực kỳ hiếm. Cho dù là những diễn viên gạo cội xuất đạo khi còn bé, chỉ cần không phải tiền bối lớn tuổi hơn của anh thì diễn tốt tới đâu cũng chỉ nhận được hai chữ ‛ tạm ổn ’ mà thôi. Vì vậy mà khi Apmando thốt ra hai từ ‛ rất tốt ’ với một người mới đến không thể mới hơn là Lôi Hòa Nghi thì khó tránh khỏi đã giáng một đòn mạnh vào tâm lý của mọi người. Cũng đủ để mọi người khâm phục khả năng của Lôi Hòa Nghi, không vì việc cô có Lôi Phong chống lưng mà xỉa xói sau lưng cô.
Lôi Hòa Nghi được khen không kiêu ngạo, đúng lễ nghĩa cười nhẹ đáp lại:
– Tiền bối quá khen!
Apmando gật đầu đáp lại rồi rời đi, Lôi Hòa Nghi nói vài câu với đạo diễn xong cũng quay người đi trang điểm lại. Vừa quay người cô đã nhìn thấy ánh mắt chán ghét, khinh thường của một cô gái khác nhìn mình.
Lôi Hòa Nghi nhíu mày, tự nhận mình không biết cô gái này càng không biết đã đắc tội cô ta chỗ nào mà cô ta lại nhìn mình như vậy.
Người kia bị Lôi Hòa Nghi phát hiện mình nhìn chằm chằm người ta cũng không có gì chột dạ, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Lôi Hòa Nghi vẫn đứng đó nhìn cô gái kia, vừa hay Ngọc Khánh đi tới, thấy Lôi Hòa Nghi cứ ngơ ngác nhìn về một phía thì khó hiểu:
– Chị Rachel, chị nhìn gì vậy.
– Ngọc Khánh, cô gái ở đó vừa rời đi là ai vậy?
Ngọc Khánh nhìn theo tay Lôi Hòa Nghi chỉ, sau đó nới với cô:
– Chị đang nói Từ Mộng sao?
– Cô ấy là Từ Mộng?
– Vâng, có lẽ chị ở nước ngoài nhiều năm nên không biết. Từ Mộng trong giới địa vị cũng rất cao, năm ngoái vừa đoạt cúp Ảnh hậu, lại là thiên kim Từ thị nên trong giới không ai dám đắc tội cô ấy cả. Ngay cả Chúc Lam là nữ minh tinh nổi nhất hiện nay, lại là đối thủ không đội trời chung với Từ Mộng cũng phải dè chừng cô ấy vì Từ thị.
– Nhưng Từ Mộng này có vẻ không thích chị cho lắm.
Ngọc Khánh nhìn Lôi Hòa Nghi tiếp tục nói:
– Chị có điều không biết, Từ Mộng ban đầu thử vai là nhắm vào vai nữ chính. Nhưng vai này bị Chúc Lam đoạt mất, cô ấy đành chọn nữ thứ, việc này đã khiến cô ấy tức giận không ít nhưng vì bộ phim này là của Lôi tổng nên cô ấy không dám làm càn. Bây giờ Chúc Lam bỏ vai, có lẽ Từ Mộng cảm thấy vai diễn này nhất định thuộc về mình. Không ngờ Lôi tổng lại muốn chị diễn, Từ Mộng bị hụt hai lần cho nên mới có ác ý với chị chăng?
– Vậy sao?
– Vâng, còn việc này nữa, người trong giới ai cũng biết Chúc Lam và Từ Mộng đều thích ảnh đế Apmando cho nên mâu thuẫn giữa họ mới gay gắt như vậy. Bây giờ chị là người mới, vừa ra mắt đã đóng cùng ảnh đế đình đám, không riêng gì Từ Mộng tương lai nhất định có rất nhiều người chỉa mũi dùi vào chị có thể bao gồm cả Chúc Lam. Có lẽ vì vậy nên Từ Mộng ừm…ghét chị nhiều hơn những người khác. Bước đi đầu tiên trong giới giải trí này mà quá thuận lợi cũng không hẳn là chuyện tốt, chị Rachel, chị có chuẩn bị sẵn sàng chưa.
Lôi Hòa Nghi vỗ vai Ngọc Khánh mấy cái, điềm nhiên nói:
– Yên tâm, mọi hậu quả…anh hai chị gánh.
– Hahaha, chị Rachel, chị may mắn thật đó.
– Đầu thai cũng là một kỹ năng mà. Vả lại…chị cũng không phải người dễ ức hiếp, Lôi Hòa Nghi này hiền chứ không lành.
– Em tin chị, người nhà họ Lôi nào ai tầm thường.
– Nha đầu dẻo miệng.
– Chị Rachel, lát nữa chị còn một cảnh quay nhỏ nữa, diễn xong chúng ta có thể về. Chị có cần phải đi chuẩn bị một chút không?
– Không cần, cảnh này chỉ là cảnh Thiên Vũ ở trong phủ xem thái y kiểm tra vết thương của Mạc Hiên mà thôi.
– Vâng!
Bên kia, tổ đạo cụ đã chuẩn bị xong, đạo diễn gọi diễn viên vào vị trí. Lôi Hòa Nghi vỗ vai Ngọc Khánh, nhắc cô thu dọn đồ đạc rồi chạy sang chỗ diễn vào vị trí.
Đúng như Lôi Hòa Nghi nói, cảnh diễn này không khó, cô chủ yếu dùng nét mặt có chú lo lắng và vài câu thoại là xong. Riêng Apmando thì chỉ cần nằm yên đó, diễn vai bệnh nhân vài phút là ổn.
Mấy cảnh quay đầu tương đối dễ đặc biệt là cảnh này cho nên Lôi Hòa Nghi diễn một lần là xong.
Vương Mạnh nhắc mọi người thu dọn đạo cụ, sau đó nói:
– Ngày mai địa điểm quay phim sẽ thay đổi, quay ở Lôi phủ của Lôi gia. Vì muốn bộ phim được chân thật nhất cho nên các cảnh quay về hoàng cung Nhạc quốc sẽ được triển khai ở Lôi phủ. Mọi người chú ý, đừng đến muộn, diễn ở chỗ Nhị thiếu, ngài ấy có thể đến giám sát bất cứ lúc nào. Rõ chưa!
Lôi Hòa Nghi nghe tin này cũng có chút bất ngờ, Lôi phủ là nhà cũ Lôi gia xây từ mấy trăm năm trước. Phong cách cổ điển không khác gì phủ đệ của các quan lớn thời xưa. Diện tích lại lớn hơn rất nhiều, dùng để quay các phân cảnh hoàng cung thì miễn chê. Nay Lôi gia chuyển về Lôi trạch nhưng Lôi phủ do tổ tiên xây dựng nên không hề có ý phá bỏ, vẫn giữ và cho người qué tước cẩn thận. Không ngờ anh hai vì ‛ Giang sơn mỹ nhân ’ mà có thể dùng Lôi phủ làm phim trường, tấm chân tình này đúng là khiến người ta đau lòng.
Cũng may ông nội đối với công việc của Lôi Lăng Quân suy nghĩ rất thoáng, nếu đổi lại là người khác, biến nhà của tổ tiên thành phim trường không bị đánh chết mới lạ.
Lôi Hòa Nghi tuy hơi bất ngờ nhưng cũng không có gì gọi là khó chấp nhận, dù sao cũng là nhà mình, diễn cũng có cảm giác hơn. Lôi Lăng Quân đúng là tốn không ít tâm huyết cho bộ phim này.
Lôi Hòa Nghi nhanh chóng mang đồ của mình cùng Ngọc Khánh rời đi, trước khi đi cũng không quên chào mọi người một câu.
Ngồi trên xe, Lôi Hòa Nghi một tay xoa cái lưng mỏi nhừ của mình một tay cầm kịch bản xem những cảnh quay ngày mai.
– Ngọc Khánh!
– Dạ!
– Ngày mai tranh thủ mua đồ ăn vặt cho chị nhiều một chút, cảnh diễn ngày mai tương đối nhiều, sẽ mệt mỏi lắm đấy.
– Vâng, vậy còn cơm trưa thì sao ạ?
– Cơm trưa…cơm trưa ở đoàn làm phin thật sự khó nuốt nhưng không cần mua đâu, chị sẽ tự làm mang theo.
– Vâng, em biết rồi.
– Đừng quên đồ ăn vặt của chị đó!
– Dạ…dạ nhưng mà chị ăn nhiều vậy thật sự không sợ mập sao?
– Không cần lo, chị có chế độ rèn luyện riêng, sẽ không mập đâu. Đúng rồi…
Lôi Hòa Nghi lấy ra một tấm thẻ nhân hàng, đưa cho Ngọc Khánh.
– Trong này có khoảng một trăm vạn, em dùng mua đồ ăn vặt cho chị đến khi kết thúc quay phim. Còn dư, em cứ giữ!
– Một trăm vạn mua đồ ăn vặt…còn lại cho em. Chị à, cái này quá nhiều, em không thể nhận, đồ ăn vặt suốt thời gian quay phim cũng không tới năm mươi vạn, em làm sao dám nhận. Lôi tổng trả lương cho em rất cao, cái này em không thể nhận nữa.
– Chị không hề ký hợp đồng với Lôi Phong, lương của anh hai cho thì vốn là tiền em đáng được nhận. Bây giờ em làm trợ lý của chị, lương của chị cho em phải khác chứ. Cứ cầm đi, dù sao kiếm được một trợ lý vừa thông minh lanh lợi vừa nhạy bén như em không dễ. Xem như chị thưởng thêm cho sự thông minh của em đi.
– Nhưng mà…
– Không nhưng nhị gì hết, tính chị hào phóng như vậy đấy, bây giờ em không nhận về sau sinh nhật em chỉ sợ giá trị quà tặng của chị sẽ không đơn giản đâu.
Lôi Hòa Nghi cười mỉm đầy thân thiện nhưng Ngọc Khánh lại tinh tường nhận ra sự nguy hiểm trong đó. Không dám nói nữa, cất kỹ tấm thẻ, trong lòng quyết tâm về sau phải mua thật nhiều đồ ăn vặt cho Lôi Hòa Nghi.
Tài xế lái xe một lúc đưa Lôi Hòa Nghi về Lôi trạch sau đó lại đưa Ngọc Khánh về nhà trọ của cô ấy.
Lôi Hòa Nghi vào nhà, lên phòng tắm rửa thay đồ xong thì cũng đến giờ cơm. Cô xuống nhà dùng bữa với mọi người, người nhà hỏi cô một chút tình hình về ngày quay phim đầu tiên. Lôi Hòa Nghi không chút giấu diếm kể lại duy chỉ không nhắc đến việc Từ Mộng có ác cảm với mình cho mọi người.
Ba Lôi, mẹ Lôi nghe con gái kể thì gật đầu hài lòng nhưng cũng không quên nhắc nhở Lôi Lăng Quân trông chừng cô.
Lôi Lăng Quân gật đầu như giả tỏi, hứa sẽ thường xuyên đến phim trường thăm em gái.
Cả nhà ăn tối xong thì chia nhau ra làm việc riêng của mình.
Lôi Hòa Nghi ở trong phòng xem lại kịch bản một lúc rồi lết thân qua thư phòng của Lôi Lăng Quân.
– Anh hai!
– Nghi Nghi, vào đây đi, có chuyện gì thế?
– Lúc nãy có một chuyện ở đoàn làm phim em không nói với mọi người.
Lôi Lăng Quân thoáng nhíu mày, nghe ngữ khí của em gái là biết không phải chuyện tốt.
Lôi Hòa Nghi nhớ lại thái độ của Từ Mộng, sắc mặt lạnh nhạt lên tiếng:
– Nữ thứ của bộ phim – Từ Mộng hình như không thích em lắm.
– Em muốn xử lí thế nào…đổi diễn viên hay sao?
– Đổi diễn viên thì không cần dù sao danh sách diễn viên tham gia cũng đã công bố, bây giờ vừa bắt đầu quay đã đổi có vẻ không hay lắm. Mũi dùi dư luận đều sẽ hướng đến em, chuyện đến tai bố mẹ thì sẽ không tốt. Huống chi cô ta cũng chưa gây sự gì với em, em chỉ muốn đề phòng trước thôi.
– Thế em muốn sao?
– Từ Mộng có bí mật gì không thể để bị tiết lộ không?
Cô cũng chỉ muốn nắm trước một ít bí mật để có bị người hãm hại thì còn có thể trả đũa. Có điều cô ở nước ngoài nhiều năm, hiểu biết về giới giải trí trong nước không nhiều. Chút việc nhỏ này cô lại không muốn phiền đến thế lực nhà họ Lôi. Ngược lại Lôi Lăng Quân ở trong giới này đã lâu, có chuyện xấu gì chưa từng thấy, để anh ra tay sẽ hợp hơn.
– Anh hiểu ý em rồi, yên tâm, đừng nói là Lôi thị, chỉ riêng Lôi Phong cũng đủ để chèn ép Từ thị không thể trở mình rồi. Mọi chuyện anh sẽ lo, em chỉ cần đóng phim thôi.
– Vâng, cảm ơn anh hai.
– Đừng nói cảm ơn khách khí như thế, chính anh mới cần cảm ơn em vì đã chấp nhận lời thỉnh cầu của anh. Mau nghỉ ngơi sớm, mai còn đi đóng phim.
– Vâng, anh hai ngủ ngon.
– Ngủ ngon!