Chương 1: Trở về
Một gia đình năm người gồm một cặp vợ chồng độ tuổi 50 cùng với ba chàng trai trẻ cao lớn tuấn tú phi phàm. Giữa sân bay tấp nập người đi kẻ lại, gia đình này lại phi thường nổi bật không chỉ vì vẻ ngoài xuất chúng mà còn là vì khí thế bức người của họ.
Năm người trên mặt đều có một chiếc kính râm bảng lớn che kín mặt, nhìn vào đều cảm thấy bọn họ rất lạnh lùng, không ai dám tới gần.
Cả năm người đều hướng mắt về một phía, đến khi thấy một thân ảnh quen thuộc thì vẻ mặt kiền trở nên nhu hòa, vô cùng dịu dàng. Ba chàng trai cao lớn vẫy tay thu hút sự chú ý của người nọ.
Phía xa đó, một cô gái thân hình dong dỏng cao, bước từng bước uyển chuyển đi về phía mọi người. Cô mặc quần jean ống rộng phối với chiếc áo thun màu trắng ngắn, bó sát, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn góp phần tôn lên dáng người hoàn hảo của mình. Mái tóc nâu xinh đẹp xõa dài, uốn lượn theo từng bước đi vô cùng quyến rũ. Trên mặt đeo một chiếc kính râm cũng không che nổi vẻ xinh đẹp và sự vui vẻ khi gặp lại người thân của cô.
Khi cách gia đình không còn xa thì cô gái chuyển từ đi sang chạy thật nhanh nhào vào lòng mọi người.
Trước là người cha yêu quý luôn coi cô là bảo vật trời ban mà yêu thương cưng nựng – Lôi gia chủ Lôi Lăng Trung, sau đó là người mẹ tuy có chút nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ phạt cô điều gì – Lôi phu nhân Tiêu Thanh Vân.
Tiếp đó lần lượt là ba người anh tuấn tú có một điểm chung là cuồng em gái, lần lượt là anh cả Lôi Lăng Triệt, anh hai Lôi Lăng Quân và cuối cùng là anh ba Lôi Lăng Hàn.
– Ba, mẹ, ca, Nghi Nghi rất nhớ mọi người nha.
Lôi phu nhân yêu thương bẹo má con gái:
– Nhớ ba mẹ mà vẫn còn muốn đi xa, con nhóc này còn có lương tâm không thế?
– Con đi du học mà, có đi chơi đâu. Lần này về rồi sẽ không còn đi lâu vậy nữa đâu, con gái từ nay sẽ ở bên cạnh ba mẹ mãi mãi.
Lôi lão gia cưng chiều nhìn con gái, trêu chọc:
– Gì mà ở mãi chứ, con không tính lấy chồng sao?
– Ở rể là được mà.
Anh hai Lôi Lăng Quân liền lên tiếng trêu chọc:
– Ở rể gì chứ, con rể của Lôi gia là người sẽ ngoan ngoãn ở nhà giúp vợ dạy con sao?
– Em mặc kệ.
Anh cả tính tình cứng rắn đúng chất thẳng nam lên tiếng:
– Thôi được rồi, Nghi Nghi vừa xuống máy bay chắc đã mệt, mau đi ăn đi. Để con bé đói nó lại nháo cho coi.
Lôi Hòa Nghi tức giận kháng nghị:
– Anh, anh nói như thể em là người chỉ biết ăn không bằng.
Lôi Lăng Hàn thế nhưng chìa mặt ra, thêm dầu vào lửa:
– Không phải sao?
Lôi Hòa Nghi có một loại xúc động muốn bổ não mấy ông ang trai của mình ra xem bên trong có gì. Em gái yêu quý đi du học mấy năm trời trở về, phận làm anh trai không thể nói vài lời ngon tiếng ngọt cho người ta vui lòng sao? Cứ thích chọc người ta giận là thế nào?
Nhìn thấy con gái tức giận, hai ông bà Lôi gia thi nhau nhéo tai mấy thằng con trai. Nghe được tiếng la oai oái của anh trai, sắc mặt Lôi Hòa Nghi liền tươi tắn lên, cười khúc khích:
– Đáng đời!
Lôi phu nhân kéo tay con gái cùng mọi người rời đi, vừa đi vừa nói:
– Thôi, không đùa nữa, mẹ đã đặt bàn ở một nhà hàng Trung truyền thống rồi, chúng ta mau tới đó ăn đi.
– Chỉ có mẹ là hiểu Nghi Nghi nhất.
Cả gia đình chia nhau lên hai chiếc siêu xe Rolls-Royce đời mới bản giới hạn, cùng nhau đi đến nhà hàng dùng bữa.
Lôi Hòa Nghi ở nước ngoài nhiều năm, ăn mãi món Tây đã ngán đến tận óc nay được nếm lại hương vị quê nhà nên cảm thấy phi thường thỏa mãn. Ăn nhiều hơn bình thường một chút nên đã khiến mấy ông anh trai cuồng em gái được dịp trêu chọc.
Nhưng quy tắc của Lôi Hòa Nghi là khi ăn thì tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến cho nên cho dù có bị chọc thì cũng phải dùng xong món đang ăn dở mới nói lại.
Bữa cơm gia đình diễn ra vô cùng vui vẻ, hài hòa. Sau khi ăn, mọi người trở lại dinh thự Lôi gia. Người làm thấy chủ về thì nhanh chân ra tiếp đón, nhìn thấy Lôi Hòa Nghi trở về thì cung kính chào:
– Mừng đại tiểu thư về nhà.
Lôi Hòa Nghi thân thiện, mỉm cười đáp lại:
– Cảm ơn mọi người, tôi có mang quà về cho mọi người đấy, lát nữa tự chia nhau nha.
– Cảm ơn tiểu thư.
– Không có gì, vẫn phải cảm ơn mọi người thời gian qua chăm sóc gia đình tôi.
– Tiểu thư quá lời.
Lôi Hòa Nghi cười rồi đi đến chỗ bác quản gia già của Lôi gia, ôm ông đầy ấm áp:
– Lão Phúc, đi mấy năm mà cháu nhớ ông quá, xem kìa, tóc ông lại trắng thêm rồi, sau này phải nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Việc gì không quan trọng thì để mọi người làm, ông đừng có lúc nào cũng hăng hái làm việc lại ảnh hưởng đến sức khỏe đấy ạ.
Lão Phúc hiền từ nhìn Lôi Hòa Nghi:
– Được Nghi Nghi quan tâm là ông đã thấy vui rồi, việc trong nhà cũng không làm ông khó chịu đâu. Ông ngày càng già là vì nhớ Nghi Nghi quá đấy.
– Ối, ông làm con ngại quá, ông đúng là bạn già của ông nội con mà, giọng điệu y hệt thôi.
– Hahaha, ông ấy biết con về nhất định sẽ rất vui đây. Có thời gian nhớ đến thăm ông ấy, ông nội con nhớ con lắm đấy.
– Vâng, con biết rồi ạ, vậy con lên phòng trước đây ạ.
– Được.
Lôi Hòa Nghi quay lại mang theo mấy cái vali của mình, ba người anh trai không phiền người làm, cùng chung tay mang giúp vali em gái lên phòng.
Mọi người đi vào trong nhà, Lôi gia chủ nhìn bóng dáng vui vẻ của con gái:
– Nghi Nghi năm nay chỉ mới 21 tuổi nhưng lại trưởng thành hơn những cô gái đồng trang lứa rất nhiều. Thật sự khiến người ta vừa thương vừa đau lòng, đứa con gái này của nhà chúng ta tốt đẹp như vậy thì con rể phải như thế nào mới xứng đây.
– Anh này, con gái chỉ mới 21, vẫn còn nhỏ, đã vội muốn gả con ra ngoài rồi sao? Em không cho phép đâu đấy.
– Anh chỉ nói vậy thôi chứ có gả liền đâu, bác Phúc, bác là người từng trải, cùng với bố cháu tiếp xúc nhiều người, bác thấy ai xứng đáng với Nghi Nghi nhà chúng ta.
Lão Phúc vẻ mặt hiền từ cúi đầu suy nghĩ, ngay khi Lôi gia chủ vừa nhắc đến người phù hợp với Lôi Hòa Nghi thì ông đã nghĩ đến một đối tượng.
– Theo lão thấy thì cháu trai nhà lão Cung là đối tượng phù hợp nhất với Nghi Nghi nhà chúng ta. Xét về gia thế, dung mạo, tài năng thì cậu ấy thuộc dạng xuất sắc nhất. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của lão, quan trọng nhất vẫn là quyết định của Nghi Nghi, con bé không yêu thì có tốt đến đâu cũng vô ích.
– Bác Phúc nói cũng đúng, chỉ là con gái cành vàng lá ngọc của chúng ta kiếm chồng cũng phải kiếm một thanh niên tài năng xuất chúng. Mà cháu trai bác Cung lại vô cùng phù hợp, mắt nhìn người của nha đầu nhà chúng ta cũng rất cao, cỡ như Cung Huyền Thương chắc có thể vừa mắt nó.
– Em đã nói là đừng tính chuyện gả con gái em ra ngoài rồi mà.
– Aida, anh chỉ tính trước thôi, con gái nhà chúng ta nói gả thì gả chứ đâu có bỏ, Lôi gia này chỉ có một đứa con gái độc nhất vô nhị, anh có thể để nó chịu ủy khuất gì sao?
– Cung Huyền Thương cũng không tồi, em chỉ mong nó sẽ không giống tên tiểu tử đáng chết họ Trình kia.
– Yên tâm, chuyện năm đó anh tuyệt đối không để nó lặp lại, con gái Lôi gia chịu một lần tổn thương là đủ rồi. Tuyệt đối không có lần thứ hai.
Nhắc đến chuyện năm đó, không khí giữa ba người lại lâm vào trầm mặc.
Trên phòng, Lôi Hòa Nghi được anh trai giúp xách vali lên nên đã tiết kiệm không ít sức lực. Dọn dẹp xong thì cô cũng thấm mệt nên nằm thẳng chân trên giường, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.