Chương 10: Nhóc Con
***
Khương Đường trở về Đế Đô là chuyện của hai ngày sau, ngày ba tháng mười hai thì bắt đầu tiến tổ.
Mùa đông lạnh lẽo, cô gần như không muốn ra đường vào mấy ngày này. Vì vậy mà thiếu chút nữa đã hủy bỏ chuyến bay về nhà. Nhưng mà nếu vậy thì sẽ rất lâu mới gặp được cha mẹ, nên cô đành chiều lòng họ mà về nhà một chuyến.
Khương Đường đôi lúc cảm thấy may mắn khi mình không kế nghiệp của ba mẹ.
Khương gia ở Đế Đô cũng được xem là gia tộc thương nhân hào môn, đứng đầu tập đoàn của gia đình cô là bác cả cùng với anh họ.
Lúc cô ba tuổi tuy kí ức không được rõ ràng, nhưng vẫn nhớ lúc ấy ông nội vốn định chia cổ phần tập đoàn ra làm hai, một phần cho bác cả của cô, phần còn lại là cho ba cô.
Ba của cô lúc đó xảo quyệt, hôm trước nhận được cổ phần, hôm sau liền chạy đến trước mặt bác cả khóc lóc than vãn một hồi, thành công lừa được bác cả quản lý cả tập đoàn, mỗi ngày đều vất vả mà chạy tới chạy lui, ba cô thì ngược lại, đều nằm ở nhà cầm tiền hoa hồng mà tận hưởng cuộc sống.
Thuận tiện cưới được một thiên kim tiểu thư mới từ nước ngoài về.
Mẹ cô chính là cô thiên kim đó.
Khương Đường cũng từng hỏi mẹ cô là bà coi trọng ông Khương ở điểm nào.
Chẳng qua cô ngàn vạn lần tưởng tượng cũng không nghĩ lại nhận được đáp án như vậy.
Mẹ cô khi đó nói: “Khi đó mẹ coi trọng ông ấy, không phải là vì ông ấy mỗi ngày đều không cần đi làm vẫn có tiền tiêu xài hay sao. Thử hỏi trên đời này có người nào tốt hơn vậy nữa chứ? Vừa nhìn đã biết không đơn giản. Mà mẹ khi đó lại thích yêu đương cùng người thông minh!”
Ngày đó khi nghe được lý do này, Khương Đường khiếp sợ cả nửa ngày cũng không nói được lời nào.
Này chẳng phải là “ham ăn biếng làm” hay sao, nhưng bốn chữ này lại được giải thích một cách tốt đẹp như vậy, cô đành phải cười gượng hai tiếng, nội tâm sau đó cảm thấy may mắn: cũng may mình không di truyền cái tính đó của hai người, mình vẫn là thanh niên tốt của xã hội chủ nghĩa lấy lao động là vinh quang!
Khương Đường cùng trợ lý của mình tiến tổ, lúc đi còn mang theo ít đặc sản của Đế Đô. Nơi lấy cảnh nhìn rất hẻo lánh, có thể dùng bốn từ “thâm sơn cùng cốc” để miêu tả, chắc mọi người sẽ nhớ đồ ăn của Đế Đô lắm.
Cô bảo An An chia đồ ăn cho mọi người, còn mình thì đi theo đạo diễn chào hỏi các diễn viên khác trong đoàn một chút.
Nửa tháng nay Nguyên Chấn vẫn luôn tìm hiểu cô gái nhỏ này, rốt cuộc là người này có sức hút gì lại có thể khiến một Giang Kỳ lạnh lùng để mắt đến.
Tìm hiểu nửa tháng cũng không biết thêm được gì, càng không dò ra được nguyên nhân, cuối cùng ông nhìn lại diện mạo của cô gái này, liền rút ra kết luận: tên nhóc Giang Kỳ này lại thích trâu già gặm cỏ non!
“Tiểu Khương, người này là nam chính của chúng ta, Giang Kỳ.”
Nguyên Chấn chậm rãi giới thiệu.
“Em biết rồi ạ, chào tiền bối Giang!” Khương Đường vươn tay.
Tuy rằng ở trong mắt Khương Đường, cô và anh đã sớm hình thành tình anh em cách mạng thân thiết, nhưng mà trước mặt người khác vẫn nên tỏ ý chưa thân thiết thì hơn.
Dù gì thì mối quan hệ hữu nghị kia cũng không thể nhìn thấy ánh sáng được, ăn lén đồ ngọt cũng không phải việc có thể đưa ra ánh sáng nha!
“Xin chào, tiểu Khương!”
Giang Kỳ lại một lần nữa nắm lấy đôi tay đã lâu chưa chạm vào kia, có chút luyến tiếc khi buông ra, tuy miệng gọi “tiểu Khương” nhưng ánh mắt lại liếc về vị “râu dài” bên cạnh.
Hợp tác nhiều lần như vậy, Nguyên Chấn sao có thể không hiểu chút tâm tư này của anh.
Đã sớm hiểu rồi.
“Khương Đường à, còn người này là nữ chính của chúng ta, An Bội.” Nguyên Chấn chỉ qua bên phải.
“Vâng ạ, chào An tiền bối, em rất thích phim của chị.”
Khương Đường lại chào hỏi thêm lần nữa.
“Xin chào, Khương Đường.”
An Bội im lặng mà đánh giá người trước mặt, muốn biết xem rốt cuộc nhóc con này có điểm gì đặc biệt mà có thể hấp dẫn được vị ảnh đế lạnh lùng kia.
Không sai, chính là nhóc con.
An Bội cao gần mét tám, lúc trước là người mẫu quốc tế, gần đây mới lấn sân sang diễn xuất.
Mà Khương Đường thì sao. Trên baidu nói cô chỉ cao 1 mét 65.
An Bội không chỉ nổi tiếng trong giới người mẫu. Đóng phim được ba năm, đã giành được vị trí Ảnh hậu Kim Tượng.
Dùng lời của thế hệ đi trước chính là, An Bội trời sinh để bước vào giới giải trí, kĩ năng diễn xuất mang lại cảm giác cuốn hút, khiến người khác hâm mộ không thôi.
An Bội nhìn cô từ đầu đến chân, lại đưa ra kết luận: khó trách Giang ảnh đế lại thích, đổi lại là cô ấy, cũng không nhịn được nhìn nhiều một chút. Cô gái nhỏ đáng yêu xinh xắn, người khác không thích mới là lạ.
Nhưng hình tượng của cô ấy là một đại mỹ nữ lạnh lùng khó gần, không thể biểu hiện quá mức, liền đeo kính râm lên, che khuất đi đôi mắt mắt mang theo một tia hứng thú của mình.
Tiết mục giới thiệu nam nữ chính đã qua, Nguyên Chấn liền nhận ra nam thứ không thấy đâu, liền quay đầu hỏi.
“Các người có ai nhìn thấy Đoạn Hoành Vũ không?”
Nhân viên trong đoàn sôi nổi lắc đầu, ai biết được tên nhị thế tổ kia đi đâu chứ?
An Bội thấy ở đây không có việc của mình nữa, liền mang theo một đám người đi vào phòng hóa trang, bắt đầu chuẩn bị.
Nháy mắt chỉ còn lại Khương Đường, Giang Kỳ, cùng với đạo diễn râu dài.
Nguyên Chấn không tìm được người, nhịn không được mắng một tiếng: “Cái tên nhóc thúi kia, nếu không phải bối cảnh của cậu ta lớn, tôi còn nhịn cậu ta đến giờ sao!”
“Ông đừng chỉ nói miệng thôi, có bản lĩnh thì đuổi anh ta đi!”
Giang độc miệng lại online rồi.
“Tên nhóc cậu nói nghe nhẹ nhàng nhỉ. Tôi đây đem cậu ta đuổi đi, ai diễn vai nam thứ giúp tôi!?”
Đúng là người đứng nói chuyện không biết đau eo mà.
“Tôi chỉ đưa ra kiến nghị tạm thời thôi, quyết định thế nào đều là do ngài chứ đạo diễn.”
Hờ hờ, kiến nghị tạm thời thôi! Tôi còn hiếm lạ gì cái đức hạnh của cậu hả!
Nguyên Chấn yên lặng mắng chửi anh trong lòng một hồi. Nhìn bộ dạng chuyện này không có nửa điểm liên quan đến tôi kia xem, cũng không biết lúc trước là ai tích cực tìm người diễn vai nữ ba đến vậy!
Cậu cứ giả vờ đi!
Khương Đường đứng ở giữa nhìn hai người tôi một câu ông một câu, yên lặng cúi thấp đầu. Chủ yếu vì cô thấy mình cũng không quá thân thuộc với chỗ này, với lại cô không nghĩ tới người lạnh nhạt như tiền bối Giang lại có lúc giận dỗi người khác. Đúng là khác xa với tưởng tượng mà!
Nguyên Chấn lười cùng anh tranh luận, chỉ đem tầm mắt chuyển sang Khương Đường đang đứng bên cạnh: “Kịch bản chắc cô đã quen rồi đúng không, bởi vì nữ số 3 tạm thời gặp sự cố, không thể quay tiếp được, vốn dĩ vai này sớm đã đóng máy, nên hiện tại chúng ta chủ yếu là quay cảnh của nhân vật này thôi.”
“Em biết rồi ạ, thưa thầy. Lúc trước em đã xem qua kịch bản mà thầy đưa cho em, có tổng cộng mười ba cảnh, em sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt!” Khương Đường hướng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn ông.
Bị đôi mắt đơn thuần như vậy nhìn thẳng, làm cho cái mặt già của ông cũng đỏ lên, trong lòng nhịn không được lại mắng Giang Kỳ một hồi, đúng là cáo già, cô nhóc nhỏ như vậy cũng có ý đồ cho được!
– –
Khương Đường ở đoàn phim cũng không tệ lắm, chủ yếu là do thức ăn quá ngon, hơn hẳn đoàn phim của Lâm Thịnh.
Quả nhiên không có so sánh sẽ không có đau thương, haizzz…
Về điểm này, đúng là Khương Đường trách nhầm Lâm Thịnh rồi, Nguyên Chấn so với ông cũng không hào phóng hơn bao nhiêu đâu.
Nguyên nhân bữa ăn tốt như vậy, là do tên nào đó sợ cô không được ăn ngon, nên âm thầm thay đổi phần ăn của đoàn phim mà thôi.
Ở đoàn phim mấy ngày, Khương Đường đại khái cũng nắm rõ tình hình của đoàn, so với đoàn phim trước đây của cô không khác biệt lắm, đa số người thuộc dạng phật hệ*, ngoại trừ cái người phụ trách vai nam số 2 kia, rõ rành rành là một tên nhà giàu thích giở tính thiếu gia.
*Phật hệ: nghĩa là như thế nào cũng được, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được, có người coi nó là một thái độ sống, cũng có người coi nó là sự phàn nàn đối với đời sống, có người xem nó là sự giải phóng áp lực chỉ cần bản thân cảm thấy thoải mái, đại khái kiểu gì cũng được. (Theo google)
Nhắc đến vị nam số 2 này, cô cùng anh ta còn quay chung hai cảnh, nhưng mà cô tiến tổ cũng mấy ngày, đến góc áo của anh ta cũng chưa thấy được.
Hỏi đạo diễn, thầy ấy liền nói nam số 2 phải xuất ngoại chụp quảng cáo, đợi chụp xong sẽ về.
Hiện tại đã hoàn thành cảnh diễn buổi sáng, lúc đang ăn cơm trưa, Khương Đường bưng hộp cơm một mình ngồi trong góc.
An An gần đây bị bệnh, nên cô không cho chị ấy đi theo, để chị ấy nghỉ ngơi cho khỏe lại đến đoàn phim sau.
Ngày thường đều do An An chăm sóc, Khương Đường cũng không nghĩ đến chuyện tìm thêm trợ lý tạm thời gì đó, với lại cô cũng không phải trẻ con, không cần mỗi ngày phải có người đi theo. Hơn nữa, một mình cũng có chỗ tốt của một mình nha.
Có thể lén ăn thêm nhiều đồ ngọt hơn~
Kẹo ngọt nè, bánh quy gấu nhỏ gì gì đó, gần đây đều do Giang tiền bối tìm được sau đó chia sẻ cho cô, khiến cho mặt của cô vất vả lắm mới nhỏ đi một vòng, liền bị đống đồ ăn ngọt này dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, béo lên một vòng nữa.
Nhìn gương mặt tròn vo trong gương, Khương Đường có chút thương tâm, tại sao cô không phải loại người ăn bao nhiêu cũng không mập chứ!!!
Nghĩ vậy, cô có chút buồn bực, mang tất cả căm giận trút lên miếng thịt kho trong miệng, tàn nhẫn nhai nhai nhai cắn cắn cắn.
Nhìn vào không giống nhai thức ăn, mà giống cắn xé kẻ thù hơn.
Giang Kỳ vừa đi đến liền trông thấy gương mặt tức giận của cô gái nhỏ, giống như bé hamster nhỏ đang phình má nhai thức ăn.
Anh liền đến gần.
“Làm sao vậy? Ai chọc đến em rồi?”
Trãi qua một khoảng thời gian, Giang – không ngừng nỗ lực – Kỳ đã thành công cùng cô gái nhỏ làm bạn tốt.
Nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ, anh không định chỉ làm bạn tốt với cô.
Chỉ muốn làm anh trai của cô.
Yêu đương với anh trai gì gì đó, nghe cũng có vẻ thú vị.( e hèm, ảnh đế thỉnh tự trọng=)))))
“Tiền bối Giang, anh tới rồi à! Anh đã ăn chưa?”
Khương Đường vội nuốt miếng thịt xuống, hỏi anh.
“Tôi ăn rồi. Phải rồi, cơm của đoàn thế nào? Có hợp khẩu vị không?”
Tuy thắc mắc vì sao anh lại hỏi như vậy, nhưng Khương Đường vẫn thành thật trả lời anh: “Ăn rất ngon, so với thức ăn của đoàn phim đạo diễn Lâm thì ngon hơn nhiều.”
Đồ ăn trong đoàn phim của Lâm Thịnh khó ăn đến nổi cô tình nguyện không ăn cơm để giảm cân.
“Thích thì tốt rồi. À phải, trợ lý nhỏ kia của em đâu rồi, tại sao không thấy tới vậy?”
Giang Kỳ nhìn quanh bốn phía, xác định không có bóng dáng của trợ lý nhỏ cả ngày đều dính theo cô kia.
“An An bị bệnh, nên em để chị ấy nghỉ ngơi ở khách sạn vài ngày.”
Khương Đường cũng vừa ăn xong hộp cơm, thu dọn sạch sẽ vừa định ném đi, Giang Kỳ ngồi phía sau cũng rất tự nhiên mà cầm lấy hộp cơm trong tay cô, dù gì thì sau lưng anh cũng là thùng rác.
Vào lúc cầm lấy hộp cơm, lại “không cẩn thận” đụng phải tay của cô gái nhỏ, chính xác là không phải cố ý, chỉ là vô tình đụng phải mà thôi.
“Để tôi.”
Giang Kỳ cầm túi rác, ném vào thùng rác phía sau, sau đó nói: “Sau khi đóng máy bộ này, em có kế hoạch gì không?”
“Kế hoạch sao ạ? Trước mắt còn chưa quyết định, nhưng mà có thể trong thời gian tới sẽ không quay phim nữa, chắc là sẽ thu âm mấy bài hát, sau đó tổ chức buổi diễn gì gì đó.”
Lúc trước cô từng hứa với fan sẽ tổ chức 5 buổi biểu diễn, nhưng vẫn chưa thực hiện được, nên dự định sẽ tổ chức sau Nguyên đán.
“Không nghĩ tới cái gì khác à?”
Yêu đương chẳng hạn… Nhưng lời này anh chỉ có thể giữ trong lòng, nói ra sợ là cô gái nhỏ sẽ cảm thấy mình lỗ mãng mất.
“Cái khác ạ? Em không thích tham gia gameshow, với lại năm nay em đã đóng hai bộ phim rồi, còn bài hát thì lại chưa được bao nhiêu hết.”
Cô vẫn chưa quên sự nghiệp chính của mình là ca sĩ. Đóng phim chỉ là hứng thú nhất thời thôi.
“Vậy sao. Thế thì làm sao bây giờ, hiện tại tôi đang quay một gameshow, yêu cầu của chương trình là phải tham gia cùng một người bạn thân thiết trong giới, hơn nữa lại phải là khác phái. Chắc em cũng biết trong giới này tôi không thân thiết được với mấy người, càng đừng nói đến là bạn khác phái.”
Giang Kỳ tận lực hiện ra sự phiền muộn, biểu cảm trên mặt phải dùng từ ưu sầu để hình dung, người khác nhìn vào còn tưởng anh đang gặp chuyện lớn gì đó.
“Tiền bối muốn em giúp anh sao?”
Khương Đường không phải ngốc, nếu không muốn nhờ cô giúp đỡ, anh căn bản không cần nhắc tới trước mặt cô.
“Đúng vậy, không phải em từng nói chúng ta là tình anh em hữu nghị hay sao?”
Hôm đó chủ động nói chuyện với cô, cố tình hỏi quan hệ giữa hai người là gì, rốt cuộc nhận lại câu trả lời khiến anh sững người ngay tại chỗ.
Tới lui nửa ngày, anh gần như thể hiện hết ra bên ngoài, vậy mà cô nhóc đều làm như không hiểu.
Cũng không thể trách Khương Đường được, ngay cả anh cũng không hiểu rõ tình cảm của mình, thì làm sao cô nhận ra là anh đang theo đuỗi mình cơ chứ.
“Vậy thế này đi, để em về xem lại lịch trình của mình, tiền bối cứ đưa trước kế hoạch chương trình ki cho em, nếu như không có vấn đề, em sẽ đến giúp anh.”
Dù gì thì mỗi ngày anh ấy đều cho mình ăn đồ ngọt nhiều như vậy, coi như báo đáp một chút.
Tục ngữ có câu, “bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm”*, không phải sao.
Đúng, chính là như vậy!
*Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: câu gốc là Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản, nghĩa là ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng phải mềm mỏng hơn.(Theo chị Google)
***
Tác giả có lời muốn nói
Tác giả: Nghe nói Đường Đường là người mềm mỏng nhu nhược hả?
Giang Kỳ: Làm sao tôi biết được. Nếu không ngài cho tôi nếm thử trước?
Tác giả: Cậu nghĩ đẹp quá!!! Cậu không biết Tấn Giang không cho phép làm như vậy sao?!?
Tác giả quyết định hôm nay phải đi ngủ sớm. Hai ngày liên tục đi ngủ vào lúc 3, 4 giờ sáng, bây giờ cảm giác như đầu óc không còn là của mình, mơ mơ hồ hồ!
***Hết chương 10***