Chương 6: Mơ hồ
Rõ ràng là không quen biết, nhưng anh lại ra mặt giúp cô, dặn dò quan tâm cô, ánh mắt mặc dù nhìn người khác có vẻ rất lạnh nhạt nhưng khi đối diện với cô lại nóng bỏng mãnh liệt.
Chắc mình suy nghĩ nhiều thôi!
Hứa Tư Hạnh tự an ủi chính mình, nghĩ rằng sẽ cách xa anh một chút là được.
Phó Minh hoàn toàn không có điểm gì xấu cả, nhưng trên người anh tỏa ra một loại khí tức khiến cô cảm thấy bị áp bức, khi đứng trước anh, cô sẽ không tự chủ được mà có chút sợ hãi.
Người như vậy, cô không dám dây vào, cũng nhất định không thể thân thiết, cô muốn ở bên một người cho mình cảm giác thoải mái, an toàn hơn.
Quả thật Phó Minh không hề biết vẻ mặt của mình có bao nhiêu dọa người, vì dù gương mặt này có lạnh nhạt đến mức nào đi nữa thì xung quanh vẫn rất nhiều người không chùn bước mà tiếp cận anh, nên Phó Minh cảm thấy không có vấn đề gì.
Nhưng khi gặp lại cô gái nhỏ kia, anh liền biết, vẻ mặt làm như không cảm xúc của mình không dùng được, anh cũng sẽ không tự chủ được mà muốn đến gần cô, muốn ôm, muốn hôn, muốn sờ, còn muốn.. làm cô.
Nhưng anh cũng biết rằng, cô gái nhỏ đơn thuần mềm mại đáng yêu biết chừng nào, anh không muốn dọa cô mà không hề biết ánh mắt của anh nổi rõ ham muốn này, nóng bỏng như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến cô e dè mà xa lánh anh.
Hứa Tư Hạnh về đến chung cư thì vội đi tắm rửa rồi nằm vật ra giường, muốn ngủ mà không ngủ được vì chân tay đều rã rời, không buồn động đậy.
Cô và Hướng Lam là quan điểm nước sông không phạm nước giếng, mà bản thân cô cũng chẳng muốn biết cô bạn này đang làm gì.
Lê đôi chân mệt mỏi ra khỏi phòng thì thấy Hướng Lam đang ăn mì tôm, cô cũng đi đun nước rồi nấu mì tôm ăn cho nhanh.
“Cậu cũng ăn mì tôm sao?”
“Ừ.”
Dù gì ra vào cũng chạm mặt nhau nên thỉnh thoảng hai người cũng giao tiếp những câu như thể hiện sự tồn tại của bản thân mình.
Khi vừa vào lấy ấm siêu tốc để đun nước, Hứa Tư Hạnh thấy có mấy chiếc bát cùng đôi đũa ở bồn rửa, cả chỗ mì tôm mấy hôm trước cô mua chỉ còn lại một gói, có lẽ là Hướng Lam đã lấy ăn nó suốt mấy ngày nay, nhưng chắc thấy cô không ở nhà là bát ăn xong cũng không rửa.
Hứa Tư Hạnh ăn rồi rửa phần của mình còn Hướng Lam thì vừa ăn vừa nghịch điện thoại nên vẫn chưa ăn xong, lát ăn xong chắc cô ấy sẽ rửa luôn.
Ăn xong vào phòng, cảm thấy khá hơn một chút, Hứa Tư Hạnh ngồi lên mạng một chút rồi cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Ngày hôm sau, Hứa Tư Hạnh đã tự biết mang nước đóng chai ở nhà đi, Trình Điềm thấy cô mang nước liền vỗ đầu trách mình ngốc vì không biết mang nước đi giống cô, vừa làm trò ôm cô, miệng vừa không ngớt khen cô tinh tế hiểu chuyện, anh trai của mình mà được làm chồng Tư Hạnh ắt phải có phước lắm.
“Đã nói không có được trêu mình rồi mà Trình Điềm.”
Nói rồi khuôn mặt ra vẻ tức giận làm Trình Điềm phải phì cười, còn không nhịn được mà xoa xoa hai cái má bánh bao mềm mại của cô:
“Khuôn mặt cậu khi tức giận trông cũng đáng yêu lắm đó Tư Hạnh à, haha.”
Thật hết nói nổi với cô bạn này, sơ hở là lại đi chòng ghẹo cô.
Phó Minh hôm nay cũng chuẩn bị nước mà không thể mang ra, gương mặt không mấy dễ chịu nhìn chằm chằm Trình Điềm đang ôm cô.
Cô gái kia sơ hở là ôm cô gái nhỏ của anh, anh còn chưa được ôm cô nữa kìa, càng nghĩ càng thấy khó chịu mà không thể làm gì được.
Các bạn học nữ biết hôm qua có một anh chàng đẹp trai đến phát nước nên hôm nay cũng chịu khát mà ra ngồi đợi.
Nhưng kết quả là trai đẹp đã không thấy, nước cũng chẳng có, làm hại các cô chịu khát đến lúc ra về.
Cả nửa tháng khi cô học quân sự, thỉnh thoảng anh sẽ đều đến xem cô có vấn đề gì không.
Vì vừa phải học vừa lo chuyện công ty, anh không thể có mặt thường xuyên để chú ý nhất cử nhất động của cô được.
Nhưng khiến anh thất vọng rồi, anh chẳng có cơ hội đứng trước mặt cô lần nữa nhưng cũng an tâm vì cô không việc gì.
Hai tuần học quân sự trôi nhanh trong nháy mắt chớp mắt.
Ngày cuối cùng học quân sự, các bạn sinh viên đều có chút bồi hồi tưởng niệm nửa tháng trải nghiệm vừa qua.
Lúc ra về, Trình Điềm thần thần bí bí nhìn cô rồi tủm tỉm cười nói: “Lát nữa cho cậu một bất ngờ.”
“Nói mình nghe trước đi, Điềm Điềm”. Hứa Tư Hạnh buồn bực nhất là kiểu nói lấp lửng này, nó khiến cô tò mò muốn chết.
Trình Điềm vừa nghe cô nói xong thì đưa tay vẫy rối rít với người đằng sau lưng cô: “A, đã tới, em ở đây.”
Hứa Tư Hạnh quay lại thì thấy một người con trai đang đi tới. Trời chiều tháng tám vẫn còn sáng, ánh nắng rực rỡ cháy bỏng chiếu lên khiến cho người con trai ấy như phát ra hào quang.
Cô nhìn có chút thất thần!
Trình Ngôn sải đôi chân dài còn chưa đến chỗ bọn cô, Trình Điềm đã kéo tay cô xông xáo lên trước rồi lớn tiếng mắng anh: “Anh cũng thật giỏi đó, muộn vậy mới tới, không muốn đến đón em cũng không cần ủy khuất chính mình.”
Nói rồi không những mắt trợn to, đôi môi còn dẩu lên, hai tay khoác lại trước ngực, nhìn thế nào cũng giống một người phụ nữ đanh đá.
Bây giờ cô cũng mới biết Trình Điềm có bộ dáng ăn hiếp người khác như thế này, rõ ràng bọn họ cũng mới tan mà!
Anh đã quen thấy điệu bộ này của cô nên cũng bật cười đáp lại:
“Đúng thật là rất ủy khuất, nhưng không đi đón đại tiểu thư nhà họ Trình thì anh còn bị chết thảm hơn.”
Trình Điềm tức phồng má lên: “Lát về em sẽ mách bác hai, cho anh chết thảm luôn.”
Trình Ngôn cũng đã quá quen với tính khí của đại tiểu thư này rồi nên anh cứ mặc cô nói nhảm.
Bỗng anh nhìn sang cô rồi ngạc nhiên nói: “Là em sao? Em chính là cô bạn mà Điềm Điềm nhắc tới?”
Từ lúc anh tới gần cô đã phát hiện ra anh, cũng vì không thân thiết nên cô cũng không tiện xen vào chuyện giữa hai người.
Nhưng anh nhắc như vậy làm cô cũng ngơ luôn, Trình Điềm nói gì về cô với anh vậy chứ, chẳng lẽ là chuyện mai mối kia sao?
Mặt cô bỗng chốc nóng lên nhưng vẫn đáp lại anh: “Chào anh, em là bạn của Điềm Điềm ạ.”
Giọng nói vẫn nhẹ nhàng, ngọt ngào như ngày đầu tiên gặp, lại cũng hay đỏ mặt mặt thẹn thùng như thế.
“Lên xe trước rồi nói.” Trình Ngôn dẫn đến trước xe của anh, rồi mở cửa cho hai người bọn cô lên.