Chương 4: Bước đầu tác chiến
“Không có, đôi khi mình cảm thấy bộ dạng như vậy thật không tốt, dễ bị người khác tưởng yếu đuối mà bắt nạt, như cậu mới thật tốt, xinh đẹp sắc sảo, tính cách cùng bộ dạng lại năng động mạnh mẽ.”
“Vậy sau này chúng ta trở thành bạn tốt, mình sẽ bảo vệ cậu.”
“Mình cũng không có yếu đuối như vậy đâu, mình cũng có thể bảo vệ cậu đó.”
Ánh mắt của Hứa Tư Hạnh sáng lấp lánh như vì sao, nhìn Trình Điềm với dáng vẻ nghiêm túc.
Thật mẹ nó muốn ôm ôm vào lòng mà!
Trình Điềm nghĩ xong liền thật sự ôm eo cô mà cười vui vẻ.
Bên này, Phó Minh vẫn đang suy nghĩ có nên mang nước cho cô không, mang như thế nào để cô không cảm thấy xấu hổ thì bỗng nhìn thấy cảnh này liền không thèm nghĩ ngợi mà đi luôn ra khỏi phòng quan sát.
Đang đùa nghịch với Trình Điềm, bỗng Tư Hạnh nghe tiếng xuýt xoa của những bạn học ngồi bên cạnh: “Đẹp trai quá!”
“Các cậu nhìn xem, có phải anh ấy tiến lại chỗ bọn mình ngồi không?”
Tư Hạnh cùng Trình Điềm đều ngước lên nhìn thì thấy Phó Minh xách theo một thùng nước tiến lại chỗ cô, ngồi xuống trước mặt cô cùng giọng nói trầm thấp cất lên:
“Nhà trường hỗ trợ nước trong ngày đầu tiên tập sự cho những sinh viên không mua được. Em giúp tôi phát chỗ nước này cho các bạn học.”
Nhà trường: Có hả?
Câu mệnh lệnh mạnh mẽ cùng khí tức tỏa ra từ người anh khiến cô lập tức đứng dậy thực hiện không dám trì trễ, nhưng khi phát hết cho các bạn học khác, dĩ nhiên Trình Điềm đã được cô phát ngay đầu tiên thì cô lại tay không ngồi về chỗ.
Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng chép chép bĩu ra tỏ vẻ không vui, anh nhìn thấy thì bỗng cảm thấy buồn cười, nhưng cũng thỏa mãn vì kế hoạch đã được thực hiện.
Đang định đưa nước ra cho cô thì cô nhóc ngồi bên cạnh đã xun xoe: “Mình cùng cậu uống chung nha Tư Hạnh.”
Hứa Tư Hạnh đang vui vẻ định đồng ý thì anh đã đem chai nước khác biệt duy nhất với những chai nước mà anh mang đến trên tay đến trước mặt cô: “Của em đây, không được uống chung với người khác, rất mất vệ sinh.”
Bệnh ưa sạch sẽ của anh lại phát tác mà không biết xấu hổ nghĩ “nhưng với anh thì có thể.”
Những bạn học đang uống chung với nhau:!
Trình Điềm:!
Chưa đợi mọi người phản ứng lại, Phó Minh đã cất bước đi mất.
“Vậy ý anh ta là mình mất vệ sinh đó hả? Nói đi, cậu với anh ta có quan hệ gì?”
Trình Điềm gằn giọng bất mãn lên tiếng nhưng lại không dám nói to vì sợ anh nghe thấy.
“Không quan hệ, chỉ là mấy hôm trước anh ấy là tình nguyện viên mang mình đi tham quan giảng đường thôi.”
“Hứ, vậy thì người khác mất vệ sinh có quan hệ với anh ta chắc. Nhưng mà..”
Tư Hạnh giương đôi mắt to tròn ý muốn Trình Điềm nói tiếp.
“Đẹp trai nên được tha thứ. Haha.”
Hứa Tư Hạnh:!
Nói rồi nhìn đến chai nước trên tay cô ngạc nhiên mà tròn mắt nhìn:
“Có phải anh ta cố ý đưa cho cậu chai nước này không? Chai nước này là hàng ngoại nhập, phải đắt gấp mấy lần chai nước của bọn mình nha.”
“Không có đâu, chắc là anh ấy thấy mình không có nên lấy chai nước anh ấy định uống cho mình thôi mà, nếu cậu thích thì mình đổi cho cậu nha.”
“Cậu không thấy anh ta nói mất vệ sinh hả? Mình mới không cần đâu, biết đâu đang uống một nửa, anh ta quay lại thấy, lại nói mình mất vệ sinh, lúc đó vừa mất vệ sinh lại vừa mất mặt nữa.”
Gương mặt Trình Điềm tỏ vẻ mất hứng cùng đôi môi bĩu bĩu làm cô không nhin được cười.
“Haha”
“Mà mình có nghe anh họ nói ở trường chúng ta có một người vừa là học bá vừa đẹp trai, là nam thần của đại học A đó, nhưng mình nghĩ hẳn là anh mình chưa từng gặp anh chàng vừa nãy rồi, nếu không danh xưng nam thần sao có thể dễ dàng đặt ra như vậy.”
Quay đi quay lại vẫn không quên được người ta đẹp trai.
“Cậu có anh họ học ở đây sao?”
“Đúng vậy, anh mình cũng không kém cạnh anh chàng vừa nãy là bao, lúc về trường mình sẽ dẫn cậu đi gặp anh ấy, tiện thể làm mai cho cậu luôn.” Trình Điềm trêu chọc nói.
Hứa Tư Hạnh đỏ mặt mắt mở to ngượng ngùng rồi xua tay: “Mình mới không cần đâu”.
Thật là đáng yêu quá đi mất!
Không để cô làm chị dâu thì thật phí mà. Trình Điềm đã quyết định sẽ dẫn cô đi gặp anh họ mình, tránh cho cô rơi vào tay của tên bại hoại nào đó rồi bị ăn sạch đến miếng xương cũng không còn.
“Huýttttt.. TẬP TRUNG!”. Tiếng còi của huấn luyện viên vang lên khiến không ít sinh viên giật mình rồi nhanh chóng tập trung xếp hàng.
“Chúng ta sẽ học liên tục cho đến lúc về, đề nghị các bạn sinh viên học thật nghiêm túc.”
Mùa hè nơi đây thật không dễ chịu chút nào, ánh nắng gay gắt chiếu xuống lại không hề có một chút gió nào, mồ hôi nhễ nhại dính dớp vào người khiến ai nấy đều khó chịu, bạn sinh viên phía sau cô rên rỉ không thôi, rên rỉ đến nỗi khiến một người tốt tính như Hứa Tư Hạnh cũng cảm thấy phiền.
Cả trung đội đều đang đứng nghe huấn luyện viên giảng dạy từng động tác, Tư Hạnh thấy phiền nên nhích dịch lên ghé vào vai Trình Điềm vừa tránh nắng vừa tránh những tiếng rên rỉ đằng sau.
Bỗng thầy huấn luyện viên im bặt rồi nâng cánh tay chỉ về phía cô: “Cô kia! Nói chuyện ảnh hưởng đến các bạn học khác! Đứng ra khỏi hàng cho tôi!”
Hứa Tư Hạnh cảm thấy cuối cùng cũng được giải thoát vì cô bạn phía sau đã bị bắt phạt, chưa kịp thở hắt ra thì đã thấy thầy huấn luyện bước đến trước mặt cô: “Còn không mau đi ra khỏi hàng, cô giả điếc sao?”
Thầy huấn luyện quân sự là người ăn nói bộc trực thô thiển lại hơi thiếu sự tri thức, lời nói nặng nề quát thẳng vào mặt khiến Hứa Tư Hạnh sững sờ, khuôn mặt có chút đỏ lên vì ngượng ngùng khi ánh mắt từ tứ phía đổ dồn vào người cô.
Mặc dù con người cô có vẻ mềm mỏng dịu dàng nhưng lại không dễ để mình bị người khác đổ oan nên cũng đáp lại: “Thưa thầy, không phải..”
“Lập tức ra khỏi hàng, con người tôi không thích nói nhiều lại cực kì ghét những ai không nghe lời, đã không nghe lời vi phạm nội quy, đến khi bị bắt lại không nghe lời muốn phản bác sao? Còn nói nữa tôi liền phạt cô chạy 10 vòng quanh khu huấn luyện này”.
Hứa Tư Hạnh nghe xong liền biết mình không thể nói lý với người đàn ông này, khuôn mặt không biết vì bị nắng hun hay vì bị những ánh mắt nhìn chằm chằm mà đỏ rực lên như tôm luộc, chịu ủy khuất mà bước ra khỏi hàng.