Chương 11: Phó Minh không vui
- Trang Chủ
- Anh Ấy Vẫn Luôn Yêu Tôi - Bọ Cạp Vui Vẻ
- Chương 11: Phó Minh không vui
Điều đó có nghĩa là cô có thể chạm mặt anh lúc đi học.
Bằng tốc độ ánh sáng, cũng không tha thiết gì với bữa ăn sáng dự tính làm mang đi học nữa, cô nhanh chóng thay quần áo rồi cắp cặp chạy ra thay giày.
Lúc mở cửa, cô còn rất cẩn thận mà nhẹ nhàng vặn cửa để không gây ra tiếng động, thấy phòng bên cạnh không có dấu hiệu muốn mở ra, cô mới thở phào rồi nhanh chóng đóng lại.
Vừa đi vừa vui mừng thầm trong lòng, Hứa Tư Hạnh không tự chủ mà tung tăng chân sáo, trong miệng còn ngâm nga một bài hát không rõ tên.
“Tâm trạng tốt như vậy.”
Bất thình lình chỗ rẽ vào thang máy vang lên tiếng nói khiến Hứa Tư Hạnh giật mình nhảy dựng lên.
Không phải nói quá, thật sự là nhảy dựng lên, còn kèm theo một tiếng la thất thanh: “Ôi trời đất ơi, thật muốn hù chết em.”
Tại sao cái người này âm hồn không tan như vậy chứ, làm nhịp tim của cô không cách nào chậm lại được.
Trong lòng không vui vì kế hoạch không thành.
Không thể trách cô gan nhỏ không dám bày ra biểu tình không thuận đối với anh, ai bảo anh trong mắt cô lại đáng sợ như thế chứ.
Phó Minh thấy biểu cảm giật mình của cô thì biết mình dọa đến cô nhưng trong lòng cũng vui vẻ lên không ít.
Sao cô làm gì cũng đáng yêu vậy cơ chứ!
Anh biết cô muốn cách xa anh nên mới sáng sớm đã dậy chuẩn bị để đứng đây ôm cây đợi thỏ, ai ngờ con thỏ nhỏ này không có anh lại vui vẻ như vậy.
“Anh không có hù, là gan em nhỏ.”
“Mới không nhỏ.”
“Được được, em nói không nhỏ chính là không nhỏ, mau đi học thôi!”
Hứa Tư Hạnh thật không tình nguyện mà bước vào thang máy cùng anh.
Vừa lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng thì có ba nữ sinh nữa chặn tay đi vào.
Nhìn thấy Phó Minh, cô nào cô nấy đều mặt đỏ tai hồng cả lên, thi nhau liếc mắt nhìn trộm.
Lại mang khuôn mặt đó đi lừa người!
Trong lòng cô gào thét đừng để vẻ ngoài của anh ta lừa, anh ta thật đáng sợ đó!
Làm sao mà cô dám nói ra ngoài chứ, anh chắc hẳn sẽ bóp chết cô mất.
Phó Minh bị người khác giới để ý là chuyện đương nhiên.
Bình thường anh cũng không để ý làm gì, nhưng trong không gian chật chội như vậy, họ còn như vô ý đẩy nhau để va vào người anh khiến anh không khỏi bực mình.
Quay sang thì thấy cô đang dịch dần dịch dần vào sát mép thang máy, anh cũng sát lại gần chỗ cô, còn đưa tay ra đằng sau vai cô chống vào thang máy như đóng dấu chủ quyền nữa. Ánh mắt như có như không liếc mấy nữ sinh kia.
“Nhìn xem, tôi là hoa có chủ rồi!”
Haha.
Mùi hương bạc hà thanh mát bất chợt xộc đến khiến cô có chút hoảng hốt, cả người càng co rụt lại như con cuốn chiếu khi bị người khác chạm vào.
Giương đôi mắt đầy vẻ khó hiểu lên nhìn anh như muốn hỏi tại sao lại đứng gần em như vậy thì nhận được ánh mắt hiển nhiên của anh: Nơi công cộng, anh đứng chỗ nào chẳng được.
Khí thế bật lại vừa bùng lên thì bị ánh mắt của anh dập tắt mất, cảm giác được nhịp tim của cô càng ngày càng đập nhanh, chỉ mong thang máy mau chóng mở ra.
Mấy cô nữ sinh nhanh chóng nhìn thấy hành động của anh, nhưng kết hôn rồi còn ly hôn, yêu đương rồi còn chia tay được, như vậy thì chứng minh được điều gì chứ!
Thang máy đến tầng trệt dừng lại, đợi cho mấy người khác đi ra hết anh mới cùng cô đi ra ngoài, Hứa Tư Hạnh không biết nói gì nên tính chào anh rồi đi ra bến xe buýt trước thì Phó Minh đã kéo tay cô lại: “Đứng yên đợi ở đây, anh đi lấy xe.”
Hứa Tư Hạnh nghĩ ngợi rồi gật đầu, đợi anh đi mất, cô mới chạy tót đi. Vừa lúc xe buýt tới, cô liền không do dự mà lên xe, vừa kiếm chỗ ngồi vừa nghĩ ‘Có ngốc mới dám ngồi xe anh’, còn lại lo lắng nghĩ sẽ phải nói gì nếu anh chất vấn cô.
Phó Minh lái xe ra thì phát hiện không thấy bóng dáng của cô, trong lòng đã biết trước kết quả nhưng vẫn không kiềm chế được cảm giác buồn bực dâng lên trong lòng. Lấy lại tinh thần, anh cũng lái xe rời đi.
Toàn bộ vui vẻ của buổi sáng khi gặp cô nhanh chóng tiêu tan.
Mang theo khuôn mặt không vui đạp mạnh chân ga đến trường, bình thường đã lạnh nhạt nay lại thêm cả bộ dáng ‘người sống chớ gần’.
Mặc dù vậy nhưng vẫn có vô vàn ánh mắt si mê của những nữ sinh dán lên người anh, nhưng dù thế nào họ cũng không dám lại gần.
Nhưng trong đó không bao gồm Mục Linh.
“Minh, em nhờ người giúp việc làm thêm một phần bữa ăn sáng cho anh.” Nói rồi, Mục Linh Linh tự cho mình là người yêu anh mà trưng ra giọng điệu ngọt ngấy, sát lại gần đưa đồ ăn cho anh như muốn tuyên bố chủ quyền với những ánh mắt ghen tị xung quanh.
Mọi người trong trường, trừ những sinh viên năm nhất, không ai là không biết đến anh, càng không ai là không biết Mục Linh là vị hôn thê của anh. Cả hai người đều trai tài gái sắc nên cũng nhận được sự ủng hộ của không ít người.
Trước giờ Phó Minh hoàn toàn không đem chuyện này để vào tai, kệ cho Mục Linh tung tin đồn bậy bạ. Mặc dù đúng là hai bên gia đình có ý muốn kết thông gia nhưng anh một cái mí mắt cũng không giật mà nhả ra hai chữ: “Mơ tưởng” trước sự ngỡ ngàng của hai bên rồi đứng lên bỏ về.
Nhưng hôm nay thì khác, nhìn thấy cô ta sáp lại gần mình, lại nghĩ đến con thỏ nhỏ kia luôn tìm cách tránh xa anh thì nỗi chán ghét Mục Linh như núi lửa trực trào.
Phó Minh nhíu mày, hình như cô ta ngày càng quá phận rồi thì phải, anh đã không ít lần cự tuyệt cũng như mắng nhiếc thậm tệ nhưng dường như da mặt cô ta rất dày, vẫn luôn không biết xấu hổ mà bám lấy anh.
“Không cần, cũng làm ơn đừng tự cho mình là vị hôn thê của tôi mà gọi tôi buồn nôn như vậy. Gọi họ tên đầy đủ, cảm ơn.”
Phó Minh nói xong thì cũng xoay người định đi đến văn phòng Hội sinh viên thì cánh tay bị níu lại, Mục Linh bày ra bộ mặt đáng thương nhìn anh: “Dù gì em cũng lỡ mang thêm một phần rồi, anh cầm lấy ăn đi.”
Phó Minh chán ghét mà hất bàn tay của cô ta ra, trong mắt không giấu được sự thiếu kiên nhẫn: “Mẹ nó! Đầu óc cô có bệnh? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, cô có lỡ đến cả trăm ngàn lần thì tôi cũng không ăn. Nếu không muốn bị mất mặt thì tránh xa tôi ra.”
Anh nói chỉ đủ cho hai người nghe nhưng mỗi từ phát ra đều gằn giọng mà nói khiến cô gái nhỏ đứng sau bức tường gần chỗ hai người nhất vẫn nghe ra được sự phẫn nộ trong giọng nói của anh.
Cô không dám thở mạnh, sợ anh sẽ phát hiện ra cô mất.
Thì ra anh ấy lạnh lùng cao ngạo, nhưng cũng sẽ phát tiết mà nói bậy.
Hứa Tư Hạnh đang nghĩ đến chuyện sáng nay, nghĩ đến cảnh mình sẽ bị anh mắng như vậy bỗng chốc rùng mình một cái, nỗi sợ hãi ngày càng không có cách nào ngừng lại được.