Chương 39
Nguyễn Ưu cũng nhìn chằm chằm Kiều Huyên, khoảnh khắc này, cậu chợt hiểu ra tại sao trước đây mình cứ luôn cảm thấy Thẩm Lương ích kỷ như vậy, làm ra nhiều chuyện như lẽ đương nhiên khiến người ta không tưởng tượng nổi, bây giờ tất cả đã có đáp án. Bởi vì Kiều Huyên chính là hình mẫu của Thẩm Lương. Trong hai mươi năm qua, Kiều Huyên đã bỏ rơi Nguyễn Ưu, nhưng trong lòng không một chút áy náy, ngay cả khi Nguyễn Ưu biết sự thật, Kiều Huyên vẫn không hề bị lay động. Mãi cho đến khi Kiều Huyên nhận ra Thẩm Lương thực sự đã cướp đi Tâm An mà bà ta quan tâm nhất, và bà ta không thể cứu vãn, lúc này mới nghĩ đến Nguyễn Ưu.
Nguyễn Ưu cảm thấy những người như Kiều Huyên và Thẩm Lương mới đúng là người một nhà, còn cậu thì rất khó sinh ra sự đồng cảm với bọn họ. Thậm chí Nguyễn Ưu còn không vì thế mà cảm thấy không vui, chỉ là một lần nữa cậu lại nhận ra mặt xấu của người nhà này mà thôi.
Trong sự im lặng giống như giằng co đối đầu giữa hai bên, vẫn chưa có người nào mở miệng, ngược lại cửa nhà Nguyễn Ưu bị gõ vang rầm rầm. Kèm theo đó còn có tiếng kêu gào cấp bách ngoài cửa.
” Ưu Ưu! Ưu Ưu! Em có ở nhà không! Em không sao chứ!”
Là tiếng của Lục Quan Triều.
Nguyễn Ưu không biết vì sao Lục Quan Triều lại tới, cậu muốn ngồi yên không để ý đến, nhưng tiếng gõ cửa của Lục Quan Triều thực sự quá vang dội, mà ánh mắt của Kiều Huyên ở phía đối diện quá tha thiết khiến Nguyễn Ưu cảm thấy vô cùng khó chịu, nghĩ một lúc, Nguyễn Ưu đứng dậy đi đến cửa.
” Tôi không sao.” Cậu nói.
Nguyễn Ưu không có ý định mở cửa, Lục Quan Triều dừng một chút, sau đó lại gõ cửa: ” Vậy em mở cửa cho tôi nhìn em đã. Tôi vừa nhìn thấy mẹ của Thẩm Lương tới tìm em, tôi không yên tâm, em cho tôi nhìn em đi!”
Nguyễn Ưu không nói gì, cậu khoanh tay lại, vốn không định mở cửa cho Lục Quan Triều, chỉ đợi khi nào Lục Quan Triều có thể biết điều một chút mà chủ động rời đi. Không ngờ Kiều Huyên lại thức thời hơn, bà ta nghe thấy Lục Quan Triều vẫn gõ cửa thì đứng dậy đi đến trước cửa, lướt qua Nguyễn Ưu, mở cửa cho Lục Quan Triều.
Lục Quan Triều thấy cửa mở, tưởng Nguyễn Ưu muốn gặp mình nên vui mừng khôn xiết, không ngờ vừa mở cửa, nhìn thấy lại là khuôn mặt của Kiều Huyên, nụ cười trên mặt anh cứng đờ, thò đầu ra sững sờ nhìn Nguyễn Ưu đang đứng phía sau Kiều Huyên.
” Bác nói này Quan Triều, thằng nhóc như cháu sao lại không khôn ngoan chút nào vậy hả. Cháu gõ cửa lâu như thế mà Ưu Ưu vẫn không mở, vậy đã nói rõ là Ưu Ưu không muốn gặp cháu. Không gặp cháu mà cháu còn dây dưa ở cửa, đây không phải là cháu đang ép Ưu Ưu mở cửa cho cháu hay sao?” Lục Quan Triều không đáp lại, Nguyễn Ưu cũng không lên tiếng, chỉ mình Kiều Huyên vừa tươi cười vừa nói: ” Thằng nhóc này, kết hôn rồi vẫn giống như lúc chưa kết hôn, một chút tiến bộ cũng không có. Hồi đó bác bảo cháu lấy Ưu Ưu, cháu cũng ép hỏi a Lương phải làm sao bây giờ, không nói cho cháu thì cháu không buông, cứ để Ưu Ưu nằm trong bệnh viện. Cái thái độ không quan tâm gì đến này cũng đủ khiến người ta đau đầu.”
Nguyễn Ưu không nhịn được cười, cậu cầm chiếc túi nhỏ trên kệ cửa của Kiều Huyên, nhét vào tay bà ta, sau đó đẩy bà ta ra ngoài cửa một cách cực kỳ thô lỗ và không có giáo dưỡng rồi đóng sầm cửa lại, nhốt Kiều Huyên và Lục Quan Triều khiến người ta thấy phiền ở bên ngoài.
Cánh cửa dường như náo nhiệt một hồi lâu, có lẽ là Kiều Huyên và Lục Quan Triều đang tranh cãi, một lúc sau, cánh cửa yên tĩnh trở lại, Nguyễn Ưu ngẩn người ngồi trên ghế sofa, cậu đè lên ngực mình, phỉ nhổ cơn đau thắt ngực mà cậu cảm thấy lúc này. Rõ ràng đã biết ngọn nguồn, đầu đuôi câu chuyện rồi, bây giờ chẳng qua là nghe thấy một số sự việc chi tiết hơn, có gì mà đau lòng, chẳng lẽ mình vẫn còn mong đợi điều gì sao.
Nguyễn Ưu thở phào nhẹ nhõm, buộc mình phải trút bỏ những bực bội và bất mãn trong lòng, sau đó cầm áo choàng tắm đi vào phòng tắm, tháng sau là sinh nhật của Cố Hân Nhĩ, chớp mắt là đến. Cố Hân Nhĩ hẹn cậu buổi tối cùng đi ăn để thảo luận trước xem nên tổ chức sinh nhật ra sao. Nguyễn Ưu không thể để mình đắm chìm trong những cảm xúc tiêu cực mãi được, cậu cố gắng vui lên, tắm rửa rồi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài đi đến nơi hẹn.
Khi mở cửa, Nguyễn Ưu bị bóng người ở cửa làm giật mình, lại là Lục Quan Triều, anh ta vẫn chưa đi. Lục Quan Triều vốn đang ngồi dưới đất trước cửa nhà Nguyễn Ưu, nghe thấy tiếng mở cửa, anh vội vàng đứng dậy, thấy Nguyễn Ưu cau mày nhìn mình, Lục Quan Triều chợt cảm thấy có chút ăn nói vụng về, không biết mở lời ra sao.
Hai người thẫn thờ nhìn nhau vài giây, Lục Quan Triều chỉ rặn ra được một câu: ” Ưu Ưu, em muốn ra ngoài sao?”
Nguyễn Ưu đã tỉnh táo lại, cậu tiện tay đóng cửa, đi về phía thang máy, thuận miệng ừ một tiếng. Lục Quan Triều còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng thang máy tới, Nguyễn Ưu bước vào thang máy, ánh mắt cậu cụp xuống, không nhìn Lục Quan Triều ở cửa. Thang máy nhanh chóng đóng lại và bắt đầu đi xuống, khiến Lục Quan Triều bị ngăn cách tầm mắt ở ngoài.
Lục Quan Triều hẳn là vẫn đang đợi ở cửa nhỉ, thang máy đến tầng một thì kêu đing một tiếng, Nguyễn Ưu lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ của mình về Lục Quan Triều, sau đó bước ra khỏi thang máy.
Nguyễn Ưu và Cố Hân Nhĩ hẹn nhau ở một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, Cố Hân Nhĩ đến sớm hơn một chút, khi Nguyễn Ưu bước vào, y duỗi tay ra và vẫy tay với Nguyễn Ưu. Nguyễn Ưu đi tới, nhìn Cố Hân Nhĩ đẩy đĩa bánh ngọt đến trước mặt Nguyễn Ưu.
” Ngon quá! Cậu ăn thử đi!” Cố Hân Nhĩ cắn nĩa nói.
Nguyễn Ưu vừa giương mắt nhìn đã thấy trên chiếc bàn nhỏ đã có hai cái đĩa trống xếp chồng lên nhau, ánh mắt của Cố Hân Nhĩ dõi theo Nguyễn Ưu cùng rơi vào chiếc đĩa trống, y hơi ngượng ngùng cười lên: ” Thật sự ngon lắm í, tớ không nhịn được mà ăn thêm hai cái.”
Nguyễn Ưu ngồi xuống, nói đùa với y: ” Vậy chờ đến khi cậu tổ chức sinh nhật thì bảo ngài Triệu sắp xếp tất cả thành cái bánh ga tô này cho cậu nhé.”
Cố Hân Nhĩ lè lưỡi, Nguyễn Ưu cũng mỉm cười, nhắc đến Triệu Kình, thái độ của Cố Hân Nhĩ không có gì thay đổi. Nguyễn Ưu đoán là Cố Hân Nhĩ cũng không biết chuyện lúc trước người của Triệu Kình tìm tới mình, nếu Cố Hân Nhĩ không biết, Nguyễn Ưu liền do dự có nên nói cho cậu ấy biết hay không. Nhỡ đâu đây là tình thú giữa Cố Hân Nhĩ và Triệu Kình thì sao, nếu Cố Hân Nhĩ gặp phải chuyện gì thì nhất định sẽ nói với mình, Nguyễn Ưu không muốn gây thêm mâu thuẫn giữa Cố Hân Nhĩ và Triệu Kình.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Nguyễn Ưu vẫn dò hỏi Cố Hân Nhĩ: ” Dạo này cậu và ngài Triệu thế nào? Ngài ấy vẫn bố trí người đến bảo vệ cậu sao?”
Cố Hân Nhĩ bĩu môi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: ” Ừ, anh ấy bảo là anh ấy không thể nói rõ với tớ về chuyện làm ăn của anh ấy được, nhưng tìm người đi theo tớ là để bảo vệ tớ. Dù sao thì tớ cũng không muốn biết nhiều như vậy, mà theo thì cứ theo thôi, cũng không đáng ngại. Mặc kệ bọn họ, chúng mình chơi là chuyện của chúng mình.”
Nguyễn Ưu muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc thì cậu cũng không hiểu tình hình cụ thể. Mở miệng ra, Nguyễn Ưu muốn nói lại thôi, cuối cùng cậu mỉm cười và đáp: ” Được.”
Cố Hân Nhĩ rót cho Nguyễn Ưu một tách trà rồi hỏi: ” Cậu và Lục Quan Triều thì sao, dạo này thế nào rồi? Hai ngày trước anh ta đến nhà tớ hỏi tớ về chuyện của cậu, bị tớ chửi một trận thậm tệ.”
Nguyễn Ưu nói: ” Vẫn vậy thôi, sau khi anh ta biết tớ ở đâu thì ngày nào cũng canh ở cửa, nhưng không làm sao nói chuyện được với tớ, tớ cũng không thèm để ý đến anh ta. Nào ngờ hôm nay, khi mẹ Thẩm Lương tìm tới cửa, anh ta gõ cửa, như thể sợ tớ xảy ra chuyện.”
Nguyễn Ưu nói đến đây, tự giễu cười. Cố Hân Nhĩ cũng cười nhạo, nói: ” Nếu sợ cậu xảy ra chuyện như vậy thì lẽ ra nên đối xử tốt với cậu từ lâu rồi, sao phải đợi đến hôm nay. Tớ thấy anh ta chỉ đang mất dê mới lo làm chuồng thôi.”
” Mất dê rồi mới đi làm lại chuồng, vẫn chưa xem là quá muộn *.” Ngón tay Nguyễn Ưu cầm thìa cà phê nhỏ, chậm rãi khuấy nước trà rồi nhẹ nhàng nói: ” Nhưng chỗ này của tớ, bây giờ anh ta có làm gì thì cũng muộn rồi. Quá nhiều chuyện xảy ra, tớ cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn liên quan gì đến anh ta nữa.”
(*) Thành ngữ 亡羊补牢, 为时未晚 (hay 未为迟也): [mất dê rồi mới đi làm lại chuồng, vẫn chưa xem là quá muộn]: mang nghĩa tích cực, mất một con dê cũng không tổn thất lớn và sửa chữa vẫn chưa muộn. Tóm lại ý ẻm là muộn còn hơn không làm.
Cố Hân Nhĩ và Nguyễn Ưu thở ngắn than dài mà nói xấu Lục Quan Triều một lúc, y chợt nhận ra thông tin khác trong lời nói của Nguyễn Ưu nên hỏi cậu: ” Không phải chứ, mẹ của Thẩm Lương tìm cậu làm gì?”
Nguyễn Ưu chỉ có một người bạn tốt là Cố Hân Nhĩ, cậu không định giấu Cố Hân Nhĩ, cậu cũng chỉ có Cố Hân Nhĩ là có thể dốc bầu tâm sự, vì vậy Nguyễn Ưu lại kể cho Cố Hân Nhĩ nghe một lượt về thân thế của mình, bao gồm cả chuyện Thẩm Lương dùng tuyến thể của cậu để xét nghiệm rồi mạo danh.
Nguyễn Ưu càng nói, sắc mặt Cố Hân Nhĩ càng xấu. Đợi Nguyễn Ưu nói xong, Cố Hân Nhĩ nhìn chằm chằm cậu một hồi, hỏi: ” Nói xong chưa?”
Nguyễn Ưu gật đầu, Cố Hân Nhĩ mắng: ” Cậu được lắm! Nguyễn Ưu! Tính tình cậu quá tốt, quá chịu đựng rồi! Dù chuyện nào trong này xảy ra với tớ thì tớ cũng có thể làm cho long trời lở đất, trái đất nổ tung. Cậu thì hay rồi, tự tại như không có chuyện gì xảy ra. Nếu cậu xấu xa một chút, ích kỷ một chút, cậu xem mẹ Thẩm Lương còn dám tới quấy rối cậu hay không, thật vô lý!”
Cố Hân Nhĩ càng nói càng tức, tư thế như thể lập tức xông tới nhà họ Thẩm chỉ vào mũi mắng chửi Kiều Huyên một trận, Nguyễn Ưu vội vàng giữ cậu ta lại và nói: ” Vì tớ không muốn dính dáng gì tới bọn họ nữa nên mới như vậy. Nếu tớ tỏ ra rất tức giận, vậy không phải tớ càng tức giận thì bọn họ sẽ càng bám lấy hay sao. Không đến mức đó, đều đã qua rồi, giờ tớ chỉ muốn tiến về phía trước.”
Cố Hân Nhĩ vẫn còn tức giận, nhưng y vẫn tôn trọng suy nghĩ riêng của Nguyễn Ưu, nghe thấy Nguyễn Ưu nói vậy, Cố Hân Nhĩ liền hỏi cậu: ” Thế cậu nói muốn hướng về phía trước thì sau này cậu định làm gì?” Hỏi đến đây, Cố Hân Nhĩ lại hỏi tiếp: ” Hôm nay là ngày đi làm phải không, sao cậu không đi làm, đừng nói là làm việc ở Tâm An đấy nhé?”
Nguyễn Ưu liền giải thích cho Cố Hân Nhĩ: ” Chàng trai cùng phòng xét nghiệm với tớ là con của thầy Kỳ Sùng Quân, chuyên gia về tuyến thể. Tớ đã gặp thầy Kỳ Sùng Quân cách đây một thời gian, tớ muốn hợp tác với ông ấy để thực hiện một số nghiên cứu khoa học. Mỗi lần đến chỗ ông ấy, tớ đều xin nghỉ vài ngày, bây giờ tớ vẫn đang trong kỳ nghỉ phép nha.”
Cố Hân Nhĩ không hiểu mấy cái này lắm, nghe vậy chỉ nói: ” Không phải là thí nghiệm trên cơ thể người đấy chứ. Nguyễn Ưu, nếu cậu thiếu tiền thì cứ nói với tớ. Đừng giày vò bản thân lung tung như thế.”
Nguyễn Ưu bật cười, nói: ” Sao có thể, đây là nghiên cứu đã được duyệt rất chính quy. Cậu yên tâm đi, tớ có chừng mực.” Nói xong, Nguyễn Ưu còn nói: ” Hơn nữa bản thân tớ cũng muốn dùng nghiên cứu của thầy Kỳ để làm một số việc, tớ sẽ không ở Tâm An làm một chuyên gia xét nghiệm mãi đâu. Mẹ của Thẩm Lương nói gì mà để tớ tiếp quản Tâm An, tớ cũng không có hứng thú. Nếu tớ muốn làm, vậy thì sẽ chỉ làm những việc mà tớ muốn làm.”
Cố Hân Nhĩ vỗ tay, ” Cuối cùng cũng nói được một câu khiến tớ hài lòng. Nguyễn Ưu, cậu có ý nghĩ này thì tốt rồi, dù cậu làm gì đi chăng nữa thì việc tránh xa những người và chuyện trước đây cũng không có gì xấu cả. Quên hết những thứ khiến cậu không vui đi, cậu vừa trẻ đẹp vừa có tài, nếu dám thực hiện bước đó để làm một số việc thì còn có gì phải sợ.”
Nguyễn Ưu nói đùa với Cố Hân Nhĩ: ” Tớ sợ không có tiền nhe.”
Cố Hân Nhĩ nháy mắt với cậu, y vỗ ngực, đưa ra lời tuyên bố hùng hồn: ” Không phải đã nói rồi sao. Tớ có tiền, cậu yên tâm đi.”