Chương 39 - Những điều cấm kỵ
Cả Doãn Tư Nghị và Tuệ Ngọc đều sững sờ, trong cổ họng như có dòng nước
đắng ngắt nào đang chảy ngược. Mười hai giờ khuya, phòng lại tối đèn,
hai người họ làm gì với nhau ở trong đó?
Sự trùng hợp không nên
có này khiến Doãn Minh cũng nhất thời ngây ra, động tác kéo khóa quần
phải tạm thời ngưng lại. Phủ vạt áo xuống che đi, ông ta nhìn Tuệ Ngọc
bước về phía này, đã chuẩn bị sẵn nụ cười ôn hòa nhưng cô lại vội vàng
lướt qua, ánh mắt lạnh tanh cứ như không hề quen biết.
Doãn Tư
Nghị cũng bước ngay ở phía sau, đối mặt với ba mình bằng ánh mắt ngờ vực không kiêng nể. Đàn ông chết vợ, ở cùng một chỗ với phụ nữ góa chồng
thì chẳng có gì đáng để lên án, nhưng chuyện hai người họ lén lút mới là cái không bình thường.
– Ba sang đây làm gì vào giờ này?
Anh nhìn đôi bả vai của ba mình qua cổ áo hở rộng, không nhìn thấy vết
thương nào như trong tưởng tượng, suy đoán của anh trước đó đã sai,
nhưng anh vẫn không thể nào thở phào nhẹ nhõm. Linh tính mách bảo cho
anh biết mối quan hệ giữa ba anh và dì Chương có vấn đề, vụ án kéo dài
hơn hai mươi năm qua thể nào họ cũng có can dự.
Sắc mặt Doãn Minh không mang vẻ gì là lo lắng, ông chậm chạp cài lại cúc áo, ôn tồn trả lời:
– Uyển Khanh bị thương, mấy đứa đều không có ở nhà nên ba sang chăm sóc cho bà ấy.
– Chăm sóc ở bên ngoài… hay là ở bên trong?
Doãn Tư Nghị hờ hững hỏi một câu, nhưng không hề đợi đáp án. Anh bước nhanh
về phía cửa lớn, như để trốn chạy một hiện thực hết sức bẽ bàng, có thứ
gì đó quấy phá trái tim anh tựa chiếc dao cùn đang cứa đứt từng động
mạch. Hơn cả đau đớn là lo sợ về một cảnh tượng u ám nào đó bắt anh và
Tuệ Ngọc phải cùng nhau đối mặt trong nay mai.
Lúc Tuệ Ngọc bước
vào nhà, bàn tay hơi run rẩy vội lần tìm công tắc đèn, ánh sáng trắng
nhanh chóng phủ lấp căn phòng, bộ dạng hớ hênh, váy áo không chỉnh tề
của mẹ đập vào mắt khiến cô choáng váng. Tâm can cô xoắn chặt vào nhau,
câu hỏi mắc ở cổ họng phải rất khó khăn mới có thể thốt:
– Mẹ với bác Doãn… tắt đèn làm gì?
Cô không nghĩ là mình sẽ hỏi một câu trần trụi như vậy, nhưng nhìn gương
mặt bối rối của mẹ, cô biết bà và người đàn ông kế bên nhà vừa làm gì đó không đoan chính.
Trần Uyển Khanh khép hai chân lại, chỉnh sửa
lại bộ trang phục xộc xệch, bà tránh ánh mắt dò xét của con gái, trả lời rất qua loa.
– Mẹ bị thương, bác Doãn của con sang thoa thuốc giúp.
Bị thương ở chỗ nào mà phải vén váy nằm ngửa ra để thoa thuốc? Tuệ Ngọc
muốn hỏi một câu trắng trợn như thế, nhưng cô không nỡ dùng lời cay
nghiệt để làm mẹ tổn thương. Cô che giấu những suy tư rối bời bước về
phía mẹ, ngồi xuống bên cạnh bà mà sống mũi nóng ran.
– Mẹ bị thương ở đâu?
Chưa một lần nào trong quá khứ giữa hai mẹ con lại xuất hiện khoảng cách
gượng gạo nghi ngờ như hiện tại, đối mặt với nhau lúc này như để chống
chế cho khoảnh khắc khó xử này sớm qua đi. Trần Uyển Khanh chỉ vào vết
trầy nhỏ ở mắt cá chân, kể vắn tắt cho con gái nghe chuyện mình xảy ra
cãi vã với nhân viên bán hàng trong cửa hàng tiện lợi.
Cô khom lưng xuống kiểm tra vết thương, không có gì đáng lo ngại, ngoài lọ thuốc đỏ trên bàn vẫn chưa được bôi lên da.
– Chú Doãn sang nhà để thoa thuốc, nhưng sao còn chưa làm xong đã bỏ về rồi?
Toàn thân Trần Uyển Khanh như bị điểm huyệt, bà ngây người chẳng biết phải
trả lời ra sao, đang lo lắng tìm lời lấp liếm thì bà lại vô tình nhìn
thấy những bớt đỏ nằm rải rác trên cổ và ngực của con gái. Cơn giận dữ
đùng đùng kéo tới, bà giật mạnh cổ áo Tuệ Ngọc, quát lớn lên:
– Cái này là cái gì? Cái này là cái gì?
Bà lặp lại câu hỏi tận hai lần, mắt cứ trừng trừng lên. Tuệ Ngọc chưa bao
giờ nhìn thấy vẻ mặt này của mẹ dù cho cô có làm sai trái chuyện gì đi
chăng nữa. Cô chẳng biết mình đã đoán đúng hay chưa, có nghĩ oan cho mẹ
hay không? Bà cấm đoán cô và Tư Nghị ở bên nhau là vì sợ ảnh hưởng đến
mối quan hệ “tốt đẹp” với người bạn thân thời son trẻ.
Đáy lòng
Tuệ Ngọc quặn thắt, nước mắt rơm rớm chẳng rơi ra, cô không nói được lời nào, bên tai vẫn ong ong lời chất vấn. Cô không biết mẹ đã lặp lại câu
hỏi đó bao nhiêu lần, cho tới khi một giọng trầm ấm thân thuộc khác thay thế nó đi.
– Cái đó là do con gây ra, con và Tuệ Ngọc đang hẹn hò thưa dì.
Doãn Tư Nghị bước vào giữa nhà, lễ phép cúi chào người lớn. Khi bắt đầu mối
quan hệ yêu đương với Tuệ Ngọc, chưa bao giờ anh nghĩ sẽ che giấu nó đi, nay mọi chuyện đã lỡ dở thế này anh cũng không cần phải giữ kín nữa. Mà Tuệ Ngọc ngồi đó cũng chẳng có ý định phân bua, cô nhìn chằm chằm dáng
vẻ chết điếng của mẹ mình, từ cuộn trào phẫn nộ rồi hạ dần thành vẻ ôn
hòa giả tạo.
– Dì hơi mệt, con về nhà trước đi, có gì ngày mai rồi hẵng nói.
– Vì đặc thù công việc của con phải đi sớm về khuya nên cũng khó lựa được thời gian thích hợp, sẵn hôm nay dì cho con phép con được tỏ bày thành ý của mình đối với Tuệ Ngọc, con sẽ không làm mất nhiều thời gian lắm
đâu.
– Ngày mai dì còn phải đi dạy, bây giờ khuya lắm rồi không tiện để nói chuyện đâu. Con về đi.
Trần Uyển Khanh bước nhanh về phía cửa, thể hiện thái độ cứng rắn không muốn tiếp khách. Doãn Tư Nghị không còn cách nào khác đành nhìn Tuệ Ngọc
thêm một chút rồi lui ra, lúc tới trước cửa, anh xoay người lại, kiên
định nói:
– Con mong rằng, dù cho giữa người lớn có khúc mắc gì
đi chăng nữa thì xin dì cũng đừng ngăn cấm tình cảm giữa con và Tuệ
Ngọc. Cái gì con cũng có thể từ bỏ, riêng cô ấy là không thể, mong dì
hiểu cho con.
Anh cúi đầu thêm lần nữa rồi quay đi. Trần Uyển
Khanh tần ngần một lúc thật lâu, bà quay lưng nên Tuệ Ngọc không nhìn rõ mẹ mình đang nghĩ gì, cho đến khi Doãn Tư Nghị khuất khỏi cổng lớn, bà
liền đóng mạnh cánh cửa, hùng hổ kéo Tuệ Ngọc lên lầu, đẩy cô vào phòng, mắng sa sả vào mặt cô:
– Đồ thứ hư đốn không biết giữ gìn! Chưa chồng mà đã ăn nằm với trai, mẹ còn mặt mũi nào mà nhìn thông gia nữa hả Ngọc!
Sự tức tối khiến bà như phát điên lên, giơ bàn tay đánh tới tấp vào lưng
cô để chút giận. Tuệ Ngọc không tránh né cũng không kêu than, lúc này
đây cô lại điềm tĩnh hơn bao giờ hết.
– Thông gia nào? Mẹ đang nhắc tới Châu Vĩnh Khang à? Con đã từ chối thẳng thừng với anh ta rồi.
Trần Uyển Khanh sững sờ, khựng lại, rồi nghiến chặt hàm răng chỉ thẳng vào mặt con gái:
– Ai dạy mày? Ai xui khiến mày cãi lời mẹ?
– Chẳng ai xui khiến con cả! Đây là chuyện quan trọng cả một đời người,
tại sao mẹ lại dễ dàng gả bán con đi trong khi con chẳng biết gì hết? Mẹ tức giận vì con cãi lời mẹ, nhưng mẹ có nghĩ cho con không? Mẹ có trăn
trở điều đó là tốt cho con chưa, hay chỉ nghĩ cho ước muốn của mẹ?
Tuệ Ngọc nhìn thấy một thoáng ngỡ ngàng xuất hiện quanh vành mắt mẹ, đã lâu rồi cô không ngắm bà kỹ như thế, có lẽ vì vậy nên tâm tư của bà đã đổi
khác đi nhiều cô mới chẳng hay. Đôi mắt hiền từ luôn thường trực hôm nay đanh đá chua ngoa, bà véo vào bắp tay cô, đay nghiến nặng lời:
– Mẹ không nghĩ cho mày sao? Bao nhiêu năm nay là ai nuôi mày lớn? Là ai
gồng gánh chăm lo cho mày? Chuyện chung thân đại sự là do cha mẹ quyết,
con cái không có quyền được can dự. Kể từ ngày mai an phận ở trong nhà,
mẹ sẽ bàn bạc lại với Vĩnh Khang, đợi đính hôn xong thì sang nước ngoài
định cư ở bên đó. Mẹ cấm mày dây dưa với con trai của bác Doãn, hai đứa
không xứng!
– Con và Tư Nghị không xứng… vậy chắc là mẹ và bác Doãn mới xứng có phải không?
Sau câu đáp trả là một cái tát vang dội đáp thẳng vào mặt Tuệ Ngọc, nước
mắt lưng chừng rơi rớt ra không trung, cái tát đầu đời mẹ dành cho cô vì một điều tầm thường không xứng đáng. Đại úy Doãn đã từng dạy cô, muốn
biết bí mật của người khác phải dẫn dắt câu chuyện như hai người bạn
chia sẻ tâm sự cho nhau nghe, nhưng nhìn mà xem, cô đã bắt đầu nó theo
cái cách cấm kỵ nhất.
Gương mặt non nớt lệch hẳn sang một bên,
thể xác con đau mà Trần Uyển Khanh quặn thắt đến trăm ngàn lần, nhưng
những khổ sở chồng chéo trong tâm bắt buộc bà không thể nhẹ nhàng hơn
được.
– Chẳng một ai trên đời này thương con hơn mẹ, tất cả những thứ mẹ làm đều là muốn tốt cho con. Từ hôm nay trở đi ngoan ngoãn ở yên một chỗ cho mẹ, thủ tục chuyển trường mẹ sẽ lo liệu. Chuyện yêu đương
gì đó tốt nhất là quên đi!
Bà cứ ôm khăng khăng quyết định vô lý của mình, kiểm tra ổ khóa mới lắp ở cửa ban công xong liền rời đi. Tuệ
Ngọc nhìn cửa phòng bị đóng lại, một lát sau tiếng tra chìa khóa ở bên
ngoài vang lên, cô bật cười chua chát, sự tình đến nước này nguyên nhân
là do đâu?
Chẳng biết cô đã đứng bao lâu, bên ngoài có tiếng gõ
cửa cô cũng chẳng biết, cho đến khi điện thoại rung lên ở trong túi,
nhìn vào màn hình cô mới biết đã hơn hai giờ sáng.
Gạt phím nghe, nức nở ở đâu ùa tới, cô dồn thổn thức với người đứng ở ngoài ban công:
– Đại úy Doãn, em muốn ngủ với anh.
Lồng ngực Doãn Tư Nghị rung lên mãnh liệt rồi mềm nhũn ra, anh không đắn đo một giây nào, dịu dàng đáp lại:
– Em tìm cách xuống sân, anh đón em.
Giữ nguyên cuộc gọi không tắt, Doãn Tư Nghị nhanh chóng chạy ngược xuống
nhà, nhưng vừa hạ chân xuống cầu thang thì lại tình cờ nhìn thấy xe của
ba mình đang lùi ra khỏi cổng.