Chương 44 - Lỗi lầm không phải do chúng ta mà ra
Không có?
Tuệ Ngọc kích động “rít” lên, cô đẩy anh bật ra, âm giọng khe khẽ toàn là trách móc:
– Chú có biết đã qua mấy ngày rồi không? Lỡ như có em bé thật thì biết phải làm thế nào?
– Thì cưới thôi.
Chỉ đơn giản như thế! Đó cũng là điều mà anh mong muốn từ lâu. Doãn Tư Nghị nhìn sâu vào mắt Tuệ Ngọc, giam cầm những bối rối trên gương mặt non
nớt của cô, nắm lấy bàn tay thon mềm, tâm sự chất chứa nặng trĩu quanh
vành mắt.
Anh muốn nói với cô thật nhiều, muốn chia sớt bớt đi
những lo sợ trong lòng anh, muốn dùng đứa trẻ chỉ mới có trong tưởng
tượng kia như một mối ràng buộc. Để dẫu cho mẹ cha hai nhà có ngăn cấm
cách mấy, hay có một bí mật nào đó sẽ lộ rõ trong nay mai đi chăng nữa,
thì tương lai giữa anh và cô cũng không ly không biệt.
Nhưng mà,
cuối cùng anh lại chỉ mỉm môi cười, lặng lẽ giấu hết những niềm riêng
cất sâu trong tim anh, để cô gái mỏng manh như sương mai không lo không
sợ.
– Em đừng sốt ruột, chưa chắc xác suất sẽ là một trăm phần trăm đâu.
– Cái gì mà chưa chắc chứ? Chú đúng là đồ lừa đảo mà!
Tuệ Ngọc ấm ức đến mức muốn bật khóc, thời gian đã quá 48 tiếng đồng hồ,
bây giờ mà dùng thuốc thì xác suất ngừa thai cũng đã giảm đến mấy mươi
phần trăm, chưa tính đến chuyện cô đang ở trong giai đoạn dễ thụ thai
nhất nữa.
Lồng ngực Tuệ Ngọc phập phồng tức giận, cô nhào tới
đánh đấm túi bụi vào người Doãn Tư Nghị, thấy vẫn chưa đủ cô còn ngoạm
một dấu lớn trên cổ anh.
Cơn đau ập tới bất ngờ xộc lên não, rồi lan ra toàn thân, Doãn Tư Nghị hít sâu một hơi, cắn răng chịu đựng.
– Không được, em phải đi mua thuốc, nếu không thì sẽ xảy ra họa lớn đấy.
Tuệ Ngọc thả Doãn Tư Nghị ra, vội vàng nhảy xuống giường, từ đầu đến cuối
cô đều mang bộ dạng cuống quýt, đến xưng hô cũng loạn hết cả lên.
Nhưng mới đi chưa được quá ba bước thì đột nhiên bên ngoài vọng vào âm thanh
chén bát va vào nhau, tiếng bước chân giữa cầu thang càng lúc càng thêm
rõ. Tuệ Ngọc biết là mẹ mình đang tới, cô hốt hoảng quay lại giường kéo
tay Doãn Tư Nghị.
– Anh ra ngoài nhanh đi, mẹ em đang đến đấy.
Doãn Tư Nghị không chần chừ, nhanh chóng chạy ra cửa, nhưng anh không ra hẳn bên ngoài mà lại móc ổ khóa mới mua vào trong khoen cửa, rồi chạy ngược vào trong phòng tắm để nấp đi.
Tuệ Ngọc bị anh dọa đến tim gan
nhảy dựng, không có thời gian lôi kéo trách móc nên cô đành thu gom
những mảnh rơi rớt của chiếc ổ khóa cũ cất giấu. Vừa dọn dẹp xong, thì
cũng vừa đúng lúc cửa phòng bị mẹ cô đẩy từ bên ngoài vào.
Chiều
nay Tuệ Ngọc không xuống nhà ăn cơm, Trần Uyển Khanh sợ con gái đói nên
mang cơm canh tới ép cô ăn một chút. Bà liếc nhìn chiếc ổ khóa to tướng
vẫn nằm im lìm ở cửa, mới yên tâm quay sang nhìn con gái, nhẹ nhàng gọi:
– Con tới đây ăn một chút đi.
Mâm cơm được đặt trên bàn làm việc, Trần Uyển Khanh đứng đó chờ đợi, Tuệ Ngọc ngồi ở trên giường cúi gằm mặt xuống, uể oải đáp:
– Con không thấy đói.
– Không đói cũng phải ăn, con cứ nhịn thế này ảnh hưởng đến dạ dày lắm.
Nét hiền từ khi trước đã quay trở lại trên nét mặt mệt mỏi của mẹ, nhưng
cảm xúc trong lòng Tuệ Ngọc lúc này tệ hại đến không tả nổi. Chẳng biết
đã im lặng bao lâu, động tác xới cơm của mẹ cũng dừng lại, bà nhìn về
hướng này, buồn bã vô cùng.
– Mẹ, mẹ đừng nhốt con nữa có được không?
Giọng của Tuệ Ngọc yếu ớt như van lơn, khó chịu trong lòng dày đặc và nặng
trĩu. Trần Uyển Khanh trốn tránh ánh nhìn thảm thương ấy, bà quay mặt
đi, bước vội ra ngoài.
– Ăn xong cứ để ở đó, lát nữa mẹ sẽ dọn.
– Mẹ!
Tuệ Ngọc chạy tới ôm chầm lấy mẹ mình, cô không biết tại sao hai mẹ con cô
lại phải rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như thế này nữa? Những khổ sở trong
lòng nghẹn ứ nơi lồng ngực, đẩy tiếng nấc và nước mắt đổ xuống như mưa.
– Mẹ đang có nỗi khổ khó nói có phải không? Mẹ đừng giấu con nữa mà, mẹ nói cho con biết đi…
Trong kí ức của Tuệ Ngọc, mẹ là một người đàn bà tần tảo, hiền lành, chịu
thương chịu khó, mấy mươi năm qua đều dành hết tuổi xuân cho con, và
những trang giáo án cho học trò. Mấy mươi năm đơn độc một mình chưa một
lần ngấp nghé đến tình cảm gái trai, thì có lý gì nay lại vì chút mâu
thuẫn tầm thường này mà mẹ con trở mặt.
Cô không tin mẹ mình dễ
dàng thay đổi như vậy, càng không tin mẹ và bác Doãn đang bí mật giấu
giếm một tội ác nào đó giống như cô đang ngày đêm lo âu. Nhưng câu hỏi
của cô lại chẳng nhận được câu trả lời, mẹ quay mặt ra cửa, nước mắt bà
rơi trên tay cô tí tách.
– Nếu là chuyện yêu đương của mẹ và bác
Doãn thì mẹ cứ nói thẳng với con, con nhất định sẽ ủng hộ mẹ hết lòng,
chỉ cần mẹ hạnh phúc thì con sẽ không tiếc gì cả.
Cô nhẹ nhàng
lau lệ trên mắt mẹ, tiếng nấc càng lúc càng lớn hơn. Doãn Tư Nghị đứng ở trong này đau lòng khôn xiết, anh muốn ngay lập tức chạy tới ôm cô vào
lòng vỗ về, muốn van xin người phụ nữ ấy nói hết những bí mật đang che
giấu để cô gái của anh đừng đau lòng, đừng khóc nữa.
Nhưng những
mong mỏi của anh chẳng kịp để làm, Trần Uyển Khanh gỡ tay con gái khỏi
người mình, nước mắt còn đọng mà giọng thì điềm nhiên như không vướng
bận.
– Con đừng suy diễn lung tung nữa, mẹ chỉ muốn con có một
tương lai tốt hơn mà thôi. Không kết hôn cũng được, nhưng nhất định phải ra nước ngoài, chương trình đào tạo y khoa ở đấy rất tốt, mẹ không muốn nhìn con chôn vùi cả thanh xuân ở cái chỗ hôi hám đó.
Không phải, giọng điệu khinh miệt này không phải là của mẹ cô. Tuệ Ngọc trân trối nhìn bà, lắc đầu nức nở:
– Con không muốn ra nước ngoài, con muốn ở đây với mẹ.
– Không muốn cũng phải đi, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi làm giấy tờ. Tuệ
Ngọc… mẹ chỉ có một mình con mà thôi, mong con hiểu cho mẹ.
Lúc nói câu này trong mắt bà mang rất nhiều đau khổ, tựa như những nhọc
nhằn của năm tháng bất ngờ ùa tới ướm hết lên gương mặt hiền từ của bà
vậy. Cánh cửa đóng lại, khóa cả ở bên ngoài, Tuệ Ngọc còn đứng ngây ngẩn cùng dòng nước mắt chưa vơi cạn.
Doãn Tư Nghị bước nhanh về phía cô, ôm lấy cô, vỗ về như đứa trẻ:
– Ngoan, đừng khóc nữa. Anh sẽ sớm giải quyết chuyện này, ngày mai anh sẽ tới gặp riêng mẹ để thưa chuyện.
– Không, đừng.
Tuệ Ngọc dụi mặt vào ngực anh, vừa bất an, vừa hoảng sợ. Cô cảm nhận được
rõ ràng có thứ gì đó đang hiện diện, nó không ngừng lớn lên, đe doạ
những thứ hiện tại đang còn thuộc về cô.
– Chú à…
Hai tay cô bấu chặt ngực áo của anh, phải nuốt mấy lần đắng chát trong cổ họng mới cất được thành tiếng:
– Hay là chúng ta trở về như trước đây đi, lúc mà hai ta vẫn còn trong
mối quan hệ chú cháu chẳng ai ngăn cấm. Lúc mà mọi thứ vẫn còn bình
thường, chẳng có một điều gì thay đổi cả…
Nỗi sợ trong cô truyền
cả cho anh, bàn tay run rẩy chạm vào thịt da anh lạnh toát, cô níu không nổi nữa liền ngồi thụp xuống sàn nhà, Doãn Tư Nghị ôm siết lấy cô, chạm trán vào trán cô, khổ sở nói:
– Tuệ Ngọc, chuyện này không phải do chúng ta mà ra, hai chúng ta không hề có lỗi.
Anh ngồi đối diện với cô trên mặt sàn lạnh lẽo, không gian chẳng rộng mà
tựa như rất thênh thang, chôn lấp anh và cô bởi những áp lực vô hình.
Ngón tay cái lau nhẹ dòng lệ vừa trào, hơi thở anh vừa ấm áp, vừa mang
theo những nặng nề khổ lụy.
– Tuệ Ngọc à, anh cũng giống như em,
không hề biết tại sao mọi chuyện lại diễn biến đến mức này, anh thừa
nhận bản thân bất tài nên hiện giờ vẫn chưa tra rõ được ngọn ngành,
nhưng chắc chắn nay mai thôi mọi chuyện nhất định sẽ sáng tỏ. Chúng ta
có thể lén lút như hiện tại đợi mẹ nguôi ngoai rồi lựa lời khuyên nhủ,
nhưng còn buông bỏ tình cảm này thì không thể được. Vốn dĩ lúc chúng ta
vừa bắt đầu thì chẳng quay lại được nữa rồi, anh chưa bao giờ nghĩ đến
chuyện kết thúc, đời này cũng chưa từng nghĩ sẽ mãi xem em là cô gái nhỏ ở kế bên nhà, anh chỉ muốn danh chính ngôn thuận rước em về nhà… làm
vợ của anh.”
Hơi thở anh kề gần, rồi môi chạm lấy môi cô, nuốt
nước mắt mặn chát và những âu lo nhiều không kể siết. Trong cái khoảnh
khắc bối rối này, trái tim Tuệ Ngọc muốn tan ra, tình cảm của anh quá
chân thành, khiến cô tiếc nuối không nỡ ngó lơ, nhưng nhận lấy thì lại
rụt rè chẳng dám.
Cô sợ lỡ bị vây cuốn trong cảm giác không thể
sống thiếu anh, khi mà chẳng có gì chắc chắn được rằng sau này sẽ ở bên
nhau trọn đời trọn kiếp.
Những bước lùi của cô khiến Doãn Tư Nghị muốn làm một cuộc chinh phạt, đem quyết tâm lớn lao trong lòng đánh ngã hết những e dè nghi ngại tồn tại ở trong cô.
Anh không muốn làm một thằng khốn trong mắt cô, nhưng hoàn cảnh vây hãm đe doạ anh, bắt buộc anh phải làm một thằng khốn nạn.
Doãn Tư Nghị đỡ lấy lưng Tuệ Ngọc, đè cô nằm xuống mặt sàn lạnh như băng,
hôn lên môi cô, ái tình thoáng qua trong đáy mắt, ngữ điệu rót vào tai
cô vừa dịu dàng, lại vừa kiên định:
– Anh không buông tay em được, cho nên anh phải chắc chắn rằng em sẽ không buông bỏ được anh.