Chương 49 - Hận người hay hận kẻ sát nhân?
Đối diện với ánh mắt như khẩn cầu ấy Doãn Tư Nghị không có cách nào
từ chối được. Anh chồm ra ghế sau lấy áo cảnh phục mặc vào cho Tuệ Ngọc, vuốt lại mái tóc ẩm ướt của cô, khẽ nói:
– Ngoài đó phức tạp, lát nữa phải đi sát theo anh, nhớ chưa?
Tuệ Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, đợi Tư Nghị lấy hòm dụng cụ rồi cả hai nhanh
chóng xuống xe chen chúc vào trong đám đông. Lực lượng chức năng khoanh
vùng phong tỏa hiện trường rất rộng, chạm vào dây rào cảnh báo thì Tuệ
Ngọc không thể tiến xa hơn được nữa.
Tư Nghị quay lại nhìn cô,
không an tâm để cô đứng một mình nhưng cũng không còn cách nào khác. Anh thò tay vào túi quần lấy ví tiền và chìa khóa xe dúi vào tay cô, rồi
nhẹ nhàng áp lòng bàn tay mình lên đôi gò má tái nhợt, dặn dò rất kỹ:
– Chắc là phải mất rất nhiều thời gian đấy. Nếu em buồn ngủ thì vào trong xe mà ngủ, còn thấy không thoải mái thì gọi taxi về nhà, đừng đứng ở
đây lâu coi chừng cảm lạnh.
– Em biết rồi, anh vào trong nhanh đi.
– Ừm.
Áo sơ mi của anh bị nước mưa làm ướt, lúc di chuyển vải áo dính sát vào da hằn rõ vóc dáng cao gầy. Tuệ Ngọc cảm thấy hơi đau lòng, anh của khi
trước không gầy đến như vậy. Cô đảo mắt một vòng quanh đám đông tìm mẹ,
rất nhanh đã nhìn thấy bà thất thần đứng không vững từ đằng xa.
Tuệ Ngọc vội vàng chen chúc bước tới bên cạnh mẹ mình, ôm gương mặt tái xanh của bà, lo lắng hỏi:
– Mẹ, mẹ không sao chứ?
Nghe giọng nói của con gái, Trần Uyển Khanh ngơ ngác ngước mắt lên nhìn rồi vịn vào cánh tay Tuệ Ngọc, thều thào hỏi:
– Sao con lại ở đây?
Nghe mẹ hỏi câu này Tuệ Ngọc liền đoán được bà đã ở bên cạnh bác Doãn cả
đêm. Cô không trả lời, bà cũng không tra hỏi, không phải là không quan
tâm đến, mà là còn chẳng còn tâm trạng nào để nghĩ về chuyện khác nữa.
Đôi mắt Trần Uyển Khanh đỏ như là máu, nước mắt không ngừng chảy dài trên
mặt, bà nếm được vị mặn và tanh nồng rơi vào cổ họng, lấy can đảm ngước
nhìn hai thi thể bé nhỏ vẫn còn treo ngược trên thành cầu rồi đau đớn
khụy gối xuống nền đất. Tuệ Ngọc có gọi cách mấy bà cũng chẳng thể trả
lời, giờ phút này đây bà xem bản thân mình như một kẻ tội đồ, kẻ sát
nhân giết chết học trò của bà, còn bà thì chẳng khác nào như một đồng
phạm.
Hai mẹ con cùng nhìn về một hướng xa xăm, rồi dừng lại ở
bóng lưng của hai người đàn ông nằm sâu trong tim họ. Ánh mắt của Tuệ
Ngọc là lo lắng, là trông mong, còn riêng Trần Uyển Khanh thì chẳng ai
hay chỉ toàn là hận. Thù hận ẩn sâu trong bà đột ngột bị khuếch đại lên, rồi vỡ tan ra, giống như mạch máu vỡ dưới da để lại những mảng bầm xấu
xí.
Lỗi lầm đã chất cao thành đống… thì cách nào để chôn lấp đi đây?
Doãn Tư Nghị đặt thùng dụng cụ xuống đất, vừa mang găng tay, vừa nghe La Tấn Duật thông báo sơ bộ về tình hình:
– Đội kỹ thuật lần theo dấu vết chiếc xe Jeep kia đến địa bàn này thì mất dấu, sau khi phân chia lực lượng đi dò tìm thì một người dân gọi điện
trình báo phát hiện xác của hai nữ sinh bị treo ở trên cầu. Hiện tại cấp trên đã cho phong tỏa tất cả lối ra vào của địa phương này rồi.
– Báo cho người nhà nạn nhân hay chưa?
– Vẫn chưa.
Tư Nghị cầm thùng dụng cụ lên, âm giọng có phần nặng nề:
– Đợi hạ thi thể xuống rồi hẳn cho họ hay.
Bọn họ làm cái nghề này đến nay đã phải tiếp xúc với hàng trăm thi thể, mùi máu tanh, mùi hôi thối đã trở thành thứ không thể thiếu mỗi ngày, nhưng mỗi lần chứng kiến một xác chết mới cảm xúc đau đớn, thương tâm đều
trực trào trong lồng ngực. Họ còn như vậy, thì người nhà của nạn nhân
làm sao chịu đựng nổi khi khúc ruột của mình bị kẻ ác ra tay man rợ đến
thế.
Để lại hiện trường bên dưới cho các đồng chí khác xử lý, Tư
Nghị và Tấn Duật đi bộ lên cầu vượt tiếp cận trực tiếp với hiện trường
chính. Lúc này Doãn Minh đã có mặt trên cầu, ông sờ vào bàn chân của một nữ sinh rồi quay sang thở dài với Lâm Thiên Nhật và Huỳnh Lẫm.
– Đưa người xuống đi.
– Khoan đã.
Doãn Tư Nghị bước tới gần, nhìn vào mắt ba mình, nhíu mày nói:
– Con vẫn chưa kiểm tra mà.
Bầu không khí khó xử vô tình được tạo ra, ai cũng biết Doãn Minh là giáo sư nổi tiếng, tiền thân còn là bác sĩ pháp y của Phòng Kỹ thuật hình sự.
Nhưng nhiệm vụ của ông ở đây chỉ là để đưa ra lời góp ý, mọi công tác
khám nghiệm hay đưa ra kết luận đều không thể làm thay đại úy Doãn – con trai của mình.
– À, do Thiên Nhật và Huỳnh Lẫm đã ghi lại hình
ảnh xung quanh rồi nên ba mới bảo họ hạ thi thể xuống để người dân bớt
hoang mang thôi.
Doãn Minh từ tốn giải thích, nhưng không nhận được sự đồng cảm từ con trai.
– Có những thứ nhất định phải dùng bằng chính mắt thường mới xác định
được, không thể lấy lý do vì sợ lòng dân hoang mang mà để bản thân tắc
trách. Những điều ba dạy con luôn nhớ, sao ba lại quên rồi?
Giọng
của Tư Nghị không lớn, nhưng khiến ai cũng phải dè dặt không dám xem
thường, có lẽ vụ án này quá thương tâm khiến tính tình anh nhất thời
nóng nảy, nên đến ba của mình cũng “chỉnh đốn” chẳng nể nang.
Sắc
mặt Doãn Minh hơi sượng sùng khi câu hỏi ấy dường như còn mang một ý
nghĩa sâu xa hơn, nhưng ông không tỏ vẻ gì là tức giận, ngữ khí vẫn ôn
hòa như cũ:
– Là ba sơ suất, xin lỗi con. À không, xin lỗi đồng chí.
Tư Nghị trầm mặc trong giây lát, rồi quay mặt đi.
– Lần sau ba chú ý một chút là được.
Anh quay lại với hiện trường vụ án, quan sát những vết máu để lại dưới mặt
đường bê tông dưới chân. Lúc lên cầu anh đã quan sát một lượt, không có
máu rơi vãi cho thấy có thể hung thủ đã bỏ nạn nhân vào một chiếc bao
lớn để mang vác lên cầu, sau đó mới treo nạn nhân lên, điều này là đương nhiên nếu bọn chúng không muốn bị phát hiện.
Khu vực này nằm ở
ngoại thành, giao thông không mấy khi ùn tắc, nên chiếc cầu vượt này
hoàn toàn bị bỏ hoang chẳng được người dân dùng đến, quanh đây cũng
không có camera giám sát rất thuận lợi cho hung thủ thực hiện hành vi
đồi bại. Nhưng bọn sát nhân muốn không bị phát hiện thì nhất định phải
đợi đến khi thật vắng người, mà lúc này mới hơn 1 giờ sáng, chắc chắn
bọn chúng chỉ mới rời khỏi đây thôi.