Chương 54 - Chú nhỏ, cháu giết người rồi!
Hai mẹ con rúc vào nhau, sợ sệt hoang mang, tựa như những con người khốn khổ bị cuộc đời đọa đày vùi dập. Cơn mưa đêm nay rồi sẽ dứt, nhưng đoạn đường mù mịt phía trước thì không có điểm dừng, càng bước tới càng lạc
sâu vào ngõ cụt, quay đầu lại trăm ngàn lần cũng chẳng tìm thấy lối ra.
Tuệ Ngọc chẳng biết mẹ có hiểu hết những gì cô nói hay không mà thơ thơ
thẩn thẩn, cả người bà co rúm lại, hai mắt đảo láo liêng, miệng rên ư ử
nhưng không thốt ra được lời nào.
Lúc này cô không có thời gian
để dỗ dành mẹ nên đành đỡ bà nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận, hôn
lên vầng trán xương xương của mẹ, nhìn bà bằng ánh mắt vừa đau lòng, vừa day dứt, dặn dò bà phải nghe lời rồi cầm theo bộ váy dính máu của mẹ
mình dứt khoát quay đi.
Đôi bàn chân nhỏ liu xiu dẫm lên nền gạch lạnh toát, mỗi bước cô đi như có gai nhọn đâm xuyên vào xương, nỗi đau
ùa tới dồn thấu vào trong ngực, rồi lan ra, tê tái từng đốt sống, sau đó ồ ạt chảy dài đến tận tứ chi.
Trước cái khoảnh khắc đầy rẫy rối ren này Tuệ Ngọc không nhớ mình đã đi trên con đường sạch sẽ và bằng
phẳng bao nhiêu, chỉ nhớ rằng mẹ đã luôn răn dạy cô làm người phải sống
sao cho ngay thẳng, Doãn Tư Nghị cũng từng bảo rằng chỉ cần cô sống
không thẹn với lòng, đống đổ nát còn lại cứ để anh lo.
Nhưng lúc này Tuệ Ngọc không thể vô ưu thẳng lưng chính trực nữa, cái cô có thể
nghĩ hiện tại là làm sao để xóa sạch hết mọi chứng cứ liên quan tới mẹ,
mà không bị ai nghi ngờ hay điều tra được.
Bỗng dưng đôi chân
này bị buộc phải thoát ly khỏi cung đường quen thuộc, tự cô cũng khinh
bỉ chính mình, nhưng biết phải làm sao đây…
Đèn dưới tầng vẫn
đang bật sáng, Tuệ Ngọc chạy nhanh xuống nhà, nhìn thấy bát đũa trên bàn ăn chưa dọn thì nhíu mày khó hiểu. Mẹ của cô thuộc tuýp người ngăn nắp
gọn gàng, không bao giờ có chuyện ăn xong không dọn dẹp. Chẳng lẽ có
khách đến nhà? Bác Doãn chưa về, có khi nào là chú Vương?
Dẫu suy đoán này có hơi vô lý nhưng Tuệ Ngọc không còn thời gian để ngồi xuống
từ từ phân tích xem nó vô lý ở đâu. Cô nhanh chóng thu dọn bát đĩa cho
vào bồn rửa để xóa sạch dấu vân tay của mẹ mình. Lúc đổ thức ăn thừa vào thùng rác cô vô tình nhìn thấy một lọ thuốc nhỏ ở bên trong. Là sinh
viên y khoa, chỉ nhìn sơ qua Tuệ Ngọc liền nhận ra đây là thuốc an thần. Nhưng tại sao nó lại nằm ở đây?
Bất chợt Tuệ Ngọc nghĩ đến vóc
dáng cao lớn của Vương Thông, một người phụ nữ chân yếu tay mềm như mẹ
cô không thể nào hạ gục chú ấy chỉ bằng con dao kia được. Cũng có thể là bà đã trộn thuốc vào thức ăn để gây mê nạn nhân, chỉ có giả thuyết này
mới trùng khớp với tình tiết ở hiện trường, khi mà nhà họ Doãn vắng chủ
nhà, còn chú Vương thì lại nằm trên giường ngủ của bác Doãn.
Mặc
kệ nó là gì, Tuệ Ngọc chẳng đoái hoài tới suy đoán này là đúng hay sai.
Cô dựa theo những gì mình biết về quy trình truy vết chứng cứ của Đội
giám định khi tới hiện trường, rồi nhanh chóng xóa sạch chúng.
Cô nhặt lọ thuốc lên rửa sạch với xà phòng, rồi lau khô bằng vạt áo của
mình, áp những ngón tay lên thân lọ để tạo dấu vân tay mới, sau đó ném
nó vào vị trí cũ. Những dụng cụ từ chén đũa đến bàn ghế cô đều rửa sạch
với xà phòng và lau lại bằng dung dịch tẩy rửa đa năng. Cô biết Đội giám định có rất nhiều phương pháp để thu thập dấu vân tay bị mất, nhưng
cách làm của cô ít nhiều cũng sẽ khiến những dấu vân tay mà mẹ đã để lại bị vô hiệu hóa.
Khu vực phòng bếp đã xong, Tuệ Ngọc đảo quanh
một vòng phòng khách, không nhận thấy bất thường hay xáo trộn gì, cô mới đi tới vị trí gắn camera rút nguồn điện kết nối đầu vào để tắt chế độ
ghi hình. Nhà cô chỉ có một camera duy nhất gắn ở cửa chính, cô không
biết nó có ghi được manh mối gì hay không nhưng đề phòng thì vẫn hơn.
Sau khi đã kiểm tra kỹ lưỡng mọi thứ, Tuệ Ngọc cầm theo chiếc váy của mẹ
gấp rút trở về phòng ngủ của mình. Cô lấy kéo cắt ra từng mảnh nhỏ rồi
thả lần lượt thả vào bồn cầu, nhấn nước xả nó trôi đi.
Vải của
chiếc váy này khá mỏng, nên chẳng mấy chốc cô đã làm xong, Tuệ Ngọc rửa
sạch kéo, lau dọn vết máu quanh phòng lần nữa, rồi mang theo rất nhiều
khăn tẩm sẵn nước tẩy rửa leo sang ban công phòng bên cạnh.
Trong đêm tối, nương theo ánh đèn điện thoại, Tuệ Ngọc tỉ mỉ lau sạch những
vết máu vương vãi dưới sàn, bậc cầu thang, cả cán dao mà mẹ cô đã cầm
rồi tiêu hủy tất cả những chiếc khăn dính máu vào bồn cầu trong phòng vệ sinh của bác Doãn.
Ngoài trời mưa đã dần tạnh, tiếng gió giông
đã dứt, Tuệ Ngọc càng nghe rõ ràng âm thanh sợ hãi đang giày vò chính
mình trong từng thớ thịt. Cô hít một hơi thật sâu, run rẩy chạm tay vào
vũng máu nhầy nhụa trên cơ thể Vương Thông để tưới lên mặt và quần áo
mình tạo chứng cứ giả rồi chao đảo ngồi thụp xuống sàn, lần ngón tay tắt đèn điện thoại.
Bóng đen bao trùm nuốt chửng lấy cô và cái xác
chết đầy máu me trên giường ngủ, mùi máu tanh tưởi của tử thi vây quấn
lấy cô đến không thở nổi, cổ họng nhờn nhợn một thứ gì đó như vừa có vị
chua, vừa có vị mặn khiến cô chỉ muốn nôn ra.
Toàn thân Tuệ Ngọc
mềm nhũn như tờ giấy ướt, cô trầy trật lấy điện thoại của mình ra để xem lại băng ghi hình từ camera giám sát. Cô muốn biết trước khi vụ án xảy
ra ai đã đến nhà mình, là chú Vương hay là một ai khác? Vì lý do gì mà
mẹ cô lại ra tay với chú ấy, và hai từ “nhầm rồi” kia có ý nghĩa gì?
Nhưng giao diện trên màn hình chỉ vừa kịp mở ra thì có tiếng động cơ ô tô từ
ngoài sân truyền tới. Tuệ Ngọc giật thót người, vội vội vàng vàng định
dạng toàn bộ thẻ SD, xóa sạch mọi thứ đi trước khi cảnh sát lục tung
từng dấu vết.
Tuệ Ngọc cầm con dao dính đầy máu lên tay, nghe
ngóng tiếng bước chân quen thuộc đằng xa đang từ từ vọng tới. Âm thanh
ấy tựa như đang dẫm nát trái tim cô, rồi chà xát từng mảnh vỡ khiến nó
găm sâu vào thịt da và không ngừng chảy máu.
Cô nấc lên khi đau
đớn và hoảng loạn không thể kìm nén được nữa, con dao trên tay như chặt
đứt tất thảy những thứ tươi đẹp mà cô đã từng được có, như dìm chết
những ước ao, những yêu thương còn chưa trao và chưa kịp nói thành lời.
Cuối cùng khoảng trống rỗng đó được thay thế bằng âm vọng dồn dập từ
bước chân anh đang dần kề cận.
Thêm hai bước chân, dáng dấp thân quen dựa sát vào khung cửa, Tuệ Ngọc thẫn thờ nhìn bàn tay anh giơ lên, công tắc đèn bật sáng, khung cảnh tan hoang chết chóc hiện lên, đột
ngột đâm thấu vào trong tròng mắt. Trái tim cô vì gương mặt sửng sốt của anh mà tê tái, tương lai có hai người kề vai sánh bước đã chấm dứt mãi
mãi trong đêm nay.
Doãn Tư Nghị thảng thốt nhìn cảnh tượng kinh
hoàng trước mắt mình, màu máu chói lóa đến mức anh không thể nhìn rõ
ràng bất cứ thứ gì ngoài gương mặt lấm lem của cô gái mà anh thương,
cũng không thể suy nghĩ được gì hay thắc mắc thi thể nằm trên giường từ
đâu mà đến. Tuệ Ngọc ngồi đè lên vũng máu, ngước vành mi run rẩy lên
cao, để lộ đôi mắt sợ hãi nhìn anh, mấp máy cánh môi nhợt nhạt, thều
thào nói:
– Chú nhỏ, cháu giết người rồi…
Con dao tẩm máu
trên tay Tuệ Ngọc rơi xuống sàn, âm thanh chát chúa đâm vào tai đau
điếng. Doãn Tư Nghị không tin vào mắt mình, anh hốt hoảng chạy nhanh
tới, ngồi xuống bên cạnh nắm chắc hai bả vai của cô lắc mạnh, căng thẳng hỏi:
– Tuệ Ngọc, bình tĩnh nói rõ cho anh nghe, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tuệ Ngọc gục đầu xuống thấp, lặp lại lời thú tội trong tiếng nấc nghẹn:
– Cháu giết người rồi…
Lời này không thuyết phục, có chết Doãn Tư Nghị cũng không tin cô gái của
anh dám làm chuyện tày trời này. Anh nắm lấy chóp cằm dính máu, bắt buộc cô ngẩng mặt lên, mắt đối mắt với anh, lạnh giọng khiển trách:
– Tuệ Ngọc, không được nói dối!
– Cháu không nói dối…
Tuệ Ngọc khổ sở với ánh mắt cương trực của anh, cô cắn chặt răng, cứng rắn nói:
– Cháu giết người rồi!
– Em nói dối!
– Cháu không nói dối, cháu giết người rồi!
Tuệ Ngọc trừng mắt quát lớn, rồi từ từ xòe hai bàn tay ướt máu của mình ra trước mặt anh, nghẹn giọng nói:
– Cháu thật sự đã giết người rồi, bây giờ phải làm sao đây?
Doãn Tư Nghị sững sờ, lồng ngực muốn nổ tung ra, vì giận, vì căng thẳng. Anh ôm chầm lấy cô, nước mắt và máu thấm loang lổ vào áo cảnh phục. Vuốt
nhẹ cơ thể run rẩy của cô, giọng của anh lạc đi, một mực kiên định:
– Anh không tin. Tuệ Ngọc ngoan, em đừng quấy. Anh đã nói với em thế nào, có chuyện gì cũng phải bàn bạc với anh rồi chúng ta cùng nhau giải
quyết, em nghĩ kỹ lại thêm một lần nữa, ai giết chú Vương? Đừng làm khổ
anh, anh xin em đấy…
Cô có nói gì đi chăng nữa, cô có thừa nhận
cả trăm ngàn lần đi chăng nữa anh cũng không tin cô gái của anh là hung
thủ giết người. Chương Tuệ Ngọc là ai kia chứ? Là cô gái anh chăm lo từ
khi còn chưa biết đi, biết nói, một con kiến lạc bầy cô còn không nỡ
giết, thì đừng nói là một con người to lớn như thế kia.
Một xác
chết, hai con người tồn tại chung một bầu không khí quẫn bách đến nghẹt
thở. Nước mắt của Tuệ Ngọc vẫn không ngừng rơi, cô bấu siết vào hõm cổ
anh, tuyệt vọng lắc đầu, cắn răng im lặng.
Trái tim Doãn Tư Nghị rã rời, hai mắt đỏ ngầu quay đầu nhìn xác chết trên giường ngủ, không
còn cách nào khác, một tay anh ôm chặt lấy cô, tay còn lại run run gọi
điện cho trưởng phòng Đàm để báo án.