Chương 41 - Anh muốn được làm cha!
Ban đầu Tuệ Ngọc trốn khỏi nhà là muốn được ở trong lòng Doãn Tư Nghị
than thở với anh về những cấm đoán vô lý của mẹ mình, nhưng bây giờ, khi những con sóng nơi đáy lòng bình lặng lại, cô cảm thấy bản thân thật tệ quá, ai lại kể xấu mẹ mình trước mặt người khác bao giờ chứ.
Dòng đời đen bạc, có những chuyện không nên nói, có những ưu tư chẳng nhất
thiết phải giải bày, kể lể nhau nghe những hờn tủi, lỡ sau này không thể nắm tay bước tiếp được nữa thì chỉ nặng lòng nhau thêm.
Xe dừng
trước cổng nhà của Tuệ Ngọc, Doãn Tư Nghị không nỡ để cô đi, anh ôm lấy
vai cô, tham luyến hơi ấm ngọt ngào, nhớ cả hương vị của nhau dù là đang kề cạnh.
– Ngủ với anh đi. Chuyện của ba mẹ, anh sẽ từ từ nghĩ cách.
Anh nói thế, nhưng Tuệ Ngọc biết bản thân anh cũng không thoát khỏi những
vướng bận. Cô cười nhạt nhòa, gò má thắm chẳng kịp căng ra, nói đùa một
câu nhưng trong lòng chẳng vui vẻ gì cả.
– Con gái lớn chưa gả chồng, không được sống buông thả.
– Buông thả với chồng mình thì có sao đâu.
Doãn Tư Nghị miết nhẹ bờ môi của cô, anh nghiêng người qua muốn hôn lên nhưng bị cô né tránh.
– “Chú” cũng như cha, không thể lấy làm chồng.
Nụ cười gượng gạo lúc nào cũng tẻ nhạt, người cười và người xem đều chẳng
hứng thú gì, mà sự tẻ nhạt xuất hiện không đúng lúc này như một điều cấm kỵ. Doãn Tư Nghị luồn tay ra sau gáy Tuệ Ngọc kéo lại gần, nghiêm túc
nói:
– Pháp luật không ngăn cấm, cho nên ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, bổ sung thêm một câu:
– Anh muốn cưới rồi!
Ý định này của anh giống như muốn hớt tay trên với ba mình vậy, trước khi hai đấng sinh thành đến với nhau thì anh lo cho hạnh phúc của bản thân
mình trước. Tuệ Ngọc phì cười, nựng cằm anh trêu ghẹo:
– Bác Doãn chính trực như thế, sao lại có thể sinh ra một người con trai xấu xa như anh cơ chứ…
Nói đến đây đột nhiên Tuệ Ngọc ngưng bặt, tâm trạng cũng trầm xuống hẳn.
– Em vào nhà trước đây.
Cô vừa thả hai chân ra ngoài thì bị Doãn Tư Nghị kéo về, anh ôm cô từ phía sau, hôn lên làn tóc đã dài quá vai, dịu dàng căn dặn:
– Cái gì khó quá thì nói với anh trước, đừng tự mình quyết định có được không?
– Em lớn rồi, có còn là “cháu nhỏ” của anh nữa đâu mà dặn dò lo lắng. Vậy nhé!
Tuệ Ngọc từ chối nhìn thấu tâm tư của anh, cô gỡ bàn tay ấm áp ra khỏi vai, nhanh chóng thả chân xuống xe, nhưng đi được vài bước thì đột nhiên
xoay người quay trở lại. Cô gõ cửa, đợi anh hạ kính xuống liền nhoài đầu vào bên trong ghé sát vào tai anh, ngượng ngùng nói nhỏ:
– Nếu ngày mai em không đi ra ngoài được… anh mua thuốc ngừa khẩn cấp giúp em nhé, em không muốn làm mẹ trẻ đâu.
Cô bẽn lẽn đợi Tư Nghị gật đầu, nhưng lại đợi không được. Anh áp bàn tay
lên cổ cô, luồn ra sau rồi nhẹ nhàng trượt xuống trước ngực, đôi mắt híp lại hết sức gian manh.
– Bà Doãn à, anh nghĩ cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn.
Nhìn vào nụ cười như có như không kia, Tuệ Ngọc liền đoán ra được anh đang
có mưu đồ đen tối gì. Cô đánh mạnh vào vai anh, trừng mắt rít lên:
– Anh bị điên hả?
– Không! Anh nói nghiêm túc đấy. Em nghĩ kỹ mà xem, với tình hình căng
thẳng như hiện tại thì chúng ta phải tính tới phương án dự phòng, lỡ mà
ba mẹ nhất quyết ngăn cấm thì cục cưng trong bụng em sẽ là quân bài trí
mạng, họ có muốn cản cũng không được nữa.
Doãn Tư Nghị cười khe
khẽ, đắc ý nghiêng đầu qua hôn lên môi cô. Tuệ Ngọc bực mình cắn “phập”
lấy cánh môi anh, kéo dài ra một đoạn, đanh đá nghiến răng:
– Ăn nói hàm hồ!
– Thế em có dám cá với anh không? Xem thử rào chắn của em tốt, hay là “đàn con nheo nhóc” của anh giỏi hơn?
Tuệ Ngọc câm nín nhìn anh, người đàn ông này muốn nói gì là nói cái đó,
không hề biết kiêng dè gì cả, trăm lần như một, bộ dạng vẫn lưu manh như nhau.
Trong lúc đôi trai gái đang không biết tốt xấu vờn nhau
trước cổng, thì trên tầng hai có một người phụ nữ nép vào cửa sổ trông
xuống sân buồn bã, trong ánh mắt lẻ loi đơn độc là tiếc nuối, là chất
chồng tội lỗi, dây tơ rối trong lòng trăm mối chẳng biết phải gỡ đoạn
nào.
Bà đứng đó, đợi đến khi con gái đã bước vào nhà, tiếng khóa
cửa thật nhỏ đã vang lên ở phòng bên cạnh, mới yên tâm để những lụy
phiền rơi xuống bên nếp nhăn đã hằn sâu quanh mắt.
***
Sáng sớm Doãn Tư Nghị xuống nhà đã nhìn thấy ba mình ngồi trên sofa đọc báo, vẻ mặt ông trông rất tự nhiên, nhưng thần sắc không được tươi tắn lắm,
sáng nay lúc ông về đến nhà là đã hơn bốn giờ.
– Tới cơ quan sớm thế, ngồi xuống uống với ba tách trà rồi hẵng đi.
Hai cha con rất ít khi tâm sự, dạo trước đã ít bây giờ càng thưa thớt hơn.
Doãn Tư Nghị nhớ lại dáng vẻ của ông tối qua mà không khỏi có cái nhìn
khác, tuy nhiên anh vẫn lễ phép như cũ, tránh tình cảm cha con trở nên
xa cách gượng gạo.
– Hôm nay ba không tới cơ quan sao?
Anh đón lấy tách trà từ tay ba mình, nhìn đôi bàn tay vẫn còn rất rắn rỏi một lúc rồi mới dời mắt đi.
– Sáng nay ba phải tham gia một buổi tọa đàm, buổi chiều sẽ đến. Nhưng mà ba thấy các con vẫn đang làm tốt, chờ tóm được tên trộm ở nghĩa trang
nữa thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn rất nhiều, ba tới cũng chẳng giúp ích
được gì.
– Nếu vậy, sao từ đầu ba còn nhận lời mời?
Anh thổi nhẹ tách trà, nhìn ánh mắt của ba mình hơi khựng lại qua làn khói mỏng, rồi ông cười hiền, nhẹ bảo:
– Ba cũng từng gắn bó mấy mươi năm với nghề, nay đơn vị cần chẳng lẽ ba
lại phụ lòng mong mỏi của họ. Mỗi người góp một chút sức lực thì chuyện
khó mấy cũng thành, mang sự thật ra ánh sáng, trả lại bình yên cho xã
hội là trách nhiệm của chúng ta mà phải không?
Có lẽ một đêm thức trắng khiến ba anh hơi thiếu tỉnh táo, nên ông không nhận ra hai câu
trả lời của mình có phần bất nhất. Anh không trực tiếp vạch trần ông,
cũng không để lộ suy nghĩ của mình, uống cạn ly trà mà ba đã rót, để vị
chát lắng xuống bớt đi mới nhẹ nhàng lên tiếng:
– Dạ đúng. Năm
xưa con theo nghề cũng là vì ngưỡng mộ sự chính trực này của ba. Bộ cảnh phục ba từng mặc là niềm kiêu hãnh nhất mà cả đời con theo đuổi, mong
rằng sau này… sẽ không có gì thay đổi cả.
Anh đứng lên, cúi đầu chào ba mình rồi nhấc bước rời đi, dáng vẻ rất thong
dong nhưng đôi vai lại đang mang nhiều gánh nặng. Doãn Minh bị mắc kẹt
trong ánh mắt cương trực của con trai, nhưng thay vì tự hào ông lại cảm
thấy vô cùng hối hận.
Năm đó để Tư Nghị nối nghiệp của ông, đúng là một quyết định sai lầm!
…
Hôm nay Tuệ Ngọc không được rời khỏi nhà, Trần Uyển Khanh còn gọi người tới thay ổ khóa mới ở cửa chính, xe của Tư Nghị đậu trước cổng bà cũng
không quan tâm. Trước đó còn thân nhau như người nhà, chỉ một khoảng
thời gian ngắn mà cứ như có thù từ mấy kiếp vậy.
Cảm giác bị ngăn cấm này không hề dễ chịu chút nào, nhưng trong thời điểm nhạy cảm hiện
tại để Tuệ Ngọc ở nhà cũng tốt. Vụ án này chưa được giải quyết thì cấp
trên cũng sẽ không đồng ý để cô tham gia, mà nếu dì Chương làm lớn
chuyện lên thì cô khó mà có cơ hội quay trở lại cơ quan làm việc được.
Còn đối với biện pháp chia rẽ của dì Chương căn bản không làm khó được anh, chặn ngõ trước thì anh đi cửa sau, miễn là ở đó có Tuệ Ngọc thì khó mấy anh cũng sẽ tìm ra cách giải.
Doãn Tư Nghị Anh nhắn tin với Tuệ
Ngọc bảo cô chụp ảnh chi tiết ổ khóa trong phòng gửi cho mình. Cô ở trên lầu ngó xuống ngoan ngoãn làm theo không thắc mắc, cuối tin nhắn còn
nhắc anh nhớ mua thuốc ngừa thai.
Tuệ Ngọc đứng trên này thấp
thỏm lo âu, sợ anh đùa dai rồi trò chơi lại thành thật, nhưng hy vọng
của cô hoàn toàn bị dập tắt không thương tiếc. Anh chàng tuấn tú ngồi
trong chiếc Jaguar E-Pace hạ kính xuống, môi cười đầy ẩn ý, khép mở khẩu hình miệng để cô đoán được mấy từ: “Anh muốn được làm cha”.
Mặt mày cô trở nên biến sắc, anh lại làm như không hay biết gì, nháy mắt một cái rồi lái xe rời đi.
Sáng hôm nay Tư Nghị không nhận được cuộc gọi khẩn cấp nào từ cơ quan, xem
ra tên hung thủ hôm qua vẫn chưa dám manh động. Anh gọi điện thoại cho
Trưởng phòng Đàm xin phép đi trễ, sau đó thì gọi điện cho Cục trưởng Lộ
xin chút thời gian để hỏi về chuyện tình cảm của ba mình mà ông ấy đã
nhắc lỡ dở lần trước. Nhưng không may mắn là lúc này ông đang đi công
tác để chuẩn bị cho cuộc họp quốc hội, nên phải đành hoãn thời gian gặp
mặt.
Anh không thể trực tiếp nói ra nghi vấn của mình để ông hỗ
trợ, nếu Đội chuyên án vào điều tra sâu hơn, mà trọng án này có dính líu đến ba anh dù chỉ là nghi ngờ đi chăng nữa, thì bản thân anh cũng sẽ
khó được quyền tiếp tục tham gia phá án.
Vậy nên Doãn Tư Nghị
quyết định bí mật làm theo cách của mình trước. Anh lái xe đến một bệnh
viện tư nhân có uy tín trong thành phố, tự xét nghiệm máu để lấy mẫu DNA của chính mình. Anh muốn đối chiếu với cơ sở dữ liệu DNA đang được lưu
trữ trên hệ thống, để xem thử các thông tin có trùng khớp với nhau hay
không, bởi anh không tin mẫu nhiễm sắc thể Y khó khăn lắm mới thu thập
được kia là hoàn toàn vô dụng.