Chương 5: Ngủ với chú!
Qua kiểm tra cho thấy nạn nhân không có dấu hiệu bị xâm hại tình dục. Doãn Tư Nghị và Huỳnh Lẫm nhanh chóng bắt tay vào thao tác chi tiết để tìm manh mối ở bên trong. Con dao mổ trong tay anh xẻ một đường dài từ cổ đến vùng xương dưới hạ vị, máu sẫm trào ra lan mùi tanh hôi khắp cả gian phòng.
Tuệ Ngọc cúi đầu sâu hơn, tay ghì chặt thân bút, quyết tâm cao ngùn ngụt ban nãy giờ trở về con số 0. Hốc mắt cô nóng ran, cơn buồn nôn vẫn đeo đuổi bám riết khiến cô phải nín thở để mùi thi thể kia không chen chúc vào mũi của mình.
– Quả nhiên là xương không bị gãy, những bộ phận khác cũng không có tổn thương. Nạn nhân bị cắt đứt động mạch chủ dẫn đến tử vong. Khả năng cao hung thủ chính là tên ác quỷ đã xuất hiện vào 20 năm trước.
Giọng nói khàn khàn của Huỳnh Lẫm làm Tuệ Ngọc phải ngẩng cao đầu, tròng mắt màu đen chậm rãi di chuyển về phía xác chết của Diệp Khê. Một thi thể không toàn vẹn rõ ràng ngay trước mặt, cô lặng người đi, trong dạ dày chẳng còn gì để nôn ra, hai cánh môi mím chặt để âm thanh khan khốc từ cổ họng không phát ra thành tiếng.
Cô không tránh đi nữa nhưng cũng không nhúc nhích nữa, giờ thì cô đã biết cha của mình bị giết chết thảm thiết như thế nào, cũng đã biết tại sao người nhà của nạn nhân nhất quyết không đồng ý cho mổ xẻ tử thi. Nhìn mà xem, đáng sợ biết bao nhiêu! Nhưng để tìm ra hung thủ thì đây là cách nhanh nhất có thể.
Doãn Tư Nghị để dành riêng cho Tuệ Ngọc một góc tĩnh lặng, anh ra hiệu cho Lâm Thiên Nhật lấy mẫu máu và dịch cơ thể của nạn nhân gửi đến Trung tâm giám định Pháp y để xét nghiệm, rồi làm vài thao tác cuối cùng kết thúc ca mổ. Kết quả không được như anh mong muốn, cách thức ra tay của hung thủ vẫn rất kín kẽ và không tìm được manh mối nào khác so với năm xưa.
Các bác sĩ nhanh chóng tản đi để làm những công việc khác, riêng Tuệ Ngọc vẫn đứng yên một chỗ nhìn chằm chằm vào bàn giải phẫu đã trống không. Doãn Tư Nghị tháo găng tay, nhẹ kéo khẩu trang trên mặt cô xuống, hỏi khẽ:
– Còn sợ không?
Tuệ Ngọc không trả lời mà lập tức nhào vào ngực anh, hai tay của cô vòng ra sau ôm anh rất chặt. Doãn Tư Nghị vuốt ve bờ lưng của cô, chạm cánh môi lên vầng trán láng mịn nằm ngay dưới chóp cằm của mình.
Anh không nhớ nổi trong suốt thời gian nhìn Tuệ Ngọc trưởng thành đã bao nhiêu lần anh hôn cô giống như vậy, nhưng cũng từng ấy năm cô không hề cảm nhận được chút khác lạ nào dù tuổi đã lớn hơn và tia mắt trong anh cũng đã đổi khác.
– Chú à, cháu nghĩ tối nay mình sẽ không ngủ được mất.
Hai mắt cô tròn xoe nhìn anh, long lanh như viên ngọc sáng loáng. Doãn Tư Nghị bật cười, véo nhẹ chóp mũi thon nhỏ của cô, trêu ghẹo:
– Vậy thì sang ngủ cùng anh!
Tuệ Ngọc ngây ra chớp chớp mi mắt, cố phân tích để hiểu lời vừa rồi là có ý gì. Doãn Tư Nghị thích nhất là ngắm vẻ mặt ngô nghê này của cô, môi anh cong lên mãn nguyện vì mục đích đã thành rồi nắm tay cô kéo ra ngoài, vừa đúng lúc gặp được La Tấn Duật.
Anh ấy nhìn đôi tay đang áp vào nhau khít chặt, nét mặt hơi chuyển đổi, vài giây sau mới lên tiếng:
– Đến phòng họp một lát.
Đội điều tra vừa mới đi thu thập chứng cứ trở về, họ lấy được vài đoạn băng ghi hình trước cổng trường học và trung tâm dạy thêm tiếng anh mà Diệp Khê đang công tác.
Mười giờ 2 phút, bà ấy rời khỏi trung tâm với chiếc ô tô màu trắng của mình, theo camera giao thông ghi lại bà ấy không hề rẽ vào bất cứ nơi nào khác cho tới khi biến mất khỏi sự giám sát của camera.
Điều tra viên đã lấy lời khai của những người tiếp xúc sau cùng với Diệp Khê, họ đều khai nhận bà ta không có điểm bất thường nào khác ngoài việc vẫn luôn hậm hực về mâu thuẫn với Trần Uyển Khanh ở trường học. Lý do của cuộc cự cãi là Diệp Khê cho rằng Trần Uyển Khanh được hiệu trưởng ưu ái đề xuất thăng chức phó hiệu trưởng, trong khi bà ta là giáo viên xuất sắc mười năm liền nhưng chỉ được làm tổ trưởng bộ môn.
La Tấn Duật hơi tránh ánh nhìn Tuệ Ngọc, nhẹ lên tiếng:
– Tình nghi duy nhất của vụ án cho đến thời điểm hiện tại chính là dì Trần.
– Tối đêm qua mẹ của em vẫn luôn ở nhà, em có thể làm chứng!
Tuệ Ngọc kích động nói lớn rồi nhận ra mình đang ở trong phòng họp liền giảm âm lượng xuống:
– Nhà em có camera.
Mọi người nhìn nhau, nhất thời không ai lên tiếng. Doãn Tư Nghị gấp lại tập tài liệu, kéo bàn tay của Tuệ Ngọc bỏ vào trong túi quần của mình để cô bớt căng thẳng rồi bình tĩnh nói:
– Trước tiên chúng ta phải tìm được chiếc xe của Diệp Khê trước, có khả năng hung thủ là người ở gần khu vực này nên biết rõ những nơi nào không có camera giao thông rồi ra tay trấn áp nạn nhân mang đến hiện trường để thủ tiêu. Do không thu được mẫu vân tay và dấu giày nên chúng ta phải cố gắng tìm được vết tích trên chiếc xe đó. Mẫu máu và dịch cơ thể của Diệp Khê đã được đem đi giám định, đợi có kết quả sẽ so sánh DNA với những vụ án 20 năm trước để xem có liên quan hay không. Còn về bằng chứng ngoại phạm của dì Chương thì các anh cứ đến nhà dì ấy để kiểm tra sẽ rõ. Tôi cũng có thể làm chứng!
Kết thúc phiên họp tâm trạng ai cũng nặng nề, mọi người vùi mặt vào những hình ảnh chụp được ở hiện trường rồi đem so sánh với vụ án năm xưa. Vẫn là một đêm mưa, cùng một cách thức ra tay và không để lại dấu vết đặc biệt nào, cứ như đang thách thức cơ quan điều tra vậy.
Buổi chiều cùng ngày Đội chứng cứ phân tích đoạn camera được lắp bên trong nhà của Trần Uyển Khanh, tám giờ tối đêm qua bà ấy đã về đến nhà và không hề ra ngoài cho tới sáng hôm sau, nên tạm thời được loại ra khỏi diện tình nghi.
Bảy giờ tối, Doãn Tư Nghị và Tuệ Ngọc tan ca. Cô đeo chiếc ba lô màu hồng mặt mèo ở sau lưng tung tăng đi đằng trước, chân bước lùi, hất cằm về phía anh, miệng ríu rít không ngừng:
– Cháu đã nói rồi mà, mười giờ tối qua mẹ còn nhắc cháu đi ngủ sớm, camera đã ghi lại rõ ràng như thế rồi mà mọi người cứ không tin!
Doãn Tư Nghị bước theo nhịp chân của cô, nhún vai cười nhạt:
– Lời nói suông không có giá trị bằng chứng cứ xác thực!
Tuệ Ngọc bĩu môi, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ. Doãn Tư Nghị là tài xế của cô bao nhiêu năm nay và đến bây giờ vẫn vậy, anh nghiêng đầu nhìn đôi mắt hồn nhiên luôn sáng rực của cô, thầm nhủ: “Sẽ luôn như vậy!”
Nhà của hai người ở sát cạnh nhau chỉ ngăn cách bởi một hàng rào sắt cao chừng một mét. Cha của Tuệ Ngọc mất sớm, mà mẹ của Doãn Tư Nghị cũng đã mất lúc anh vừa mới chào đời. Thân sinh của họ là bạn bè thân thiết với nhau, từ lúc nào chẳng rõ mẹ của Tuệ Ngọc đã đảm đương công việc nấu nướng cho cả hai nhà, đến giờ cơm cha con Doãn Tư Nghị sẽ sang nhà kế bên phụ giúp lặt vặt rồi cùng nhau dùng bữa.
Hôm nay trên bàn ăn có món canh giò lợn bổ dưỡng thơm phức, ba người lớn đã ngồi vào bàn chỉ chờ mỗi cô công chúa nhỏ. Tuệ Ngọc tắm xong liền chạy xuống nhà, mùi thịt len lỏi vào chóp mũi làm cô bịt mũi nôn khan, phải đấu tranh tâm lý dữ dội lắm cô mới ngồi xuống cùng cả nhà.
– Nghe nói hôm nay ở cơ quan có vụ án mới à?
Doãn Minh gắp cho Tuệ Ngọc một khúc giò rồi lên tiếng hỏi con trai. Ông cũng là một bác sĩ pháp y nhưng đã về hưu vào hai năm trước. Tên tuổi của ông cũng không phải tầm thường, những vụ án lớn trước đây có công của ông không ít, nên dù đã ra khỏi ngành nhưng vẫn được thỉnh giảng ở rất nhiều trường đại học.
– Dạ, tính chất vụ án không khác với vụ thảm sát Đầu lâu 20 năm trước, con nghĩ hung thủ có biết về kiến thức y khoa.
Doãn Tư Nghị hơi đảo mắt nhìn Trần Uyển Khanh, bà vẫn bình thản múc canh cho vào bát không hề tỏ ra hứng thú với câu chuyện này.
– Cũng không hẳn phải nắm rõ kiến thức y khoa mới ra tay chuẩn xác như thế. Vả lại thảm sát Đầu lâu đã được 20 năm, nói không chừng là kẻ khác bắt chước lại hành vi để đánh lạc hướng điều tra. Đây không phải là điều hiếm trong tư duy của những kẻ thủ ác.
Doãn Tư Nghị cũng đồng ý với quan điểm của cha mình, nhưng cách thức ra tay này không phải muốn bắt chước là được, thủ phạm chắc chắn là cùng một người!
Bữa cơm diễn ra chóng vánh, Tuệ Ngọc không bỏ vào bụng được miếng nào, dù bị ép đến mấy cũng nhất quyết không ăn. Doãn Tư Nghị dặn dò cô phải ngủ sớm rồi trở về nhà, nhưng anh chỉ vừa mới mở cửa phòng đã nhìn thấy cô đứng ở ban công phòng ngủ của mình vẫy vẫy tay ra hiệu cho anh mở cửa.
Anh bước nhanh tới mở cửa cho cô, nhíu mày hỏi:
– Sao lại đứng ở đây?
– Ngủ với chú!