Chương 13: Chú chăm em lớn nên chú phải có trách nhiệm đến cùng
- Trang Chủ
- Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ - Nhoxanh (full)
- Chương 13: Chú chăm em lớn nên chú phải có trách nhiệm đến cùng
Chưa bàn đến việc Trần Uyển Khanh có mặt ở cửa hàng tiện lợi để làm gì, nhưng với hoàn cảnh của bà ấy lúc này, thì chỉ cần xuất hiện gần hiện trường vụ án trong vòng bán kính 100 mét thôi thì chắc chắn sẽ lọt vào diện tình nghi.
Hai người đàn ông bên cạnh quay sang nhìn Tuệ Ngọc lo lắng cho tâm trạng của cô, nhưng khác với những gì họ nghĩ cô lại khá điềm tĩnh.
– Hôm nay mẹ em đến dự đám tang của cô giáo Quách.
Dẫu cho trước đó giữa họ có xảy ra mâu thuẫn nhưng dù gì cũng là đồng nghiệp, mà mẹ của cô đi viếng cùng với đoàn trường, chuyện này không có gì đáng nghi cả.
Thấy Tuệ Ngọc không sao hơi thở của Doãn Tư Nghị mới có thể nhẹ nhõm hơn đôi chút. Anh biết rõ cô gái của mình yếu đuối, biết áp lực trong cô đang dày lên từng ngày, nhưng chỉ cần anh còn ở đây thì những trở ngại ấy đừng hòng đánh gục được bảo bối của anh.
Doãn Tư Nghị chạm vào lưng của Tuệ Ngọc vuốt ve nhè nhẹ, cô nhìn anh gật đầu ra hiệu mình vẫn ổn. Bọn họ tiếp tục xem đoạn video giám sát, Trần Uyển Khanh không ở trong cửa hàng lâu, bà ấy chỉ mua sữa tươi và mấy gói bánh quy loại mà Tuệ Ngọc thích ăn rồi rời khỏi. Khoảng hai phút sau thì Quách Ánh đến.
– Dừng một chút, cô ta có mang theo điện thoại!
Tuệ Ngọc reo lên, chỉ vào chiếc điện thoại trên tay Quách Ánh. Doãn Tư Nghị phóng màn hình lên hết cỡ, tuy không đọc được rõ ràng nhưng có thể xác định là cô ta đang nhắn tin với ai đó.
La Tấn Duật vò cằm thắc mắc:
– Nói không chừng là người đã hẹn Quách Ánh ra đây, nhưng tại sao cô ấy lại mang nhiều tiền như vậy làm gì, còn dẫn theo con gái ra ngoài vào đêm hôm khuya khoắt thế này nữa?
– Cho chồng cũ gặp con chẳng hạn, sẵn tiện cho hắn mượn ít tiền để trả nợ.
Tuệ Ngọc và La Tấn Duật đồng loạt quay qua nhìn Doãn Tư Nghị, suy đoán của anh không phải là không có căn cứ, bởi Quách Ánh đã ly hôn với chồng khi còn đang mang thai. Cô ấy từng chia sẻ, vì chồng cũ rượu chè bài bạc nên mẹ mình đã ép cô ly hôn. Lúc Diệp Khê chết, đội điều tra có lấy lời khai của Dương Chí và biết được hắn đang nợ một số tiền rất lớn do vay mượn để đi đánh bạc.
– Nhưng ví tiền của Quách Ánh không bị mất, cho nên không thể nào là Dương Chí được, nếu cô ấy đã sẵn lòng cho chồng cũ mượn tiền thì hắn ta cũng không có lý do gì ra tay giết người cả.
Nghe Tuệ Ngọc nói xong, Tư Nghị liền giơ tay cưng nựng cằm nhỏ của cô tấm tắc khen ngợi:
– Giỏi lắm! Đúng là gần đèn lâu ngày nên phát sáng rồi.
Tuệ Ngọc bực mình đè bàn tay của “ông chú dê xồm” xuống, mày liễu cau chặt lại. Doãn Tư Nghị thấy bé cưng giận dỗi nên không đùa nữa. Anh quay mặt trở về nhìn vào màn hình, nghiêm túc nói:
– Dương Chí không có lý do để làm việc này, nhưng người mạo danh hắn thì có thể. Thời buổi này muốn điều tra về thân thế của một ai đó là không hề khó.
Tấn Duật và Tuệ Ngọc chợt hiểu ra vấn đề, ba người họ xem tiếp đoạn băng cho đến khi Quách Ánh mua xong kem cho con gái rồi đứng trước cửa trông ngóng thêm chừng vài phút nữa mới biến mất khỏi camera. Doãn Tư Nghị để La Tấn Duật ở lại sao chép video, còn mình thì nắm tay Tuệ Ngọc rời đi.
Trời đã bắt đầu hửng sáng, bọn họ đã thức trắng cả một đêm, tâm hồn ai cũng đều rệu rã. Doãn Tư Nghị kéo Tuệ Ngọc lên xe ngồi ở hàng ghế sau cùng, anh nhích ra sát cửa xe, vỗ tay lên đùi mình.
– Nằm xuống đây.
Tuệ Ngọc chớp mắt nhìn anh, khẽ lắc đầu:
– Không cần đâu, cháu không mệt.
– Nhưng mà anh mệt rồi, cần nạp năng lượng.
Anh nhìn cô đầy ẩn ý, rồi lại vỗ tay lên hai chân mình, dụ dỗ:
– Nhanh lên, không có ai nhìn thấy đâu.
Câu nói vừa rồi của Doãn Tư Nghị giống y như một câu thần chú, hễ cứ nhắc lại là hai gò má Tuệ Ngọc nóng ran. Cô quay đầu nhìn ra cửa xe, ngực trái phập phồng khiến cô vô cùng bực bội, răng cắn chặt môi tự chất vấn chính mình: Có gì mà phải đỏ mặt chứ, chẳng phải lúc trước cũng như vậy sao?
– Sao lại căng thẳng? Anh đụng phải chỗ nào của em à?
Doãn Tư Nghị dán ngực sát vào lưng Tuệ Ngọc, cô giật mình xoay người lại liền chạm phải khuôn mặt phóng đại của anh. Cô hoảng hốt ngả lưng ra sau nhưng chỉ nhích được một chút thì đã đụng vào cửa xe. Khoảng cách giữa hai người quá gần, còn gần hơn cả lúc ở phòng làm việc nữa.
Cô vô thức nín thở, một lời cũng không mở miệng nổi, hai tay chặn ở trước ngực mình nhưng chẳng thể đẩy người đối diện lùi ra xa. Tư Nghị vẫn giữ nguyên tư thế đầy ám muội chăm chú nhìn cô, tay luồn ra sau gáy của cô, tay ôm chặt lấy eo, khẽ nhúc nhích khoé môi dịu dàng nói:
– Có muốn anh truyền cho vài bí kíp để lấy lại tinh thần không?
Tuệ Ngọc nuốt khan một cái, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đáp lời anh:
– Bí… bí kíp gì?
Tư Nghị mỉm môi cười nhẹ, đuôi mắt hơi nhếch lên, trong tròng trắng hiện rõ tơ máu màu đỏ do thiếu ngủ. Anh cọ đầu mũi vào mũi của cô, nhỏ giọng thì thầm:
– Thử đi rồi biết!
Dứt lời, anh liền kéo mạnh eo của cô về phía mình, bàn tay cũng ấn vào gáy để cánh môi mềm vừa khớp với nụ hôn của anh.
Cảm giác tê lạnh lập tức lan khắp vành môi của Tuệ Ngọc rồi chạy dài xuống tận bàn chân, trái tim cô nảy lên mạnh mẽ rồi nhịp đập dần biến mất. Sự mới mẻ ập tới đột ngột dọa cô gái nhỏ hoảng sợ đến phát run, cô vội đẩy anh ra nhưng anh càng siết lấy, trong lúc cuống cuồng cô dùng sức cắn thật mạnh vào môi anh, vị mặn nhỏ giọt vào khoang miệng của cả hai, cô thành công thoát ra, đôi mắt nai tròn trừng to, lắp bắp nói:
– Chú… chú… Đây là phạm pháp đó!
Doãn Tư Nghị nghiêng người dựa vào ghế, giơ ngón tay cái lau máu trên miệng mình, anh cười nhẹ lộ ra mảng da dưới môi bị cô cắn sứt.
– Vậy em có muốn kiện không? Lát nữa về cơ quan anh đưa em đi làm thủ tục.
Bộ dạng ngạo mạn của Doãn Tư Nghị làm Tuệ Ngọc tức đến phát điên, tại sao trước đây cô không nhìn ra nét mặt xảo trá đó cơ chứ.
– Cháu cảnh cáo chú… Nếu chuyện như thế này còn tái diễn thì cháu sẽ không bao giờ nhìn mặt chú nữa đâu!
Cô nói xong nhưng anh lại không có phản ứng gì, lại còn dửng dưng bày ra dáng vẻ như một nho sĩ đạo mạo, chậm rãi lắc đầu.
– Không được, ai lại chỉ dạy mỗi tựa bài rồi thôi, em là con gái của giáo viên mà sao lại không hiểu được chuyện cơ bản này vậy? “Chú” chăm em lớn nên “chú” phải có trách nhiệm tới cùng chứ…
– Chú…
Tư Nghị chậc lưỡi, nhún bả vai làm như bất đắc dĩ:
– Hay là thế này đi, không nhìn mặt thì nhắm mắt cũng được, cảm giác chắc cũng không khác nhau lắm đâu.
Mức độ vô sỉ của anh quá cao làm Tuệ Ngọc tức giận thở gấp, mặt mày lúc trắng lúc xanh, uất ức đến nỗi không thể phản bác.
Nắng sớm xuyên qua cửa xe, hắt lên gương mặt tuấn tú của Doãn Tư Nghị, bóng của những sợi tóc ngắn trên tóc anh rủ xuống vầng trán cao, trông anh vừa ngông cuồng lại vừa dịu dàng như nắng ấm. Anh xích lại gần cô, buông lời dụ dỗ:
– Hết căng thẳng rồi có phải không? Vậy chúng ta thử lại lần nữa đi, nếu vẫn chưa vừa ý thì em cứ đâm đơn kiện… anh sẽ vui vẻ mà hầu tòa.