Chương 12: Tiếng khóc trẻ thơ bên thi hài của mẹ
- Trang Chủ
- Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ - Nhoxanh (full)
- Chương 12: Tiếng khóc trẻ thơ bên thi hài của mẹ
Bầu không khí trong phòng họp ngưng trệ căng thẳng, trái tim của Tuệ Ngọc như vừa bị rơi xuống đất, khó thở và trống rỗng vô cùng. Cô không biết mọi người xung quanh đang nhìn mình bằng ánh mắt gì, chỉ có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay quen thuộc nắm lấy tay mình kéo đi.
Thành viên của Phòng Kỹ thuật hình sự nhanh chóng tập trung ra xe, mọi người đều rất khẩn trương, Tuệ Ngọc cũng không dám chậm trễ. Cô ngồi ở hàng ghế giữa cùng Doãn Tư Nghị và Lộ Tuyết Kha, chiếc xe chạy khá êm trên đoạn đường bê tông bằng phẳng nhưng cô thì phát run lẩy bẩy, nếu người bên cạnh không đưa tay ra đỡ thì cô khó mà có thể ngồi vững được.
Lần này khác hơn lần trước, ngoài nỗi sợ sắp nhìn thấy thi thể người chết ra thì còn một nỗi sợ kinh hoàng hơn nữa mà cô không dám đối diện. Tính luôn Quách Ánh thì đã là nạn nhân thứ năm có liên quan đến mẹ của cô, cô tin chắc rằng mẹ mình vô tội, nhưng liệu kẻ thủ ác kia có đang nhắm vào bà hay không?
Nhà của Quách Ánh nằm trong một con hẻm có khá đông dân cư, xe của cảnh sát vừa rẽ vào hẻm thì đã thấy rất nhiều người hiếu kỳ vây kín xung quanh, tiếng xì xầm và tiếng khóc của trẻ con xé rách khoảng tĩnh lặng giữa đêm, chỉ còn âm thanh ai oán nghe nhói cả lòng.
Hiện trường vụ án nằm ngay trước cửa của một căn nhà bỏ hoang ngay đầu con hẻm, dây rào cảnh báo đã được giăng nhưng người dân xô lấn rất mất trật tự nên Tấn Duật và Thiên Nhật phải tiến lên phía trước để mở đường.
Đám đông vừa dạt ra hai bên, Tuệ Ngọc nhìn thấy rất rõ phần thi thể không đầu của một người phụ nữ nằm xuôi trên mặt đường bê tông, máu loang lổ chảy dài xuống cống thoát nước, văng lên mấy thanh chắn hàng rào bằng gỗ màu trắng ngay bên cạnh. Cảnh tượng này quá sức kinh hoàng!
Hốc mắt Tuệ Ngọc đỏ hoe, cô rùng mình mấy cái, gai ốc nổi khắp người, dạ dày cồn cào dữ dội. Doãn Tư Nghị đỡ lấy phần lưng nghiêng ngã của cô, nhỏ giọng nói:
– Em ra xe ngồi đi.
Cô lắc đầu, cằm run lên bần bật:
– Cháu không sao.
Hiện tại Tuệ Ngọc chỉ là sinh viên thực tập, cho nên có tham gia vào việc khám nghiệm hiện trường hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng linh cảm mách bảo cho cô biết rằng nếu còn trốn chạy thì mẹ của mình sẽ gặp nguy hiểm!
Tuệ Ngọc tiến lên phía trước, Doãn Tư Nghị đi theo đằng sau, anh hiểu được những bất an ở trong lòng cô nhưng một lời an ủi vào lúc này không bằng việc phá thật nhanh vụ án để trăm mối tơ vò kia không đọa đày cô gái của anh nữa.
Họ bước tới chỗ của ông Quách và đứa cháu nhỏ đang gào khóc, nhìn gương mặt nhỏ bé non nớt lấm lem vệt máu mà ai cũng chạnh lòng.
– Trời ơi là trời… ông ngó xuống mà coi! Vợ con tôi đều chết hết rồi, ông bảo tôi làm sao sống tiếp được đây…
Ông Quách càng kêu gào, đứa nhỏ càng hoảng loạn khóc lớn, Tuệ Ngọc ôm lấy con gái của Quách Ánh vào lòng dỗ dành, nước mắt cũng chảy dài theo. Chỉ mới sáng nay thôi, người mẹ trẻ ấy còn kể cho cô nghe những dự định sẽ làm cùng con gái của mình, mà bây giờ đã nằm yên ở đó… chết không toàn thây.
Nhìn que kem nằm trên vũng máu của Quách Ánh cũng có thể dễ dàng đoán ra, đứa bé này đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng mẹ của mình bị giết. Tại sao lại có thể tàn nhẫn đến như vậy?
Như thường lệ, Lâm Thiên Nhật chụp lại dáng nằm của nạn nhân, Doãn Tư Nghị mang găng tay kiểm tra thi thể. Án mạng lần này cũng giống như bao lần trước, chỉ khác là hung thủ không sát hại nạn nhân ở một nơi vắng vẻ mà ra tay ngay tại khu dân cư mà thôi.
Hiện trường không để lại dấu vân tay, đây là điều “hiển nhiên” vì những lần trước cũng như thế, nhưng lần này trên những vệt máu dưới mặt bê tông có để lại vài dấu giày đứt gãy, đây có thể là của hung thủ hoặc đồng bọn đã để lại, thế nhưng… bọn chúng bất cẩn như thế sao? Đây không giống như cách hành sự của chúng cho lắm.
Không tìm thấy điện thoại trên người nạn nhân, có thể là cô ấy không mang theo khi đi ra ngoài, ví tiền vẫn còn nhưng lạ một chỗ là cô ấy mang theo rất nhiều tiền mặt còn buộc chúng vào một sợi dây chun rất gọn gàng. Doãn Tư Nghị đi tới chỗ của ông Quách rồi ngồi xổm xuống trước mặt ông hỏi vài câu:
– Nhà của chú đang tổ chức lễ tang cho bà Quách kia mà, sao cô Quách lại đi ra đây?
Quách Tuân ngồi phịch xuống, hai chân khua loạn, tức tưởi nói:
– Nó nói là đi mua kem cho con, mà đi cả tiếng đồng hồ chẳng thấy về, lúc tôi đi tìm thì người ta đã phát hiện xác của nó ở đây rồi… Trời ơi, con ơi là con…
Doãn Tư Nghị nghiêng đầu nhìn dãy nhà sáng rực ở bên dưới, từ vị trí này có thể nhìn thấy được biển hiệu của cửa hàng tiện lợi mở 24/24 nằm giữa con hẻm, nhà của Quách Ánh ở cuối đường, mua kem cho con xong không về ngay mà cô ấy đi ra đầu hẻm để làm gì?
– Cô ấy có nói với chú là đi gặp ai hay không?
– Không, nó không có nói gì hết.
La Tấn Duật đang lấy lời khai của người đàn ông đầu tiên phát hiện ra thi thể của Quách Ánh, ông ấy nói mình nghe thấy tiếng cưa máy nên chạy ra xem, vì phải mở khoá cửa khá lâu nên chỉ kịp nhìn thấy một chiếc xe màu đen chạy vụt ra khỏi con hẻm. Ông lần theo tiếng khóc thì thấy đứa con gái nhỏ của Quách Ánh đang ôm thi thể của mẹ mình, mặt mày dính đầy máu trông rất đáng sợ.
– Bọn khốn!
Lộ Tuyết Kha bức xúc chửi đổng một tiếng, có trẻ con đi cùng mà bọn chúng cũng dám ra tay thì quả thật súc vật còn chẳng bằng!
Hiện trường không thu được nhiều chứng cứ quan trọng nên đành phải đưa thi thể của Quách Ánh về để làm giám định. Đám đông đã tản đi gần hết, tiếng xì xầm đã vơi bớt nhưng tiếng khóc xé ruột xé gan của Quách Mẫn vẫn chưa dứt.
Tuệ Ngọc không biết phải làm sao, cô liên tục trấn an con bé, tinh thần cũng hoảng theo.
– Con đừng khóc nữa, cô đưa con về nhà có chịu không?
Quách Mẫn không những không nín mà còn khóc to hơn khi thấy người khác khiêng xác của mẹ mình đem lên xe. Cô bé dùng hết phần sức yếu ớt của mình càu cấu Tuệ Ngọc, còn cắn vào vai cô để tuột xuống.
Doãn Tư Nghị nhanh chóng ôm đứa bé về, nhìn Tuệ Ngọc lo lắng:
– Có sao không?
Tuệ Ngọc không trả lời mà chỉ vào miệng Quách Mẫn, nói lớn:
– Răng của con bé sắp gãy rồi!
Cô nhìn anh, gấp gáp nhấn mạnh:
– Không phải vừa rồi, mà đã bị từ trước.
Lúc hàm răng của con bé cắn vào vai của cô, cô cảm nhận được độ chông chênh của hai cây răng cửa nhỏ, lực tác động vừa rồi không đủ để khiến cây răng lung lay, cho nên chắc chắn là bị trước đó rồi.
Doãn Tư Nghị lập tức ngồi xuống dụ dỗ bé há miệng ra, Quách Mẫn không chịu phối hợp, phải nhờ tới ông ngoại dỗ dành cô bé mới chịu há ra cho bác sĩ kiểm tra.
Đúng như Tuệ Ngọc nói, một cây răng cửa ở hàm trên đã bị lung lay sắp rời khỏi nướu, một đứa trẻ bình thường sẽ thay răng cửa hàm trên vào khoảng 7 đến 9 tuổi, hoặc có thể sớm hơn nhưng sẽ không phải ở khoảng 24 tháng tuổi. Mà hàm răng của Quách Mẫn khá đều không hề bị sâu răng nên dấu hiệu này rất bất thường. Quách Tuân cũng xác nhận răng của con bé trước đó không hề có vấn đề gì.
Doãn Tư Nghị nhanh chóng thu thập hết những vết máu có trên người Quách Mẫn, kể cả nước bọt của con bé, được sự cho phép của Quách Tuân anh lấy luôn cây răng lung lay của cô bé ra khỏi nướu rồi bỏ vào túi đựng vật chứng. Lau sạch vết máu trên mặt của cô bé còn thấy những vết hằn đỏ của ngón tay, rất có thể lúc chống cự con bé đã cắn vào hung thủ hoặc đồng phạm của hắn và bị chúng đánh.
Trưởng phòng Đàm đưa Quách Tuân và cháu gái về nhà, Đội điều tra tiếp tục chia làm ba tổ nhỏ: Doãn Tư Nghị, Tuệ Ngọc và La Tấn Duật đi tới cửa hàng tiện lợi để kiểm tra, đội của Lộ Tuyết Kha tới nhà của Quách Ánh, và đội còn lại kiểm tra camera trước cửa nhà dân xung quanh.
Cửa hàng tiện lợi 24/24 nằm ở giữa con hẻm, tuy nhiên ở đây lại có thêm hai nhánh tẻ ra hai bên giống như một ngã tư, do vậy nên dù không nằm ngay mặt tiền nhưng vẫn có nhiều khách hàng tới mua sắm.
La Tấn Duật lấy thẻ ngành ra đưa cho chủ cửa hàng xin phép được xem camera. Ba người họ tua nhanh đến khoảng thời gian trước hai tiếng đồng hồ sau khi Quách Ánh ra khỏi nhà rồi xem dần đến khoảng thời gian 22 giờ.
Bất chợt, họ phát hiện một dáng người rất quen đi vào trong cửa hàng, Tư Nghị bấm tạm dừng đoạn băng, dù không muốn thừa nhận nhưng ai cũng có thể nhận ra người phụ nữ đó… chính là Trần Uyển Khanh.