Chương 1: Xác chết không đầu
Đội trưởng, phát hiện một thi thể không đầu nằm ở bìa rừng giáp tỉnh Cửu Chu, trưởng phòng Đàm bảo chúng ta mau tới đó!
Lâm Thiên Nhật gác điện thoại báo cáo lại rồi lập tức chạy đi lấy dụng cụ. Doãn Tư Nghị cũng bỏ tập hồ sơ xuống bàn cầm thùng y tế bước nhanh ra cửa, đúng lúc này Chương Tuệ Ngọc xách túi đồ ăn hí hửng chạy vào giơ chiếc bánh kẹp nóng hổi trước mặt anh, cười rất tươi:
– Chú nhỏ, ăn sáng thôi.
– Có trọng án, mang theo luôn đi.
Người của của Đội giám định Pháp y nhanh chóng tập trung ra xe để tới hiện trường, Tuệ Ngọc chưa kịp định hình cũng vội vàng đuổi theo sau.
Chiếc Toyota bảy chỗ màu đen băng qua làn mưa rả rích, bầu trời bên ngoài xám xịt khiến lòng ai cũng ủ dột buồn tênh. Doãn Tư Nghị vừa kết thúc cuộc gọi với trưởng phòng Kỹ thuật Đàm Khiết đang ngồi trên chiếc xe phía trước để nghe qua đánh giá sơ bộ về tình hình tử thi, anh nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh mình với ánh mắt phức tạp, nhẹ nhàng lên tiếng:
– Ăn sáng đi, lát nữa không ăn được đâu.
Tuệ Ngọc ngẩng mặt lên gượng cười giả lả, phất phất tay tỏ ra hồ hởi nhiệt tình:
– Không sao, cháu không thấy đói, nhiệm vụ đầu nên cháu háo hức lắm.
Cô quay mặt nhìn ra cửa xe, đan siết nắm tay vào nhau giấu đi sự lo lắng tột độ trong lòng mình. Làm gì có ai điên đến mức thấy háo hức khi sắp phải gặp xác chết kia chứ, chẳng qua là căng thẳng quá nên cố ý nói lấp đi cho bớt sợ hãi mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Tuệ Ngọc được tới hiện trường khám nghiệm cùng với những người có chuyên môn cao, trước đó cô chỉ là một sinh viên đại học y đa khoa cuối năm ba chẳng có chút kinh nghiệm thực tiễn nào.
Mấy ngày trước cô được chuyển đến bệnh viện trung ương Ninh Châu để thực tập, trùng hợp bên Đội giám định Pháp y thuộc Phòng Kỹ thuật hình sự của thành phố thiếu nhân lực trầm trọng nên xin chỉ đạo bổ sung. Nhưng cái nghề tiếp xúc với xác người đủ muôn hình vạn trạng lại gây ám ảnh cao này chẳng ai niềm nở, nhân cơ hội có một không hai ấy cô đã vòi vĩnh Doãn Tư Nghị xin cho mình được về chung một tổ công tác cùng anh.
Vậy mà ngay lúc này đây cô lại cảm thấy quyết định của mình có phần vội vàng quá, dù đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều nhưng vẫn thấy lòng chưa đủ vững vàng để đối mặt với những gian nan thử thách mới.
Doãn Tư Nghị biết rõ cô gái bên cạnh mình đang lo lắng điều gì, anh cũng không biết phải trấn an cô thế nào bởi đặc thù công việc của bác sĩ pháp y là phải thường xuyên đi vào trung tâm vụ án nhìn rõ ràng từng chi tiết một, và chốc lát nữa đây có lẽ cuộc sống màu hồng của cô sẽ biến đổi rất nhiều.
Gần ba mươi phút sau Đội giám định Pháp y và Đội Kỹ thuật hình sự có mặt tại hiện trường. Cảnh sát khu vực đã giăng dây phong tỏa xung quanh, nơi này khá vắng vẻ, hai bên đều là rừng cao su, tối qua có trận mưa lớn nên đất dưới chân ẩm ướt trơn trượt.
Mưa lất phất rơi trên bả vai, đội khám nghiệm di chuyển đi vào sâu bên trong khoảng 20 mét, giữa hai hàng cây cao chót vót có một thi thể người phụ nữ nằm thẳng, tay chân xuôi về hướng tây, trên người vẫn còn bộ comple nguyên vẹn, phần đầu đã bị cắt cụt và không còn dấu tích.
Tuệ Ngọc đứng từ xa chẳng dám nhìn trực diện, cô bám vào cánh tay của Doãn Tư Nghị không có can đảm bước xa hơn. Anh để cô tùy ý lôi kéo mình, dừng lại trước mặt cảnh sát khu vực chào hỏi rồi nghe thông báo tình hình.
– Nạn nhân được người dân phát hiện vào lúc 7 giờ sáng nay, chúng tôi đã tìm khắp xung quanh nhưng không tìm được phần đầu bị mất. Có lẽ hung thủ đã thủ tiêu ở một nơi khác.
Đàm Khiết đứng ở ngay bên cạnh quan sát từ xa rồi vò cằm đánh giá:
– Phần thịt ở cổ nát nhừ thế kia có thể là bị cưa máy cắt rồi. Bác sĩ Doãn, vụ án mạng này khá giống với vụ thảm sát Đầu lâu vào hai mươi năm trước đấy.
Nắm tay của Tuệ Ngọc bấu chặt vào Doãn Tư Nghị, cô còn căng thẳng hơn lúc mới tới đây. Hai mươi năm trước cô chỉ là đứa trẻ mới được hơn một tuổi, nhưng vụ thảm sát đầu lâu năm ấy kinh khủng thế nào thì cô lại tường tận không thua kém gì Đội điều tra chuyên ngành, bởi cha của cô chính là một trong những nạn nhân của tội ác kinh hoàng đó.
Doãn Tư Nghị xoa bàn tay run rẩy của Tuệ Ngọc, anh quay đầu nhìn cô, khẽ hỏi:
– Có muốn vào không?
Anh hiểu hết những gì cô đang lo sợ, bởi vụ thảm sát năm xưa đã từng rúng động dư luận một thời, tám người phụ nữ và một người đàn ông đã bị giết với cùng một cách thức là dùng cưa máy cắt đứt lìa phần đầu rồi mang thủ cấp đi nơi khác, mà nơi đó ở đâu, hung thủ là ai đến bây giờ vẫn chưa thể giải mã được.
Dù không phải là giám định viên chính thức nhưng Tuệ Ngọc hiểu rõ đứng trước một vụ án quan trọng không có thời gian để mình đắn đo suy nghĩ. Cô tự trấn an bản thân phải mạnh mẽ rồi dứt khoát gật đầu. Doãn Tư Nghị giao cho cô việc ghi chép sau đó cùng hai bác sĩ pháp y nữa đi vào hiện trường chính.
Vừa mới thu hẹp khoảng cách, mùi máu tanh trộn lẫn với mùi đất hăng lên mũi đã làm Tuệ Ngọc chịu không nổi mà nôn khan, dẫu xác chết ra sao cô còn chưa kịp nhìn kỹ. Doãn Tư Nghị phải đảm bảo quá trình khám nghiệm diễn ra nhanh chóng nên không thể dỗ dành cô “cháu nhỏ” của mình. Anh mang găng tay bắt đầu sờ trực tiếp vào phần da thịt của nạn nhân xấu số.
Đúng như trưởng phòng Đàm đã nhận định, những mảng da thịt ở phần cổ của nạn nhân rách tươm và nát bấy do lưỡi cưa máy gây ra, tại vùng đốt sống cổ số 1 tách rời với phần đầu tương đối bằng phẳng. Vết máu xung quanh đã loang lổ và mờ đi nhiều do nước mưa dội xuống thấm vào đất, ngoại quan cơ thể có dấu hiệu giằng co, hai bên cổ tay xuất hiện vết bầm khá rõ ràng.
Nắm tay và ngón chân của nạn nhân co quắp trong khi thân người xuôi xuống không cong quẹo, bước đầu cho thấy người này bị cắt đầu trực tiếp chứ không phải bị giết chết từ trước. Do đốt sống cổ đã bị gãy nên quá trình đông cứng chậm hơn bình thường, nhưng quanh đây không có dấu chân của cả hung thủ và nạn nhân nên rất có thể người này đã chết trước trận mưa lớn tối đêm qua.
Qua quan sát có thể khẳng định trước khi chết nạn nhân đã bị ít nhất là hai đồng phạm khống chế trợ giúp cho hung thủ trực tiếp xuống tay. Cách thức giết người này và vụ thảm sát hai mươi năm trước trong hồ sơ còn ghi chép lại là hoàn toàn giống nhau, nếu không muốn nói là cùng một hung thủ.
Doãn Tư Nghị trầm ngâm trong giây lát, anh quay đầu nhìn gương mặt tái nhợt của Tuệ Ngọc ở sau lưng mình, nhẹ nói:
– Ác quỷ Đầu Lâu trở lại rồi!