Chương 2: Tách
“Mọi thứ chửan bị xong chưa?” Tôi mở cửa bước vào phòng.
“Rồi.” Tôn Mạnh Nhiên ngồi trước bàn trang điểm.
“Hứa Tuyền đâu rồi?” Tôi nhìn xung quanh không thấy cái người kia liền hỏi.
“Cậu ấy đi lấy đồ ở ngoài xe rồi, bảo tớ cột lựi tóc cho gọn trước.”
“Tớ về rồi đây.” Hứa Tuyền xách theo túi đồ trang điểm bước vào.
“Thế trông cậy vào cậu đấy. Đừng làm xấu, Tôn Mạnh Nhiên khóc rống lên cho đấy.” Tôi vỗ vai Hứa Tuyền cười khà khà rồi đến sân làm lễ.
“Sao rồi?” Tôi đi đến cạnh Chu Nhiệt hỏi.
“Không ổn lắm nha. Thiếu mất một chùm đèn ở sân khấu rồi.”
Tôi nhìn đồng hồ. Bây giờ đã gần 5 giờ chiều, không biết còn chỗ nào bán không.
“Bỏ nó được không?”
“Không. Cao Thăng bảo rằng phải có chùm đèn ở đó.” Chu Nhiệt lắc đầu rồi thở dài.
“Để tớ nghĩ cách.”
Thật ra cách mà tôi nghĩ ra được chính là đi mua đấy. Tôi rời khỏi sân lễ, đến bên đường bắt taxi. Nhưng vẫy mãi chả có chiếc nào dừng lại.
“Lên đi.” Giọng nói truyền ra từ trong một chiếc xe đen tuyền.
Tôi không do dự mà lên ngay.
“Cảm…”
Tôi định quay sang để cảm ơn liền thấy được gương mặt của người đó. Bất giác không nói nên lời.
“Thắt dây an toàn đi.” Giọng nói kia đều đều vang lên bên tay tôi.
Tôi thắt dây an toàn rồi im lặng ngồi.
“Đi đâu?”
“Tiệm phụ kiện, chỗ nào mà có bán đèn treo trang trí.” Tôi điềm tĩnh nói.
Từ Ngôn im lặng lái xe. Cái không khí này đúng là muốn giết chết tôi mà. Ngồi chung xe với bạn trai cũ, à không phải nữa chứ. Bọn tôi khi ấy mập mờ với nhau cơ mà.
Nói ra thì có vẻ khá tồi nhưng khi ấy tôi là người đá anh ấy trước. Cũng phải thôi, tôi có quyền bởi vì khi ấy bọn tôi còn chưa công khai với ai. Ấy thế mà sau đó anh ấy liền hẹn hò cùng một cô đàn em khoá dưới của tôi. Tôi sẽ nói là lúc ấy tôi không hề ghen đâu.
Anh ấy cũng chả có ý muốn nói chuyện với tôi. Thế thôi im lặng vậy.
Mua đồ xong tôi xách đồ chạy vào sân lễ bỏ mặc người ở phía sau.
“Tới rồi đây.”
May quá vẫn kịp lúc!
“Nhanh đấy Diệp Ninh.” Chu Nhiệt vỗ vai tôi.
“Nhanh đi nhanh đi.” Tôi xua tay.
Chu Nhiệt gật gật rồi chạy đi lắp đèn. Tôi ngồi bệt xuống sân khấu, thở hổn hển.
“Diệp Ninh, tớ tìm cậu từ nãy giờ.” Hứa Tuyền gọi tôi.
“Tìm tớ á? Làm gì?”
Hứa Tuyền mắt nhìn dáo dác xung quanh một hồi liền nhỏ giọng nói với tôi.
“Lên phòng Mạnh Nhiên bàn kế hoạch với bọn tớ.”
“Hả?” Tôi chưa kịp hiểu đã bị Hứa Tuyền lôi về phòng Tôn Mạnh Nhiên.
“Thế kế hoạch là gì?” Tôi ngồi xuống giường đưa mắt nhìn 4 người còn lại.
“Kế hoạch không cho lấy cô dâu.”
“Rồi tớ biết rồi. Hứa Tuyền, cậu lại bày trò đúng không?”
“Làm gì có đâu.” Hứa Tuyền chối bỏ.
“Thế các cậu định làm gì?”
Sau đó 4 chúng tôi bàn với nhau. Có vẻ lần này nhà trai khá mệt mới rước được cô dâu đây.
Chiều hôm ấy là buổi tiệc trước lễ cưới của Cao Thăng và Tôn Mạnh Nhiên. Tất nhiên là chỉ có đám chúng tôi mà thôi. Bao gồm lớp cấp 3 và một số người bạn đại học.
Trong đó có cả Từ Ngôn.
Oái oăm thế nào mà chủ tiệc là sắp cho bọn tôi ngồi cùng bàn tiệc, lại ngồi kế bên. Tôi vẫn như ngày xưa, mỗi lần ngồi cạnh anh ấy luôn yên tĩnh lạ thường.
“Nào mọi người, lên đây chụp một tấm hình đi.” Hứa Tuyền ngồi cùng bàn với tôi, kéo tay tôi lên sân khấu.
“Rồi nhìn vào ống kính nha. 1…2…3.”
Tách. Ánh đèn flash loé lên.
Bọn họ thay nhau lên chụp ảnh. Vì đây là một bữa tiệc nhỏ nên cứ mỗi lần như vậy sẽ thay người chụp.
Không hiểu vì sao từ khi chụp bức ảnh đầu tôi có cảm giác khá là chóng mặt.
“Diệp Ninh, chụp cho bọn tớ một tấm đi.”
Tôi nhận lấy mấy ảnh, giơ ống kính về phía bọn họ.
Tấm ảnh 4 người: Cao Thăng, Tôn Mạnh Nhiên, Chu Nhiệt và Từ Ngôn.
Tách.
Mọi thứ trước mắt tôi là một màu trắng xoá. Bên tai tôi bỗng vang lên bài hát.
“Tôi chỉ muốn kéo dài năm tháng
Để tử tế nói lời tạm biệt.”
Phải, tôi muốn kéo dài năm tháng ấy để tôi không gặp được Từ Ngôn. Tôi sẽ không ngay dại mà chạy theo áng mây trên bầu trời kia, để rồi áng mây kia biến mất để lại bầu trời xanh trống rỗng.
“Tạm biệt, Từ Ngôn.”
Tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn ở xa xa.
Tiếng của loa phát thanh cũ văng vẳng bên tai. Có ai đó đang lay cánh tay tôi.
Tôi chầm chậm mở mắt ra. Khung cảnh trước mắt mờ một cách lạ thường.
Bản thân tôi có bị cận à?
“Diệp Ninh, Diệp Ninh, dậy đi.” Tiếng nói mềm mỏng vang lên. Nhẹ nhàng quen thuộc.
Tôi mò mẫn trên bàn tìm kiếm mắt kính. Tầm nhìn của tôi chợt rõ hơn.
Khung cảnh trước mắt tôi là tấm bảng đen và làn nắng chiều.
“Cậu bị sao vậy?” Tôi bị giọng nói khi thu hút, quay sang nhìn.
Là Tôn Mạnh Nhiên. Cậu ấy đang mặc một đồng phục học sinh phổ thông, còn thắt bím nữa chứ.
Tôi cố gắng nhịn cười hỏi.
“Cậu đang mặc cái gì thế? Sao lại mang đồng phục cấp 3 vậy, lại còn thắt bím nữa.”
Tôn Mạnh Nhiên ngơ ra nhìn tôi, đánh vai tôi một cái rõ đau.
“Cậu bị làm sao vậy? Cô chủ nhiệm bảo cậu lên phòng giáo viên kìa.”
“Con bé này, tốt nghiệp gần 5 năm rồi mà. Cô chỉ nhiệm gì ở đây.”
Lúc nói xong tôi chợt nghệch người ra một lúc. Tờ lịch ở phía xa hiện đang để năm 2014.
“Năm nay là 2014 à?” Tôi quay sang hỏi Tôn Mạnh Nhiên.
“Đúng rồi.”
“Cậu…cậu có gương không cho tớ mượn đi.”
“Có.” Tôn Mạnh Nhiên đi đến balo lấy gương cho tôi.
Lúc tôi nhìn vào gương thì dường như không còn tin đây là một trò lừa nữa. Bởi vì tôi trong gương chínb là tôi năm 18 tuổi.
Không thể nào sai được. Gương mặt này, cắp kính này và cả khung cảnh nữa.
Tôi sắp ngất ngay tại chỗ rồi.
“Cậu sao vậy? Mau lên phòng giáo viên đi.”
Tôi cười cười trả gương lại cho Tôn Mạnh Nhiên rồi đi ra khỏi lớp đến phòng giáo viên.
Khung cảnh trước mắt tôi chính là ngôi trường cấp 3 gắn bó với rất nhiều kỉ niệm. Khung cảnh tuyệt đẹp này rồi sẽ biến mất.
Năm 2023, ngôi trường cấp 3 này của tôi bị dỡ bỏ thay vào đó là khu đô thị mới.
Tôi thực sự xuyên về quá khứ rồi hả?
Nếu không lầm thì hôm nay là 12/6 nhỉ? Cách ngày thi đại học đúng 100 ngày.
Tôi còn nhớ bản thân đã trải qua kì thi đại học như thế nào. Chính là cảm giác không có một chữ nào trong đầu nhưng vẫn đi thi.
“Được rồi. Nếu đã vậy thì…”
Cố gắng vì ngày thi đại học thôi.
Để không hối hận nữa.