Chương 17: Uất kim hương
Mấy hôm nay tôi bận bịu việc chuẩn bị cho hội thảo khoa Thiết kế vào cuối năm. Chớp mắt một cái đã hết một năm học.
Tôi sắp thành sinh viên năm hai của Liễu Hạ.
Kì nghỉ đông, tôi được Triệu Khải về đón sang Mỹ thăm Tiểu Châu và mẹ.
Tiểu Châu phục hồi rất tốt.
“Từ khi phẫu thuật xong, không xuất hiện tình trạng gì đáng lo cả.”
Tôi ở Mỹ được 5 ngày rồi trở về.
Ngày thứ 6 của kì nghỉ đông, cô Liêu gọi tôi sang ăn cơm cùng gia đình.
Đó là bữa cơm đầu tiên sau từng ấy năm xa cách.
“Mau ngồi đi, lát nữa chú về mẹ sẽ giới thiệu cho con biết.”
Tôi gật đầu ngồi xuống sofa ăn táo.
Tôi không biết là nên gọi là mẹ hay cô nữa. Rất lâu rồi chua g tôi không gặp nhau.
Nên thôi khi kể thì tôi vẫn gọi là cô vậy.
“Mẹ, có cần con giúp gì không?”
“Cứ ngồi đó đi. Một lát nữa là xong rồi.”
Tôi ngoan ngoãn ngồi đó.
“Về rồi đây.” Tiếng nói đàn ông từ ngoài cửa truyền đến. Tiếng cửa mở.
Tôi nhìn sang, tròn mắt ngạc nhiên.
Hạ Tịnh? Ông chú hôm trước.
Hạ Tịnh đặt túi đồ trên tay xuống, quay sang nhùn tôi cười. Giống như đã biết từ trước.
Lúc ăn cơm, tôi bẽn lẽn ăn từng miếng cơm. Cô Liêu cứ luôn gắp thức ăn, đến đầy cả bát.
“Đừng gắp nữa. Con bé ăn không hết đầu.” Hạ Tịnh giữ lấy tay cô Liêu, cô mới thôi gắp.
Dưới ánh mắt hoài nghi của tôi, Hạ Tịnh cười.
“Vậy là chú biết cháu từ trước.” Tôi ngồi đối diện họ, hỏi.
“Đúng vậy. Liêu Nhị rất hay nhắc về cháu.” Hạ Tịnh hầ mặt về phía coi Liêu đang rửa bát trong bếp.
“Nhắc về cháu?”
“Bà ấy hay than thở cháu học quá tệ, không biết có đỗ đại học không, rồi lại lo lắng cháu ở đó có quen không…”
Tôi im lặng lắng nghe.
“Anh nói gì với con bé đấy.” Cô Liêu đi ra, rút khăn giấy ở bàn lau tay.
“Không gì cả.”
“Vậy chuyện bộ váy thì sao?” Tôi hỏi.
“Vốn định mua bộ váy của cháu nhưng cháu không đồng ý. Bộ váy đó rất hợp với mẹ cháu.”
“Tuần sau là sinh nhật bà ấy.” Hạ Tịnh nói làm tôi nhớ ra.
Thứ 4 tuần sau là sinh nhật Liêu Nhị.
“Sao lại nhắc chuyện này.” Cô Liêu đánh nhẹ vào tay ông nói.
Cuối buổi chiều, Hạ Tịnh đưa toii đến sân bay để kịp chuyến.
Trước lúc lên máy bay, tôi có nói.
“Tuần sau, chú có thể đến Đại học U không ạ?”
“Để làm gì?”
“Lấy quà sinh nhật cho mẹ cháu.”
Đó là câu nói cuối cùng tôi nói với Hạ Tịnh. Và quả thật, ông ấy đã tới.
Tôi đứng trước cổng đưa chiếc hộp.
“Gửi lời chúc đến bà ấy giúp cháu.”
“Được. Sau này có khó khăn gì cứ đến tìm chú, thiết kế cũng là sở trường của chú.”
Từ đó đến nay tôi chưa hề tìm đến Hạ Tịnh, bởi tôi biết chú ấy rất bận.
Hội thảo khoa thiết kế sẽ được tổ chức ở trung tâm thành phố. Đại diện mỗi trường đại học sẽ đến và chia sẻ, mang đến những bản thiết kế để quảng bá.
Nghe có vẻ rất giống chiêu mộ sinh viên, và đó cũng là mục đích của hội thảo.
Cô Thẩm không biết nghe thông tin từ đâu, một mực bảo tôi phải lên diễn thuyết. Tôi từ chối!
Tôi không có mấy kinh nghiệm và còn là sinh viên năm nhất nữa. Điều này không hợp tình hợp lý tí nào.
“Cô Thẩm, em biết một người có thể.”
“Ai?”
“Lục Thực Anh ấy ạ.” Tôi cười với cô.
Cô Thẩm đanh mặt, cú đầu tôi một cái.
“Lục Thực Anh đang chuẩn bị để sang Úc rồi.”
Hả? Tôi thoáng bất ngờ. Thật ra lâu rồi chúng tôi không liên lạc.
Mỗi lần tôi về nhà đều thấy nhà anh ấy tối om, đến tận 11 giờ tối mới sáng đèn. Và lưc nào cũng sáng đến 2-3 giờ sáng.
“Anh chuẩn bị đi Úc.” Tôi hỏi.
“Sao em biết?” Anh ấy đặt ly cafe xuống.
“Cô Thẩm nói với em.”
“Vốn định nói cho em biết, nhưng dạo này anh bận quá. Vẫn chưa kịp thông báo.” Anh ấy gãi đầu nói.
“Không sao. Bây giờ em biết vẫn chưa muộn mà.”
Không biết là câu nói của tôi bị anh ấy tiếp thu rồi nghĩ ra điều gì. Anh ấy lúng túng giải thích khiến toii bật cười.
“Tốt mà. Đi Úc dễ phát triển, chúc anh thành công.”
Về đến kí túc xá, tôi có thông báo.
“Chủ Nhật này, anh đến xem hội thảo nhé.”
Không hiểu vì sao tôi lại mời anh ấy. Nhưng chắc là muốn gặp mặt lần cuối. Bởi vì thứ Hai là Lục Thực Anh đi rồi.
Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn từ Lục Thực Anh.
*Anh rất muốn thấy em diễn thuyết đấy.
Tôi thả lại icon OK. Vậy thì cứ làm như lời anh ấy nói đi, xem như quà tạm biệt.
Chủ Nhật tôi dậy từ sớm, đến trung tâm thành phố lúc 7 giờ sáng. Buổi diễn thuyết sẽ diễn ra vào 8 giờ.
Trường tôi sẽ diễn thuyết áp chót. Kết quả bốc thăm là của cô Thẩm. Nghe đâu hôm đó cô đến trễ, chỉ còn hai phiếu thăm.
“Tiếp theo đây, xin mời đại diện của Liễu Hạ- Diệp Ninh.”
Tôi bước ra sân khấu, tim như sắp nhảy ra ngoài.
Cố lên!
“Xin chào mọi người. Thay mặt Liễu Hạ, em sẽ….”
Tôi như bị điều khiển. Nói thao thao bất tuyệt, đến cả bản thân cũng không hiểu nổi.
Chỉ biết sau khi nói xong, tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng.
Cuối buổi diễn thuyết là thời gian giao lưu giữa các trường. Rất nhiều sinh viên đến bắt chuyện với tôi. Ôi ngại chết đi được!
“Diệp Ninh.”
Tôi nhón chân lên khỏi đám đông, nhìn thấy Từ Ngôn từ phía xa. Sau khi thoát khỏi vòng vây tôi đi về phía cậu ấy.
“Hôm nay rất tuyệt.”
“Cảm ơn.” Tôi cười đáp.
“Đây tặng cậu.” Cậu ấy đưa tôi bó hoa trên tay. Là hoa uất kim hương( hay còn được gọi là tulip).
“Diệp Ninh.” Lại một tiếng gọi.
Tôi quay về phía tiếng gọi phát ra. Là Lục Thực Anh. Anh ấy thật sự đã đến.
Tôi cười, vẫy tay với anh ấy.
“Anh xem buổi diễn thuyết của em rồi. Tuyệt lắm.” Anh ấy giơ ngón cái lên.
“Em cảm ơn.”
“À, tặng em.”
Tình huống gì đây? Sao lại trùng hợp đến vậy cơ chứ. Cả Từ Ngôn và Lục Thực Anh đều tặng hoa tulip cho tôi.
“Chậc chậc, tình địch gặp nhau, sắp chiến tranh rồi.” Hạ Liên Y và Tôn Mạnh Nhiên ở một bên bình luận.
“Cậu đoán ai sẽ thắng?”
Hai người quay sang nói cùng một lúc.
“Lục Thực Anh.”
“Từ Ngôn.”
“Ể, khác nhau.”
“Vậy cược không?”
“Cược.”
“Ai thua thì một chầu xiên nướng.”
Và thế là cuộc cá cược đi cùng lúc với cuộc chiến tranh.