Chương 16: Gặp gỡ
*Chap này sẽ đứng theo khía cạnh kể toàn diện.
Tôn Mạnh Nhiên sáng nào cũng dậy sớm chạy bộ ở công viên trung tâm. Cô siêng đến mức chạy bộ 2km từ nhà đến công viên và từ công viên về nhà.
Việc xem mắt cũng trở thành quên lãng đối với bố mẹ cô. Họ bảo cô về nhà nhưng cô mãi không chịu.
Chủ yếu là ở với Diệp Ninh rầ thoải mái. Vì Diệp Ninh đi rất nhiều, ít khi về nhà nên giúp cô dễ tung hoành mọi mặt trận.
“Mẹ, con ở lại nhà Diệp Ninh một thời gian nữa rồi con mới về…” Cô vừa đi vừa gọi điện thoại nói chuyện với mẹ.
“Cho tôi một Hồng trà chanh 70% đá. Cảm ơn.” Cô gọi nước rồi nói chuyện tiếp.
“Của chị đây ạ.”
“Vậy con cúp máy đây.” Cô cúp điện thoại rồi để vào túi.
Tiếng xe xẹt ngang qua chỗ cô, nhanh như một cơn gió.
Túi đâu?
“Ăn cướp. Bớ người ta ăn cướp.” Cô hô toáng lên rồi chạy theo tên cướp.
Mọi người trên đường nhìn cô gái đang chạy hết sức đuổi theo tên cướp. Nhưng mà cô chạy bộ còn tên kia đi xe, thoáng một cái tên cướp đã biến mất.
“Ôi trời túi của tôi.” Cô ngồi sụp xuống đất, sắp khóc đến nơi.
Sống gần 20 năm trời chưa lần nào bị cướp giựt túi. Đây là lần đầu tiên.
“Túi này của cô?” Tiếng nói phát ra trên đỉnh đầu cô.
Cô ngước lên với khuôn mặt lấm lem mascara. Anh chàng kia cố gắng nhịn cười hỏi lại lần nữa.
“Túi này của cô?” Anh hỏi.
Cô lấy chiếc túi từ tay anh, kiểm tra đồ bên trong. Ví, điện thoại, son, thẻ ngân hàng đều không thiếu một thứ gì.
“Này lau đi.” Một mẩu giấy nhỏ chìa tới trước mặt cô.
“Con gái ban ngày ban mặt đừng khóc, sẽ mất mặt lắm.” Anh chàng quẹt quẹt mũi nói.
“Cảm ơn.” Tôn Mạnh Nhiên nhận lấy mẩu giấy nhỏ, đứng dậy lau mascara bị lem.
Lúc cô lau xong thì anh chàng đó đã đi mất, chẳng còn thấy tâm hơi đâu cả.
Cuộc đời không có gì là trùng hợp cả, chỉ có thể là duyên thôi.
“Là anh?” Cô ngạc nhiên nhìn người ngồi kế bên.
Anh chàng quay sang nhìn cô, có vẻ vì hơi say nên không nhận ra.
“Cô là…”
“Là người anh giúp lấy túi ban sáng.” Tôn Mạnh Nhiên đặt túi lên quầy, gọi một ly Cooktail.
“À nhớ rồi. Nhìn không ra.”
“Sao anh lại ở đây?” Cô hỏi.
“Tôi trốn xem mắt đến đây uống rượu.”
Thật là hay quá, vừa hay hôm nay cô cũng nhờ Diệp Ninh đi xem mắt hộ nên mới đến đây.
“Đồng môn đây rồi.” Cô cười thầm.
Tôn Mạnh Nhiên và anh chàng kia nói chuyện khá ăn gu với nhau. Rất có chủ đề chung để nói.
Cả hai nói đến mức quên cả trời trăng mây dất.
“Cậu có phương thức liên lạc không?” Tôi hỏi.
“Không, chưa xin.” Tôn Mạnh Nhiên nhai snack khoai tây nói.
“Dở.” Tôi buông một chữ ngắn gọn.
“Tớ không muốn chủ động, mất giá lắm.”
“Giữ giá lắm vô rồi độc thân 20 năm trời.” Tôi vừa gõ bàn phím vừa nói.
“Chắc cậu không vậy.” Tôn Mạnh Nhiên lườm nguýt tôi.
Sau khi giúp Diệp Ninh thi xong, Tôn Mạnh Nhiên tung tăng đi đến quán cafe gần đó.
“Một latte. Cảm ơn.”
Cô chọn vị trí ngồi gần cửa sổ. Trùng hợp thay, anh chàng kia cũng ở đây.
“Anh điên rồi.” Cô gái kia đập bàn bỏ đi giữa quán. Mọi ánh mắt hướng về phía bàn đó.
Chàng trai kia vẫn ngồi bình thản, uống ly cafe còn dang dở kia.
Vì mãi hóng hớt xem, cô đánh rơi ví xuống chân bàn mà chẳng hay biết. Anh chàng kia đứng dậy. Nếu muốn đi ra khỏi quán thì bắt buộc phải đi ngang qua bàn phía cô ngồi.
Lúc anh chàng kia đứng dậy, cô cúi mặt xuống xem điện thoại.
“Ví cô rơi rồi.” Anh chàng kia cúi xuống nhặt chiếc ví.
“Lại là anh.” Tôn Mạnh Nhiên ngạc nhiên. Cũng quá trùng hợp rồi đó.
“Trùng hợp thật.” Anh chàng kia cười nói.
Hai người ngồi nói một hồi, huyên thuyên trên trời dưới đất. Cuối cùng anh chàng kia đứng dậy ra về.
“Tôi vẫn chưa biết tên anh.” Cô quay lại nói.
“Tôi họ Cao, sau này gặp cứ gọi tôi là Cao Thăng.” Cao Thăng vẫy tay đi mất.
Tôn Mạnh Nhiên lẩm bẩm tên Cao Thăng. Nở một nụ cười hiếm thấy.
“Xem ra là biết yêu rồi.” Tôi huých vai Tôn Mạnh Nhiên.
“Đừng có tào lao.”
“Dấu hiệu biết yêu đó.”
“Xàm thật chứ.” Tôn Mạnh Nhiên đắp mặt nạ, ngã người ra sau ghế.
Tôi gỡ mặt nạ trên mặt Tôn Mạnh Nhiên. Gương mặt cậu ấy đỏ ửng cả lên, khiến tôi cười không ngớt.
“Nếu mà yêu rồi thì phải tiếng nghe chưa.” Tôi nói.
“Thế nên cậu phải giúp tớ phá cuộc hôn ước đó.” Tôn Mạnh Nhiên ngồi phắt dậy nói.
“Vậy là cậu thừa nhận cậu yêu rồi.” Tôi cười.
Chúng tôi cười đến tận khuya, rồi ngủ quên lưc nào chẳng hay.
“Từ Ngôn, cậu giúp tớ chuyện này.”
“Sao nghe nghiêm túc vậy.”
“Giúp tớ theo đuổi một người đi.”
“Hảaaaaa.” Từ Ngôn trợn tròn mắt nhìn Cao Thăng.
“Thật đấy.”
“Nói tớ nghe xem, người nào vậy.” Từ Ngôn quàng tay qua cổ Cao Thăng hỏi.
Cao Thăng kể hết về câu chuyện những hôm nay. Cuối cùng, cậu ấy chốt hạ một câu.
“Tóm lại, tôi muốn theo đuổi.”
“Vậy cậu tìm sai người rồi.” Cao Thăng nhăn mặt quay sang.
“Tôi chưa từng yêu đương, sao mà biết được.” Từ Ngôn nhúng vai.
“Nhưng mà, cậu cũng có nhiều nữ sinh theo đuổi đấy chứ.”
“Liên quan gì?”
“Thì ý là, nếu cậu không giúp tớ theo đuổi được thì giúp tớ để người ta chú ý đi.”
“Được thôi.” Từ Ngôn thở mạnh một cái.
“Thứ nhất, đẹp.”
“Cái này tớ có thừa.”
“Thứ hai, có tiền.”
“Thứ ba,…”
“Thứ ba là gì?”
“Chưa nghĩ ra. Nhưng nói chung, theo đuổi một người phải theo đuổi bằng tấm lòng. Chân thành là trên hết.”
Cao Thăng gật đầu.
“Đúng vậy, không nhất thiết phải vì ngoại hình hay gia thế. Theo đuổi một người vì họ là họ, đặt tâm ý hết vào người đó. Chỉ cần không hối hận là được.”