Chương 11: Xem mắt
“Cậu thay tớ đi xem mắt đi.” Vừa sáng sớm Tôn Mạnh Nhiên đã nói với tôi câu này.
“Tào lao.” Tôi đáp.
“Không, tớ nói thật. Cậu giúp tớ đi.”
“Không.” Tôi dọn sách vở ở bàn phòng khách.
“Diệp Ninh, Diệp Ninh.” Tôn Mạnh Nhiên đu theo tôi.
“Nếu cậu đi xem mắt thay tớ thì tớ sẽ nguyện dọn nhà cho cậu 1 tháng.”
“Đừbg có mua chuộc tớ.”
“Cậu nỡ lòng nào thấy một cô gái dễ thương như tớ ở đầu đường xó chợ.”
Tôi quay ngoắc qua, hỏi.
“Nhà tớ là đầu đường xó chợ á?”
“Tớ không có ý đó mà.” Tôn Mạnh Nhiên tỏ ra ủy khuất.
Tôn Mạnh Nhiên đu bám tôi đến tận trường học.
“Diệp Ninh, giúp tớ.”
“Không.” Tôi dứt khoát từ chối, đi vào kí túc xá.
Tối hôm đó, tôi vừa tắm xong thì Hạ Liên Y nói.
“Điện thoại cậu nãy giờ nhận nhiều tin nhắn lắm á.”
Tôi đi đến cầm, vừa điện thoại lên thì nó ting một cái.
“Ai vậy?” Hạ Liên Y hỏi tôi.
“Bạn tớ.”
Tôi kéo ghế ngồi xuống bàn nhắn một dòng tin nhắn ngắn gọn.
*Nhắn nữa tớ chặn cậu đấy.
Tôn Mạnh Nhiên xem tin nhắn xong không nhắn nữa mà trực tiếp gọi cho tôi.
“Diệp Ninhhh.” Cô ấy hét toáng lên trong điện thoại.
“Điếc tai quá.”
“Mẹ tớ cho người đến bắt tớ về. Cứu tớ huhuhu..”
“Thì cậu về đi.” Tôi vừa lau tóc vừa nói.
“Tớ không muốn.”
“Thế giờ làm sao?” Tôi chán nản hỏi.
“Năm sau cậu chuyển ra ngoài để đi làm thêm đúng không? Tớ sẽ giúp cậu.”
“Giúp tớ? Bằng cách gì?”
“Tớ định sẽ mở quán cafe, nếu cậu đi xem mắt hộ tớ tớ sẽ chia cho cậu một nửa lợi nhuận.”
“Tớ 6 cậu 4.” Tôi nói với Tôn Mạnh Nhiên.
“….” Đầu dây bên kia im lặng. Một lúc sau mới lên tiếng nói.
“Được.”
“Ngày mai mấy giờ?” Tôi giở lịch học ra xem.
“7 giờ tối mai.”
Vừa hay tối mai tôi lại rất rảnh.
“Được, tớ giúp cậu lần này. Nhớ giao kèo của chúng ta.”
Tôi cúp máy, quay sang nói với Hạ Liên Y.
“Cậu xem tớ như này có được không?”
“Được.” Cậu ấy còn không thèm ngước mặt lên.
“Chắc ngày mai tớ phải đi mua đồ mới.”
“Để làm gì?” Hạ Liên Y đóng sách lại.
“Đi xem mắt.”
“Hảaaa” Tiếng hả của Hạ Liên Y vang vọng chắc cũng đến tận lầu 4.
“Nhỏ thôi.”
Cô nàng bụm miệng lại kéo ghế đến chỗ tôi hỏi.
“Cậu đi xem mắt với ai? Ở đâu?”
“Tớ chưa biết nữa.”
Thế là tối hôm đó, đề tài rằng tôi sắp đi xem mắt vang khắp phòng 201 của kí túc xá nữ.
Còn 5 tiếng trước khi đi xem mắt, cụ thể là đang 2 giờ chiều.
Tôn Mạnh Nhiên đã đứng chờ tôi trước kí túc xá, cậu ấy điện hối thúc tôi nhanh lên.
“Đây đây.” Tôi chạy xuống bậc tam cấp.
“Cậu vẫn không hế chậm chạp nhỉ.”
“Rồi rồi xin lỗi.”
“Đi, chị đây sẽ dẫn cưng mua đồ.”
Tôi đảo mắt thở dài. Tôn Mạnh Nhiên kéo tôi đi nhanh về phía trước.
“Vào đây. Hôm nay tớ sẽ thay đổi cậu.”
Tôn Mạnh Nhiên đi hết từ khu này đến khu nọ, chọn biết bao nhiêu là váy rồi bắt tôi đi thử.
“Không. Bánh bèo quá.”
“Không. Công sở quá.”
“Bộ này càng không. Quá hở.”
Chọn đến chọn lui cuối cùng Tôn Mạnh Nhiên lấy cho tôi một bộ váy dài màu xanh nhạt.
“Quá đẹp.”
“Sao tớ thấy không nhỉ?” Tôi đứng xoay xoay trước gương.
“Đẹp, tin tớ.”
“Tớ học Thiết kế đấy, vậy là ai tin ai đây.”
Chúng tôi về nhà để chuẩn bị cho cuộc xem mắt” giả danh” sắp tới.
6 giờ. Tôi trang điểm xong hết thẩy, mặc váy xong.
“Xinh.” Tôn Mạnh Nhiên giơ ngón cái lên.
“Vậy tớ đi đây.”
“Cố lên!”
Tôi gật đầu. Ra khỏi hẻm tôi bắt taxi đến chỗ hẹn.
Đúng 6 giờ 45 tộ có mặt tại đó. Cái nhà hàng Âu trước mặt tôi rất xa hoa.
Theo như lừoi Tôn Mạnh Nhiên nói thì người của bên kia sẽ mặc một bộ Âu phục đen, mang cà vạt xanh đậm.
Nhưng mà hình như, ai ai cũng vậy cả.
Nhân viên dẫn tôi đến bàn đã đặt trước. Tôi ngồi xuống từ từ nhìn ngó xung quanh tìm kiếm.
“Xin chào.” Giọng nói vang lên từ phía sau lưng tôi.
Tôi quay lại xem thì đơ người cả ra. Người đứng trước mặt tôi là cái người mà tôi không muốn gặp nhất.
Từ Ngôn.
Tôi vội vàng quay lại, nắm lấy váy, mắt thì láo liên nhìn.
Từ Ngôn ngồi xuống đối diện tôi. Gương mặt vẫn vậy. Lúc nào cũng ngập ý cười.
“Xin chào.” Tôi ngẩng đầu lên chào lại.
Là cô ấy.
Tối hôm qua.
“Từ đại ca, giúp em.” Cao Thăng khóc lóc giả tạo chạy đế chỗ Từ Ngôn.
“Có chuyện gì?”
“Nhà em bắt em đi xem mắt.”
“Không phải rất tốt sao.” Từ Ngôn vừa viết bài vừa nói.
“Nhưng em không muốn đại ca ơi.” Cao Thăng lắc lắc người cậu khiến cho bút chệch sang hướng khác.
Từ Ngôn dừng bút.
“Đại ca đi thay em đi.”
“Việc ai người đó tự lo.”
“Nhưng em không muốn. Em không muốn đi xem mắt.”
“Tại sao?” Từ Ngôn nhăn mặt hỏi.
“Em muốn tự tìm kiếm chân mệnh thiên tử.”
“Đại ca giúp em đi.” Cao Thăng nỉ non với cậu.
Từ Ngôn đưa tay lên ngoái tai.
“Giúp cậu tớ được lợi ích gì?”
“1 tháng giặt đồ.”
“Ít quá.” Từ Ngôn bày ra bộ mặt: chưa đủ đâu.
“1 tháng giặt quần áo và tất.”
“Được, chốt.” Từ Ngôn chỉ chờ mỗi câu nói này, vỗ vai Cao Thăng.
“Em cảm ơn đại ca. Đội ơn đại caaaaa.” Cao Thăng như suýt chút nữa quỳ xuống lạy cậu.
“Cho thông tin đi.”
“Con gái nhà họ Tôn tên là Tôn Mạnh Nhiên. Sinh viên năm nhất khoa Mĩ thuật đại học Y…”
“Được rồi.”
“Đại ca, trông cậy hết vào anh.” Cao Thăng vui vẻ ôm lấy Từ Ngôn.
“Nhớ lời vừa nói.”
“Vâng vâng.”
Từ Ngôn quay lại viết bài, nhìn thấy quyển tập trên bàn trong lòng có chút rối.