Chương 40
“Mẹ nó, đứa nào dám đánh con mẹ nó lén ông đây hả?” Sau khi hét thảm một tiếng, gã đàn ông hùng hổ đứng lên.
“Lục… bạn Lục…” Thư Nghiên với vẻ mặt kinh hoảng, khi thấy Lục Tịnh An thì không khỏi ngẩn ra.
Lục Tịnh An nhìn cô ta một cái, kéo cổ tay cho cô ta đứng lại phía sau để cô che chở.
“Là mày! Cái con ranh thối này!” Gã đàn ông bò ra khỏi bụi hoa, muốn lao tới bắt lấy Lục Tịnh An.
Làm sao Lục Tịnh An có thể cho hắn ta cơ hội đó. Cô lạnh lùng nhìn hắn, chân dài tung thêm một cú, đạp thẳng vào ngực gã đàn ông kia khiến cho hắn lại tiếp tục ngã lăn xuống bụi hoa.
Lần này ngã hơi thê thảm, mặt mũi hắn ta đều bị cành cây sắc nhọn cắt trúng.
Trên lối đi bộ, Phỉ Minh Sâm vốn chạy ở phía sau Lục Tịnh An, lúc này thấy xe cô dừng ở ven đường thì cậu cũng ngừng lại. Từ xa nhìn thấy cảnh này thì cậu vội vã quăng xe chạy tới.
Mà bác Lâm cũng xuống xe chạy qua.
Tên công đồ kia khẽ ôm mặt và ngựa đứng dậy, lần này ánh mắt nhìn Lục Tịnh An thêm vài phần dè chừng, lại thấy mấy người bác Lâm chạy tới thì không khỏi hoảng sợ.
“Mày.. Bọn mày chờ đó!”
Để lại lời đe dọa, hắn ta xoay người chạy vào trong vườn hoa, chạy chối chết ra khỏi công viên từ một đầu khác.
“Cô An, các cô không sao chứ?” Bác Lâm có chút khẩn trương hỏi han.
Lục Tịnh An lắc đầu, liếc mắt nhìn Thư Nghiên. Thư Nghiên có vẻ còn chưa bình tĩnh lại, ngơ ngác nhìn cô, trong mắt toát lên vài phần sùng bái.
“Cậu có ổn không?”
Lục Tịnh An khẽ nhíu nhíu mày, vừa định hỏi cô ta thì cánh tay đột nhiên bị nắm lấy, giọng nói quen thuộc của chàng trai vang lên bên tai.
Quay đầu nhìn lại liền thấy Phỉ Minh Sâm đã đi tới bên cạnh cô từ lúc nào, mặt mày căng thẳng nhìn cô, quan sát khắp người.
Lục Tịnh An nhìn cậu kỳ quái, là cô đánh tên kia mà, có thể có chuyện gì cơ chứ? Cậu ta nên quan tâm Thư Nghiên mới đúng chứ?
Nhưng không thể phủ nhận là khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng khẩn trương của cậu thì trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua.
Có điều do tâm lý xấu hổ nên cô vội giằng cánh tay lại, hai tay đút vào túi quần, liếc nhìn cậu nói: “Những lời này lẽ ra cậu nên hỏi cái người bị tôi đánh ấy.”
Phỉ Minh Sâm mỉm cười, vô thức sờ sờ mái tóc mềm như nhung của cô, sau đó lại bị cô tức giận vỗ ra.
Bác Lâm và Thư Nghiên đều đang nhìn kia kìa, cái tên này thực sự quá đáng ghét!
Bác Lâm cười cười, giả vờ như không phát hiện, xoay người đi ra xe.
Mà Thư Nghiên thì đã bình tĩnh lại, nhìn bọn họ có vẻ thân thiết thì không khỏi có chút kỳ quái. Tuy bọn họ ngồi cùng bà nhưng lúc ở trường học đâu thấy bọn họ chơi thân với nhau đâu nhỉ?
Có điều rất nhanh cô ta đã thu lại chút suy nghĩ này, nhìn Lục Tịnh An nói với vẻ biết ơn: “Bạn Lục, cám ơn cậu vừa rồi đã cứu tôi!”
Lục Tịnh An ngừng một chút, hơi mất tự nhiên mà khoát tay, “Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà!”
Thư Nghiên lắc đầu, trong đáy lòng cô ta có chút nghĩ mà sợ, nghĩ đến gã đàn ông bám theo cô ta lúc nãy thì không nhịn được run rẩy cả người.
“Nếu như tôi có bản lĩnh giỏi như bạn Lục thì tốt rồi…” Cô ta cắn cắn môi, “Đều tại tôi quá yếu ớt, để cho bọn họ dễ ức hiếp tôi…”
“Đây không phải lỗi của cậu, là bọn họ sai…” Lục Tịnh An hơi nhíu chân mày, nhìn cô em đang tự trách bản thân thì tỏ vẻ không đồng ý.
Vành mắt Thư Nghiên đỏ ửng, cô ta thực sự biết ơn và bội phục từ nội tâm đối với Lục Tịnh An. Lúc trước trong thời gian huấn luyện quân sự các cô chính là bạn ngủ cùng giường tầng. Vốn là cô ta cũng có chút sợ Lục Tịnh An nhưng từ khi cô đánh cho tên huấn luyện viên đùa giỡn cô ta phải vào phòng y tế thì ấn tượng của cô ta về cô liền thay đổi.
“Bạn Lục, cám ơn cậu, lúc huấn luyện quân sự cậu đã giúp tôi đuổi tên huấn luyện viên kia đi, lần này lại…”
“Tôi đã nói rồi mà, chỉ là nhìn lão ta không thuận mắt, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá.” Lục Tịnh An không nhìn được khoát tay.
Thấy cô lại nói như vậy, Thư Nghiên chỉ có thể yên tĩnh lại, nhưng trong đầu thì vẫn nhận định Lục Tịnh An là vì cô ta nên mới chống lại huấn luyện viên.
Mà Phỉ Minh Sâm nghe được đoạn đối thoại của các cô thì khó tránh khỏi ngạc nhiên. Sự tích vang dội của Lục Tịnh An trong đợt huấn luyện quân sự thì cậu đã được nghe từ bạn cùng lớp trong ngày đầu đi học. Tất cả mọi người đều cho là cô ngổ ngáo nhưng không ngờ là trong có lại có nguyên nhân sâu xa như thế.
Phỉ Minh Sâm nhìn Lục Tịnh An, ánh mắt lại dịu dàng thêm vài phần, dường như mang theo chút tự hào.
Lục Tịnh An hơi mất tự nhiên, cô nhìn Thư Nghiên vài lần, lại nói: “Có điều, đúng là cậu hơi yếu ớt.”
Thư Nghiên ngẩn ra, hay tay véo vào nhau, hơi khổ sở mà cúi đầu.
“Hay là cậu tới võ quan của tôi, tội dạy cho cậu mấy chiêu phòng thân? Lần sau mà có thằng nào dám động tay động chân với cậu nữa thì cậu cứ trực tiếp tẩn cho bọn nó nằm bẹp luôn!”
Lục Tịnh An hung dữ nói, còn liếc mắt nhìn Phỉ Minh Sâm khiến đáy lòng cậu sợ hãi..
Nhìn cậu làm gì? Phỉ Minh Sâm quay đầu đi nơi khác, trước nay đối với cô cậu cũng chỉ có động tay chứ không hề động chân nha.
Cuối cùng, dưới sự đề nghị của Lục Tịnh An, Thư Nghiên thực sự theo cô đến võ quán, mà Phỉ Minh Sâm cũng mặt dày đi theo. Dù sao thì vốn là bọn họ hẹn nhau cùng chạy bộ mà.
Hôm nay là thứ hai nên trong võ quán cũng không có nhiều người. Lục Tịnh An tìm được huấn luyện viên, nhờ thầy ấy hỗ trợ dạy cho Thư Nghiên mấy chiêu.
Đương nhiên cô cũng có thể dạy Thư Nghiên, nhưng cô đang luyện đều là động tác cần sức mạnh, phải khổ luyện lâu dài. Mà con gái tay yếu chân mềm như Thư Nghiên thì học mấy chiêu kỹ xảo hẳn là đủ rồi.
Nhìn Thư Nghiên ở trước mặt huấn luyện viên có chút sợ đầu sợ đuôi, biết là cô ta vừa trải qua chút chuyện không thoải mái nên đối với phái nam còn có chút bài xích. Lục Tịnh An không rời đi mà ở bên cạnh với cô ta, đợi cô ta học được mấy chiêu rồi cùng cô ta luyện tập.
Phỉ Minh Sâm ngồi trên ghế ở một bên, an tĩnh nhìn các cô luyện tập.
Chỉ có điều là ánh mắt của cậu vẫn luôn dán vào trên người Lục Tịnh An, biểu hiện trong ánh mắt rất khó che giấu được tâm tư của cậu.
“Hê, nhóc con, lần đầu tiên tới đây hả?”
Một giọng nói cục mịch vang lên, Phỉ Minh Sâm quay lại nhìn thì phát hiện là vị huấn luyện viên kia. Hiện tại do Lục Tịnh An dạy thư nghiên nên thầy ấy liền nhàn rỗi.
Huấn luyện viên là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, bề ngoài có chút hung dữ nhưng khi cười rộ lên thì lộ ra cả một hàm răng trắng, cả người cũng lập tức trở nên hiền hòa thân thiết.
“Huấn luyện viên Hàn, chào thầy.” Phỉ Minh Sâm cười cười với ông, lễ phép chào hỏi.
Huấn luyện viên Hàn liền ngồi xuống bên cạnh cậu, cùng nhau nhìn hai cô gái trong sân luyện võ, nói: “Con thích An An à?”
Phỉ Minh Sâm không khỏi khựng lại một chút, không ngờ ông ấy sẽ nói trắng ra như thế. Nhưng cậu cũng không có ý che giấu, rất sảng khoái mà gật đầu.
“Ha ha, thầy đã nói rồi, thầy nhìn người luôn rất chuẩn.” Huấn luyện viên Hàn vỗ vỗ vai cậu, “Có điều ánh mắt của nhóc con cũng khá đấy!”
Ông không thu lực, bàn tay đánh vào trên vai Phỉ Minh Sâm nháy mắt khiến cậu cảm giác như đầu khớp xương như sắp rời ra từng mảnh. Thế nhưng cậu vẫn không hé răng, cười cười nhịn xuống.
Lần này, ánh mắt của huấn luyện viên Hàn nhìn cậu càng thêm thưởng thức hơn chút.
Ông nhìn thiếu nữ tóc ngắn trong sân tập ở xa xa, mang theo chút hoài niệm nói: “Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy An An, con bé mới cao như vầy.”
Huấn luyện viên Hàn khoa tay ra dấu một độ cao: “Đại khái chỉ tới tầm thắt lưng của thầy.”
Nghe ông nói đến chuyện khi Lục Tịnh An còn bé, vẻ mặt Phỉ Minh Sâm không khỏi chăm chú lên, cẩn thận lắng nghe.
“Khi đó võ quán của chúng ta mới vừa khai trương, còn thua xa quy mô hiện tại.” Huấn luyện viên Hàn hồi tưởng lại, “Một hôm thầy quét rác rở bên ngoài võ quán, chợt thấy một bé gái tầm 7, 8 tuổi đi tới phía thầy.”
“Bé gái trông cực kỳ thanh tú, dùng sợi dây hoa buộc hai bím tóc. Thầy còn nhớ rõ ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu lúc đó là sau này nhất định phải sinh một cô con gái đáng yêu như vậy, ha ha!”
Nghe vậy, trong ánh mắt Phỉ Minh Sâm ánh lên vài phần say mê, có chút tò mò khi còn bé Lục Tịnh An có dáng vẻ thế nào.
“Nó đi tới trước mặt thầy, lớn tiếng hỏi thầy có thể tới đây học võ hay không. Con đừng nhìn bề ngoài nó mềm yếu vậy chứ lúc nói chuyện cực kỳ hung dữ, có điều rất lanh lợi.”
“Thầy đã nói là: chỗ này của thầy không phải làm từ thiện, con đi về gọi người lớn trong nhà tới đây đóng học phí, thầy sẽ dạy.”
“Vừa nghe phải tìm người lớn trong nhà, vẻ mặt hung hãn của con bé lập tức không kềm được nữa. Huấn luyện viên Hàn cười ha ha một tiếng.
“Có điều nó không hề bị thầy làm khó, lập tức móc từ trong cặp ra mấy tờ tiền đỏ (nhân dân tệ) và một xấp tiền lẻ dúi cho thầy, nói năng đầy khí phách với hai chữ: Học phí!”
Phỉ Minh Sâm tưởng tượng ra dáng vẻ khi Lục Tịnh An nói lời này, cũng không khỏi mỉm cười.
“Vốn là thầy không muốn nhận nó. Con nghĩ xem một cô nhóc con tay yếu chân mềm thì dạy dỗ cực cỡ nào? Hơn nữa vừa nhìn là biết người lớn trong nhà không đồng ý, đến lúc đó lỡ chọc cho xảy ra chuyện gì bưng tới đây thì chẳng phải cái võ quán nhỏ này của chúng ta sẽ gặp rủi ro sao?”
“Vậy sau đó sao lại thu nhận?” Phỉ Minh Sâm tò mò hỏi.
Huấn luyện viên Hàn thu lại nụ cười trên mặt, ông thở dài nói: “Thầy thấy trên mặt con bé có vết máu bầm nên hỏi nó đã xảy ra chuyện gì? Nó nói là bị đánh.”
Vẻ tươi cười của Phỉ Minh Sâm cũng nhạt đi, trước mắt cậu lại hiện lên cảnh tượng phát sinh ở viện dưỡng lão ngày ấy, người đã đánh cô là ai cũng đã rất rõ ràng.
“Thầy lại hỏi nó có muốn thầy giúp nó trút giận hay không. Nó bảo không cần, đuổi theo hỏi thầy có thể nhận nó không.” Huấn luyện viên Hàn khom lưng cầm lấy bình nước, uống một hớp. “Lúc đó thầy có chút do dự, luyện võ là để cường thân kiện thể, thầy đâu thể dạy cho một đứa bé cách để đi đánh người?”
“Có điều cuối cùng thầy vẫn bị thuyết phục bởi vì con bé hứa rằng học võ chỉ để bảo vệ mình và người quan trọng, tuyệt đối sẽ không đi ức hiếp người khác.”