Chương 29
Không thích ngồi cùng bàn? Đây là ý gì?
Không thích cậu? Bời vì cậu ngồi bên cạnh cô nên làm cô không vui?
“Phỉ Minh Sâm, em đọc câu này đi.”
Lúc này, Điền Minh gọi tên cậu, cậu không thể làm gì khác hơn là ném nghi vấn ra sau đầu, đứng lên đọc câu mà Điền Minh đang giảng đến.
Cậu ngồi học mà không yên lòng, sau đó gửi thêm mấy tin cho Lục Tịnh An nhưng mãi đến tiết 3 mà cô vẫn chưa trả lời.
Trên bục giảng, giáo viên Vật lý Lưu Khắc đang giảng bài. Anh ta cũng là một giáo viên trẻ, hơi mập, đéo kính tròn, cả người hơi có vẻ ngây ngô chất phác, rất được học sinh yêu thích.
Anh ta giảng bài, thỉnh thoảng sẽ xe chút hài hước để thay đổi không khí. Tất cả mọi người sẽ phối hợp cười cười, chỉ có mình Phỉ Minh Sâm vẫn luôn cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Cậu nhẹ nhàng xoay bút bi, nhìn qua như đang chăm chú tự hỏi nhưng trên thực tế trong lòng thì đang mất tập trung.
Cậu suy ngẫm lại, cảm thấy trong khoảng thời gian từ sáng sớm tới lúc đến trường cũng không làm gì cả, sao lại chọc cho Lục Tịnh An không vui chứ?
Cậu nhìn đề bài trên sách, chỉ cảm thấy tâm tư con gái thặt sự còn khó giải hơn đề bài khoa học tự nhiên.
“Cái đề này có vẻ khó, chúng ta mời bạn Phỉ lên giải cho chúng ta xem nhé? Bạn Phỉ?”
Lưu Khắc kêu hai lần Phỉ Minh Sâm mới có phản ứng. Cậu gật đầu, bình tĩnh đứng dậy đi lên bục giảng.
Hình như từ sau khi đi học lại các thầy cô đều rất thích gọi tên cậu. Đã ba tiết liên tục cậu bị gọi lên, nhưng cậu đã tập mãi thành quen, không hề có chút hoảng loạn nào.
Cậu nhận viên phấn từ trong tay thầy, liếc nhìn đề bài trên bảng đen rồi bắt đầu viết viết.
Chữ viết của cậu ngay ngắn mà xinh đẹp, quá trình giải quyết vấn đề đơn giản sáng tỏ, nhìn cậu giải đề luôn là một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Giáo viên Vật lý đánh giá Phỉ Minh Sâm, càng nhìn càng ưng bụng. Nhưng thầy lại chẳng biết rằng học trò ngoan trong mắt thầy, vào giờ phút này là vừa giải đề vừa thả hồn theo gió.
Cậu nhớ lại cảnh tượng Lục Tịnh An giảng bài cho mình, nhớ tới mạch suy nghĩ giải đề đơn giản thô bạo của thiếu nữ, còn có ánh mắt hơi sáng lên lúc giảng bài cùng nhưng biểu hiện đáng yêu khác, môi của cậu không khỏi khẽ cong lên.
Lưu Khắc thấy cậu mỉm cười, trong lòng tràn đầy vừa lòng.
Xem ra cậu học trò này rất yêu thích học tập, ngay cả khi làm bài tập cũng mỉm cười, dường như anh ta còn thấy được ánh sáng toát ra trong mắt cậu, đó là hứng thú chỉ có thể toát lên khi thực sự yêu thích một thứ gì đó.
Sau khi hết giờ học, Lưu Khắc đặc biệt giữ Phỉ Minh Sâm ở hành lang, nói rất nhiều lời khích lệ, còn muốn cậu chú ý tới sức khỏe…vân vân…
Không biết vì sao thầy dạy Vật lý lại nhiệt tình như vậy, Phỉ Minh Sâm chỉ có thể liên tục vâng dạ, rốt cục sau khi tiễn được thầy đi rồi, cậu mới đi đến cầu thang ở cuối hành lang.
Cậu chần chờ một chút, không do dự nữa, cậu nhấc chân đi lên.
“Kéttttt…”
Phỉ Minh Sâm mở cửa tầng cao nhất,cửa sắt rỉ mang sát mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.
Cậu thăm dò đáng giá tình hình trên sân thượng, đây là lần đầu tiên cậu tới nơi này.
Trên sân thượng trống trơn, không nhìn thấy ai. Gió khẽ thổi vào mặt mang theo chút khí nóng.
Hiện tại đã là thời điểm giữa buổi học, gần tới trưa nên nhiệt độ cũng chầm chậm tăng lên, có điều vẫn đang trong mức độ có thể chịu được.
Cậu nhấc chân bước ra khỏi cầu thang, sau khi đóng cánh cửa sắt lại thì bắt đầu dò xét sân thượng. Nghe Mạc Xảo Xảo nói Lục Tịnh An luôn thích chạy lên sân thượng. Trước đó lúc ở viện dưỡng lão cô cũng từng nói với cậu như thế.
Nghĩ đến hình ảnh lúc đó hai người năm tay nhau, cùng nhau ăn, cậu ôm cô vào lòng, Phỉ Minh Sâm không khỏi có chút thổn thức.
Khi đó bọn họ còn là quan hệ bạn trai bạn gái. Mà bây giờ cậu không chỉ là người cũ, còn có nguy cơ trở thanh người đáng ghé bị tuyệt giao, ngẫm lại làm cho lòng người thật chua xót.
Rốt cục, trong bóng râm của một vách tường, cậu đã tìm được cô gái của mình.
Cô ngồi tựa vào tường, trong tay cầm điện thoại di động và chăm chú nhìn vào màn hình. Tai nghe màu trắng nối dài từ đuôi điện thoại thẳng đến tai cô. Cho dù cách xa vài bước Phỉ Minh Sâm vẫn có thể nghe được âm thanh chói tai phát ra từ tai nghe. Bảo sao cô không nghe được tiếng mở cửa vừa rồi của cậu.
Lục Tịnh An chăm chú điều khiển nhân vật, đánh ra các động tác ngầu lóa mắt. Hiện tại đã đến thời điểm mấu chốt, Boss chỉ còn một điểm máu cuối cùng. Cô xuất ra một chiêu cuối mạnh mẽ, hoàn thành hành động chém đầu.
“YES!” Nhất thời kích động, cô phấn khích nắm tay thành quyền.
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô, Phỉ Minh Sâm không khỏi khẽ cười. Thì ra là đang chơi game, thảo nào mãi không trả lời tin nhắn cho cậu.
Mà lúc này, thoát khỏi trạng thái tập trung chú ý cao độ vừa rồi, cuối cùng Lục Tịnh An cũng ý thức được có gì đó khác thường.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người ngồi cùng bàn với mình chẳng biết đã đứng trước mặt từ lúc nào, đang nhìn cô mỉm cười.
Lục Tịnh An sợ hết hồn, cuống quít đứng lên.
“Tại sao cậu lại ở đây?”
Phỉ Minh Sâm làm bộ như không phát hiện dáng vẻ hốt hoảng của cô, hai tay đút vao túi quần, bước hai bước tới gần, đứng trước mặt cô.
“Tôi tới tìm cậu đó, cậu ở đây chơi trò chơi à?”
Hai người gần như là mặt đối mặt đứng ở một chỗ, chỉ thiếu nửa bước nữa là đụng vào nhau, cảm thấy có chút nguy hiểm nên Lục Tịnh An lùi về sau nửa bước theo bản năng.
“Tới tìm tôi làm gì?”
Nghĩ đến gì đó, cô thu hồi bẻ hối hoảng, cất điện thoại di động vào túi, mím môi nhìn về phía khác.
Phỉ Minh Sâm lại tiến tới một bước, dịu dàng hỏi: “Có muốn theo tôi quay lại lớp học không?”
“Không muốn.”
Lục Tịnh An quay đầu lại nhìn cậu theo bản năng, lại phát hiện cậu tới gần, cô quay lại khiến suýt chút nữa hôn trúng cậu.
“Cậu kề sát lại như vậy làm gì hả?” Lần này cô không lùi nữa mà đưa tay lên ngực cậu muốn đẩy cậu ra.
Kết quả là Phỉ Minh Sâm lại bắt được tay cậu, khi cô xấu hổ trừng mắt tới thì cậu nhún vai, “Chỉ đùa với cậu thôi, sao căng thẳng quá vậy.”
Nói rồi cậu xoay người đứng song song với cô, cùng tựa lên vách tường ở sau lưng.
Nhưng bàn tay đang cầm tay cô thì không hề buông ra.
“Thực sự không đi học?”
Nghe được câu hỏi của cậu, trong lòng Lục Tịnh An sinh ra một chút phản loạn theo bản năng, cũng quên tránh thoát khỏi tay cậu mà nhìn về nơi khác hung hăng nói: “Không đi, chán chết!”
Phỉ Minh Sâm len lén cong môi, nắm chặt tay cô, lộ ra nụ cười được như ý.
“Vậy một mình cậu ở đây không chán sao?” Cậu tiếp tục hỏi.
Trong đầu Lục Tịnh An hiện lên hình ảnh vừa rồi một mình không có gì làm ngoài việc ngủ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Có điện thoại di động, không có gì chán.”
Cô cúi đầu nhìn mũi chân, ánh mắt khẽ đảo nhìn qua phía giày của Phỉ Minh Sâm.
Rõ ràng là nhìn gầy gòm yếu ớt như vậy nhưng chân cậu vẫn lớn hơn chân cô một vòng. Hai bàn chân đặt một chỗ cực kỳ đối lập.
Lục Tịnh An bĩu môi, dựa lưng vào vách tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Một lát sau cô nhịn không được lại len lén quay đầu liếc nhìn Phỉ Minh Sâm.
Kết quả bị chàng trai bắt gặp.
Cô cuống quýt thu hồi tầm mắt, làm bộ ngắm phong cảnh, tìm đại một đề tài để nói: “Nghe nói cậu muốn chuyển lớp?”
Khi vừa hỏi xong, cô không khỏi sửng sốt, cậu ta chuyển lớp hay không thì mắc mớ gì tới cô?
Tuy nghĩ như vậy nhưng cô vẫn dựng lỗ thay chú ý nghe câu trả lời của cậu.
Phỉ Minh Sâm cũng không ngờ tới là cô sẽ hỏi chuyện này. Nghĩ đến vừa rồi cô không vui, cậu không khỏi nhíu mày. Không phải là như cậu nghĩ đấy chứ? Cô tưởng là cậu muốn chuyển lơp nên buồn bực sao?
Cái suy đoán này khiến khóe môi cậu không ngừng cong lên. Cậu cố kiềm chế độ cong kia, ho khan một tiếng, hỏi: “Cậu hi vọng tôi chuyển lớp à?”
Không ngờ là cậu ta sẽ ném vấn đề lại, Lục Tịnh An không khỏi bĩu môi.
“Tùy cậu thôi, muốn chuyển thì chuyển!”
Nghe được giọng điệu của cô thì cậu cơ bản đã kết luận được suy đoán của mình. Cậu không khỏi cười ra tiếng, nói: “Vô tình như vậy sao, dù gì chúng ta cũng từng yêu đương hai tuần mà.”
“Ai yêu đương với cậu hả?” Lục Tịnh An nghiêng đầu trừng cậu.
Cũng không biết do nhiệt độ cao hay do bị tức giận mà trên mặt cô ửng đỏ, cứ như mang theo một chút e thẹn, khiến cho đáy lòng Phỉ Minh Sâm thoáng mềm nhũn.
“Còn có thể là ai? Không phải cậu đó sao.” Phỉ Minh Sâm đưa tay xoa xoa đầu cô.
Đây là cô đang vặn lại được chưa? Chứ không phải đang thực sự hỏi cậu ta!
Lục Tịnh An gạt tay cậu, tức tối hổn hển nói: “Đã nói là phải giữ bí mặt rồi, nếu cậu dám nói cho người khác biết…”
“Tôi nhất định phải chết.” Phỉ Minh Sâm nhún nhún vai, lại nhìn cô dịu dàng, nói: “Đây chính là bí mật của riêng chúng ta, sao tôi có thể nói với người khác chứ?”
Lục Tịnh An chỉ cảm thấy tim đập lỡ một nhịp, rõ ràng cậu ta nói như vậy cũng không sai nhưng trong lòng cô cứ thấy khác biệt, không khỏi tim đập nhanh hơn.
Bí mật chỉ thuộc về hai người gì đó…
Lục Tịnh An vứt qua một bên, lầm bầm: “Cậu biết là tốt rồi!”
Phỉ Minh Sâm nhìn cô, chỉ cảm thấy dáng vẻ mất tự nhiên này của cô thực sự quá đáng yêu. Nhất là khi biết được lý do vì sao tâm trạng cô không vui, một cảm giác lâng lâng đang lan tràn khắp người cậu.
Cậu kề sát vào bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Vậy tôi không chuyển lớp, ở bên cạnh cậu, được không?”
Lục Tịnh An ngẩn ra, quay đầu nhìn cậu theo bản năng.
Chàng trai đang chăm chú nhìn cô, đôi mắt trong suốt kia như một hồ nước sâu chứa đầy tâm tư mà cô xem không hiểu, lại mang theo chân thành không hề che giấu.
Rõ ràng là không để ý nhưng tại sao khi nghe được cậu ta không chuyển lớp, trong lòng cô lại không kiếm chế được mà… có chút vui vẻ?