Chương 12
Chỉ bằng ánh mắt này, Lục Tịnh An lập tức hiểu ý bà.
Bà cho rằng là cô đánh người ta, là cô khiến Phỉ Minh Sâm nhập viện? Cô nghiến răng, hung dữ lườm về cậu thanh niên đang nằm trên giường bệnh.
“Nhân lúc tôi đi vắng cậu đã nói gì với mẹ tôi hả?”
“An An, sao con lại nói chuyện kiểu đấy với Minh Sâm? Không phải con đã đồng ý với mẹ sẽ làm một cô bé ngoan, học tập giỏi, không đánh lộn với người ta nữa sao?”
Lục Tuyết Cầm giữ lấy bả vai con gái, thấp thoáng giọt lệ nơi khóe mắt.
Lục Tịnh An cũng nhìn mẹ, trái tim như bị ai đó đâm thủng. Bà không tin cô ư? Bà thà tin người khác chứ không tin con gái mình sao?
Phỉ Minh Sâm ngồi dựa vào đầu giường, thản nhiên ngồi nhìn đôi mẹ con đột nhiên giằng co, cậu thu hết biểu cảm của Lục Tịnh An vào trong mắt, cảm thấy hơi đau lòng.
Đang định cất lời nói thì ngay sau đó, Lục Tịnh An đã thu lại hết cảm xúc.
Cô lạnh lùng cười, vung tay lên, hất tay Lục Tuyết Cầm ra.
“Con chỉ nói một lần thôi.”
Lục Tĩnh An nhìn chằm chằm Lục Tuyết Cầm, vài sợi tóc mai lơ thơ rũ xuống che trước mắt cô, dù thế vẫn không thể chặn lại được ánh mắt u ám và sắc bén của cô.
“Con, chưa từng chạm vào người cậu ta!” Cô gằn từng chữ.
Cô nhìn Lục Tuyết Cầm, giọng nói đầy khí thế, đằng sau ánh mắt sắc bén là những vết thương mà cô cố che giấu.
Chỉ cần nhìn ánh mắt của con gái là Lục Tuyết Cầm hiểu, trong lòng bà như trống rỗng, “An An, mẹ…”
Lục Tịnh An không nghe bà nói nốt, trước khi đi cô thô bạo trợn mắt lườm cái tên Phỉ Minh Sâm đang nằm trên giường một cái, Phỉ Minh Sâm cảm thấy cực kỳ oan ức.
“An An, con định đi đâu?”
Thấy con gái chạy ra khỏi cửa phòng, Lục Tuyết Cầm gào lên đằng sau, nhưng cô không hề phản ứng lại.
Lục Tịnh An vùi đầu đi nhanh về phía trước, bước chân của cô vừa vội vừa nhanh, giọng nói của Lục Tuyết Cầm dần biến mất.
Nhưng càng chạy, lửa giận trong lòng cô càng bốc lên.
“Loảng xoảng…”
Cô nhấc chân, đá cái ghế đặt trên hành lang bệnh viện ngã lăn quay.
Rồi cô cúi đầu liếc nhìn mới phát hiện mình vẫn còn cầm theo ấm nước.
“Mẹ nó!”
Cô ném ấm nước xuống đất, vung tay hung dữ đập thẳng vào bức tường trắng như tuyết.
Cuối hành lang này chỉ có một phòng bệnh đang sáng đèn, dường như nghe thấy động tĩnh, có người ló đầu ra nhìn ngó xung quanh.
“Nhìn gì!” Lục Tịnh An giận chó đánh mèo.
Người nọ liền rúc đầu khép cửa phòng lại, có vẻ không muốn gây sự, thậm chí còn tắt hẳn đèn, hành lang hoàn toàn yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Lục Tịnh An.
Một lát sau, cô rụt nắm tay khỏi bức tường, bức tường bằng phẳng không biết đã lõm xuống vài vết nông, trên đó còn nhuộm vài vệt máu mờ nhạt.
Từ nắm tay truyền tới cảm giác đau nhói.
Lục Tịnh An nhìn chằm chằm mu bàn tay, từ từ mở ra, bởi vì động tác này mà vết thương trên mu bàn tay càng nhỏ ra nhiều máu hơn.
Cô khẽ cười giễu cợt, buông tay, tựa lưng vào tường. Cúi đầu nhìn mũi giày, ánh mắt thoáng thay đổi, không biết đang nghĩ gì.
Thời gian cứ thế trôi qua không biết đã bao lâu, hành lang vắng vẻ không tiếng động, cô nhìn xuống cái bóng của mình dưới mặt đất, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên. Khuôn mặt cô đối diện với khung cửa sổ đang mở rộng trên tường, chỉ cần khẽ ngẩng lên là có thể trông thấy vầng trăng sáng khảm trong đó.
Gió đêm phả vào mặt, ánh trăng theo đó lẻn vào, rọi sáng hành lang bệnh viện dưới ngọn đèn yếu ớt.
Cô gái tóc ngắn tựa vào vách tường, đôi chân dài tùy tiện bắt chéo, một tay đút trong túi quần. Ánh mắt thấp thoáng vài sợi tóc mai lơ thơ trong bóng tối, cho nên chỉ có thể nhìn rõ sống mũi cao và đôi môi mím chặt của cô.
Ánh trăng sáng chói bao trùm lấy cô, mạ lên người cô một lớp ánh sáng trắng bạc, trông cô lúc này giống hệt một con sói cô đơn dưới ánh trăng, xinh đẹp và huyền bí, cả người tản ra sự cô độc khôn xiết.
Từ chỗ rẽ đi ra, Phỉ Minh Sâm vừa khéo bắt gặp cảnh này.
Lục Tuyết cầm và mẹ cậu, Lâm Tố Vân đã rời khỏi bệnh viện, cậu cảm thấy nhàm chán và hơi khát cho nên đi ra ngoài tiện thể uống nước luôn.
Nhưng không ngờ lại gặp Lục Tịnh An, hóa ra cô vẫn còn trong viện.
Cậu nhìn lướt qua ấm nước dưới đất, rồi nhìn cô gái có vẻ không muốn người lạ tới gần, thoáng do dự rồi quay người rời khỏi.
Thật ra Lục Tịnh An đã phát hiện ra cậu, tuy không biết tại sao bị thương nặng như vậy mà cậu vẫn còn chạy loạn ra đây, nhưng dù sao sự sống chết của cậu thì mắc mớ gì tới cô chứ?
Nhớ lại khung cảnh vừa rồi trong phòng bệnh, cô nhếch miệng, để lộ một nụ cười ngập tràn sự châm chọc.
Ai bảo cô cứ liên tục có tiền án như thế cơ chứ, bây giờ cô chẳng còn chút độ tín nhiệm nào, nếu không thì tại sao mẹ cô chẳng buồn hoài nghi mà lập tức tin lời từ một phía của người khác thế chứ?
Nghĩ tới đây, cô cắn răng, trong lòng trào dâng cảm giác cáu kỉnh, cô dùng chân đạp một phát, lại một lần nữa trút giận vào cái ghế ở phía trước.
“Ầm…”
Cái ghế đổ kềnh bay vèo ra xa, dừng trước một đôi giày thể thao màu trắng.
Cô vừa ngước mặt lên nhìn thì trông thấy gương mặt tuấn tú hơi ốm yếu của nam sinh kia.
Lục Tịnh An sửng sốt, thấy cậu quay lại, bực mình nói, “Cậu tới làm gì?”
“Tức thế cơ à?”
Đối với lời nói bực bội của cô, Phỉ Minh Sâm không hề thấy buồn bực, ngược lại còn bật cười thành tiếng. Cậu khom lưng nhặt chiếc ghế kia lên, chậm rãi bước tới cạnh cô.
Lục Tịnh An dõi theo cậu, phẫn nộ và sát khí từ trong ánh mắt toát ra tựa như đó là bản chất sẵn có, cảm tưởng một giây tiếp theo cô có thể ra tay đánh cho cậu một trận thật sảng khoái vậy.
Nhưng người bị cô nhìn chằm chằm có vẻ không hề cảm giác được, cậu ta vẫn bình tĩnh tự tin.
Cậu bước tới trước mặt cô, dọn dẹp ổn thỏa chiếc ghế kia, sau đó nhặt siêu nước ở dưới đất lên.
“Tôi hơi khát, cậu có muốn uống cho hả cơn giận không?”
Lục Tịnh An cắn răng, cuối cùng không nhịn nổi nữa, cô nắm lấy vạt áo trước của cậu, kéo một phát tới trước mặt mình.
Phỉ Minh Sâm không chút đề phòng, cậu chỉ hơi ngạc nhiên về hành động của cô, nhưng vẫn không hề tỏ ra hoảng loạn.
Cậu thuận theo nhìn cô, sắc mặt cô đỏ ửng vì tức giận, trông chẳng khác nào một bông hoa hồng tươi đẹp. Cô đứng rất gần cậu, mùi hương ấm áp chỉ thuộc về riêng cô khiến tâm hồn cậu rung động.
Con ngươi cậu hơi tối đi, cổ họng như bị thắt chặt.
“Cậu nói gì với mẹ tôi hả?” Lục Tịnh An mất hẳn cảm giác, cô nhìn chằm chằm cậu, cắn răng nghiến lợi chất vấn.
Bị cô ép hỏi, khoảng cách giữa hai người lại càng gần hơn, mùi hương phảng phất ấy lại truyền tới khiến Phỉ Minh Sâm có chút thất thần, nhưng cậu thoáng nhíu mày, bởi cậu có thể nhận ra có cả mùi máu tươi lẫn trong đó.
Cậu hạ tầm mắt xuống dưới, nhìn thẳng vào bàn tay của cô gái đang nắm chặt lấy vạt áo mình.
Vì cô dùng sức cho nên vết thương trên mu bàn tay lại rỉ máu, nhưng dường như cô không cảm thấy gì cả.
“Tôi hỏi cậu đấy, có nghe không hả?” Thấy cậu thất thần, Lục Tịnh An cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô nắm lấy vạt áo cậu, đôi mắt lộ ra sự hung dữ, do dự có nên đập cho cậu ta một trận chứng minh cái tiếng xấu của cô hay không.
Nhận ra ý đồ của cô, Phỉ Minh Sâm mím môi, mắt nhìn ra chỗ khác, khi liếc tới cái ghế bên cạnh, cậu mở miệng nói, “Đứng mệt quá, tôi ngồi xuống nói chuyện được không?”
Lục Tịnh An không nhẫn nại nổi nữa, “Sao cậu phiền phức thế hả?”
Có điều, cậu ta vừa bị người ta đâm cho một dao vì cô, cho nên rốt cục cô cũng buông tay, đạp cái ghế bay ra chỗ cậu.
Phỉ Minh Sâm thoáng xúc động, khóe môi cậu hơi cong lên.
Cô bé này, đúng là hiếu thắng….
Ánh trăng sa vào đôi mắt cậu, long lanh, lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Lục Tịnh An liếc nhìn cậu, thấy cậu vẫn đứng im tại chỗ, không thể kiên nhẫn hơn nữa, “Rốt cục cậu có ngồi hay không?”
Phỉ Minh Sâm mỉm cười, không chút khách sáo mà khom lưng ngồi xuống, sau đó cậu lại ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Giờ nói được chưa? Cậu đặt điều gì với mẹ tôi hả?” Lục Tịnh An ôm cánh tay, đôi mắt hơi híp lại lóe lên sự nguy hiểm.
Phỉ Minh Sâm chìa lòng bàn tay mình về phía cô, “Đưa tay ra đây đã.”
“Con mẹ nó, rốt cục cậu….Này! Cậu buông ra!”. Truyện Đô Thị
Lục Tịnh An vỗ tay vào lòng bàn tay cậu, vốn định đẩy cậu ra nhưng không ngờ lại bị cậu bắt được.
Cô tối sầm mặt, theo bản năng định nhấc chân đá tới, kết quả động tác kế tiếp của Phỉ Minh Sâm khiến cô phải khựng lại.
Trên hành lang bệnh viện buổi tối thỉnh thoảng chỉ có vài y tá kiểm tra phòng đi qua, tuy động tĩnh của Lục Tịnh An vừa nãy hơi lớn, nhưng bây giờ cô đã an tĩnh lại, cho nên y tá không còn để ý tới.
Phỉ Minh Sâm nhìn chằm chằm Lục Tịnh An, móc từ trong túi ra một chai thuốc nước và băng gạc, đặt lên cái ghế bên cạnh.
Cậu vừa chạy tới hiệu thuốc mua mấy thứ này.
Tay phải cậu vững vàng nắm lấy tay cô, còn tay trái bận rộn mở nắp lọ thuốc, sau đó thấm chút thuốc ra bông.
Lục Tịnh An thoáng cau mày nhìn cánh tay bị cậu nắm lấy, cô đã đoán được ra cậu định làm gì rồi.
Cô cảm thấy hơi xúc động, cô chăm chú nhìn cậu, rồi chuyển hướng, ánh mắt rơi thẳng vào bàn tay cậu.
Bàn tay cậu lớn hơn hẳn tay cô, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ nét, thậm chí làn da cậu còn sẫm màu hơn làn da của cô.
Bàn tay cô thì lạnh, còn bàn tay cậu thì nóng, hơi ấm từ bàn tay cậu liên tục truyền tới, tựa như một miếng dán giữ nhiệt làm từ thiên nhiên.
Bỗng nhiên cô cảm thấy như bị bỏng, ngón tay nhỏ nhắn thoáng tránh né, muốn rụt lại.
“Đừng nhúc nhích, sắp xong rồi!” Phỉ Minh Sâm nói.
Cậu vững vàng giữ tay cô, dùng bông thấm thuốc lau sạch sẽ miệng vết thương trên tay cô, cẩn thận giúp cô khử trùng.
Cậu phải thừa nhận bàn tay cô rất đẹp. Mười ngón tay thon dài, trắng muốt như ngọc, chỉ có điều trên miếng ngọc này lại có rất nhiều vết thương mờ nhạt, cả cũ cả mới.
Phí Minh Sâm hơi nhướng mày, không hiểu tại sao khi nhìn đôi tay này cậu lại cảm thấy trong lòng ngột ngạt.
Thuốc nước lạnh lẽo xức lên miệng vết thương, cảm giác nhói đau truyền tới khiến cho Lục Tịnh An phải hít một hơi thật sâu.
“Đau không?” Phỉ Minh Sâm ngước mắt nhìn cô, rồi lại cúi đầu nhìn vết thương, “Biết đau, thì lần sau đừng ngu xuẩn đi đập đồ nữa.”
Ngoài miệng mạnh mồm vậy, nhưng động tác của cậu vẫn rất dịu dàng.
Lời nói của cậu truyền vào tai Lục Tịnh An lại biến thành cực kỳ chói tai.
“Liên quan gì tới cậu?” Cô lạnh lùng đáp, cố gắng giãy ra khỏi cậu một lần nữa.
Phỉ Minh Sâm cũng dùng sức một lần nữa, giữ chặt bàn tay mềm mại trắng nõn của cô trong tay.
“Đừng cử động!”
Nghe cậu nói, cô bèn nhíu mày, hơi cụt hứng, cậu nhanh chóng tháo băng gạc, rồi thành thạo quấn vòng quanh bàn tay, bao trùm lên vết thương của cô.
Lục Tịnh An nhìn cậu.
Cậu cúi đầu cho nên cô không thấy rõ biểu cảm, nhưng lại có thể khiến cho người ta cảm nhận được sự cẩn thận và nghiêm túc toát ra.
Trên mu bàn tay cô lúc này đã được băng bó một lớp băng gạc, không còn nhìn thấy vết thương đâu nữa.
Lục Tĩnh An bĩu môi, không giãy giụa nữa.
Trên hành lang, một người đứng một người ngồi, chàng trai nghiêm túc băng bó vết thương cho cô gái, có một bầu không khí kỳ lạ lưu chuyển giữa bọn họ.
Cảm giác này tuy không nói được nên lời, nhưng ít ra không còn giương cung bạt kiếm như trước nữa.
Một lát sau, cuối cùng Phỉ Minh Sâm cũng xé rách băng gạc thành hai nửa, quấn thêm một vòng quanh tay cô, rồi thắt nút lại, sau đó mới thả tay cô ra.
“Được rồi.”
Cậu thu dọn lọ thuốc nước và băng gạc, nhét vào trong túi rồi đứng dậy.
Thấy cô đang dõi theo mình, cậu không khỏi mỉm cười, đặt tay lên mái tóc ngắn mượt mà của cô ra sức xoa.
“Cậu muốn chết à!” Cô không kịp đề phòng nên bị cậu tập kích bất ngờ, mặt cô tối sầm, cố sức đẩy tay cậu ra.
Lực tay cô đúng là rất mạnh.
Phỉ Minh Sâm nhìn thoáng qua mu bàn tay đỏ ửng vì bị cô bạt, rồi mới nói: “Khuya lắm rồi, cậu nên về nhà đi!”
Lục Tịnh Anh nhìn chằm chằm cậu, vẫn chưa quên vấn đề vừa rồi.
“Cậu thực sự nói với mẹ tôi là tôi đánh cậu đấy à?” Cô hơi nheo mắt, bầu không khí giữa hai người lại trở nên căng thẳng.
Phỉ Minh Sâm nhìn Lục Tịnh An, cậu mỉm cười khi thấy cô để lộ móng vuốt sắc bén.
“Tôi nói với dì Lục cái gì, thì cậu về hỏi thẳng dì ấy là biết đúng không?”
Lục Tịnh An khẽ cắn môi dưới, cứ nhớ lại bộ dạng Lục Tuyết Cầm gấp gáp muốn xin lỗi Phỉ Minh Sâm cùng với nét mặt đau lòng khi bà nhìn mình, lần đầu tiên trong lòng cô nảy sinh sự kháng cự với chuyện về nhà.
“Muộn lắm rồi, về đi.” Phỉ Minh Sâm nhắc lại lần nữa, “Dì Lục chắc lo lắng cho cậu lắm.”
Lục Tịnh An hơi cúi đầu, sống lưng thẳng tắp, hai tay buông dọc người siết chặt.
“Cậu thì hiểu cái quái gì!”
Cô nở nụ cười giễu cợt, có gì khiến người ta tổn thương hơn không được tin tưởng cơ chứ? Huống hồ, đó lại là người mà từ trước tới giờ cô vẫn muốn bảo vệ nhất…
Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp phủ lên đỉnh đầu cô.
“Đừng nghĩ nhiều.” Cậu dịu dàng nói bên tai cô.
Lục Tịnh An ngẩn ra, chậm rãi ngước nhìn.
Người trước mắt nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt tựa như có hàng ngàn chấm nhỏ đang lấp lánh, có lẽ bởi ánh trăng lúc này quá đẹp cho nên trong cậu càng ôn hòa như ngọc.
Phỉ Minh Sâm vỗ vỗ đầu cô, rồi nói, “Người hay để tâm vào mấy chuyện vụn vặt thường rất ngốc.”
Sắc mặt Lục Tịnh An thoắt cái đen như cái đáy nồi.
Cô cắn răng, định đẩy tay cậu ra, nhưng lần này Phỉ Minh Sâm đã đề phòng từ trước.
Cậu nhanh chóng thu tay lại, rồi xòe tay còn lại ra. Không biết viên kẹo trái cây màu cam đã xuất hiện trong tay cậu tự lúc nào.
“Đây, mời cậu ăn kẹo.” Cậu khẽ cười.
Lục Tịnh An nhìn nụ cười gần trong gang tấc của Phỉ Minh Sâm, rồi lại liếc nhìn viên kẹo, không nói nên lời.
“Cậu…”
“Cầm đi.”
Cô định từ chối thì Phỉ Minh Sâm đã kéo tay cô qua, mạnh mẽ nhét viên kẹo vào trong tay cô.
“Ăn kẹo xong thì ngoan ngoãn về nhà đi nhé, tôi cũng về phòng đây.”
Nói xong, cậu cầm ấm nước, vẫy tay chào cô sau đó nhẹ nhàng biến mất sau khúc rẽ.
Lục Tịnh An nhìn theo bóng lưng của cậu, rồi lại nhìn viên kẹo trong tay.
Trời, xem cô là con nít à mà dỗ kiểu vậy….
Nhớ lại lời Phỉ Minh Sâm vừa nói, cô bĩu môi, khép tay lại, rồi cất viên kẹo vào túi.
Cuối cùng, Lục Tịnh An vẫn không ở lại bệnh viện.
Khi cô ra về, bên ngoài cửa chính trừ hai mẹ con ra thì còn có một người đàn ông đang hút thuốc. Bọn họ liên tục nhìn về phía đường cái, có lẽ đang đợi taxi.
Lục Tịnh An bước tới gần đó, lôi điện thoại ra xem.
Trên điện thoại hiển thị chỉ còn 12% pin, chỉnh về chế độ im lặng một lúc mà đã có hơn chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của mẹ cô, Lục Tuyết Cầm.
Có vẻ bà thực sự rất lo lắng.
Ngay lúc cô do dự xem có nên gọi về không, thì màn hình điện thoại lại sáng lên, một lời mời bằng giọng nói vang vọng.
Là mẹ cô, Lục Tuyết Cầm.
Có lẽ bà thấy không gọi điện được nên đã chuyển sang WeChat.
Lục Tịnh An nhìn màn hình điện thoại, ở giữa là ảnh đại diện WeChat của Lục Tuyết Cầm.
Tuy ảnh đại diện đã thu nhỏ lại rất nhiều lần, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, đó là một bức ảnh một người phụ nữ ôm một bé gái.
Trên bãi cỏ, dưới ánh mặt trời, bà đang ôm cô, nụ cười vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
Đó là sinh nhật cô năm cô bảy tuổi, mẹ dẫn cô tới công viên, rồi hai người đứng trên bãi cỏ chụp tấm ảnh này.
Sinh nhật năm đó thật ra rất vui vẻ nếu buổi tối hôm đó về nhà, mẹ cô không bị Mục Khải Phát đang say rượu đánh đập, chỉ để bảo vệ cho cô,….”
Cuộc gọi đã lâu mà không có ai nhận, cho nên yêu cầu bằng giọng nói tự động ngắt, sau đó lại tiếp tục kiên nhẫn vang lên.
Lần này, rốt cục Lục Tịnh An cũng nhấn vào nút nghe.
“An An, cuối cùng con cũng chịu nhận điện thoại của mẹ rồi!”
Giọng nói nghẹn ngào của Lục Tuyết Cầm vang lên từ đầu dây bên kia, “Con đang ở đâu? Mẹ đi đón con nhé?”
Thấy bà lo lắng vậy, chóp mũi Lục Tịnh An chua xót, cô hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, giả vờ lạnh nhạt đáp, “Con còn đang ở bệnh viện.”
“Được, vậy con đứng ở cửa viện chờ, mẹ đi đón con luôn được không? Mẹ sẽ tới nhanh thôi!”
Lục Tịnh An đang định nói để tự mình bắt xe về, ai dè Lục Tuyết Cầm đã vội cúp máy.
Cô thở dài, đành đứng trước cửa viện chờ.
Bây giờ có lẽ khoảng mười giờ tối, xe tới xe đi trên con đường trước cửa viện, ánh đèn neon phản chiếu sắc màu rực rỡ, tôn lên vẻ náo nhiệt đôi động của cuộc sống về đêm.
Lục Tịnh An đá mấy cục đá dưới đất một cách buồn chán, cô bắt đầu mất kiên nhẫn, lôi điện thoại ra xem, kết quả là….
“Lạch cạch…”
Một viên kẹo từ trong túi quần cô rơi xuống, đảo qua đảo lại vài vòng rồi mới dừng lại.
Lục Tịnh An nhìn chằm chằm viên kẹo kia vài giây, sau đó ngoảnh mặt làm ngơ giả vờ không thấy. Chưa được vài giây, cô lại liếc chiếc kẹo kia vài cái.
Hình như…không nên xả rác thì phải?
“Mẹ, ở dưới đất có viên kẹo này!” Đúng lúc đó, một giọng nói ngây thơ ngọt ngào vang lên.
Đồng thời chủ nhân của giọng nói đó xuất hiện trong tầm mắt của cô, cậu bé khom lưng lấy viên kẹo, rồi vui vẻ ngoảnh đầu nói với mẹ bé.
Lục Tịnh An trơ mắt nhìn bằng ánh mắt lo lắng, vô thức hét lên, “Này!”
—————————————————————-
Editor: ” Gãy tay tuiiii”. 🍰